Lương Quốc công chúa không được tham chính, mặc dù muốn ảnh hưởng đến triều cục thì cũng là sau khi thành hôn rồi thông qua phò mã, vì vậy thân phận phò mã ở triều đình Lương Quốc cũng không có trở ngại, ngược lại còn có thể trợ lực rất lớn.
Như Lục Khải Phái, nàng vốn vô căn vô cơ, nhưng hiện giờ lại có thể ở Đại Lý Tự như cá gặp nước, rất nhiều người đều nghĩ rằng do Kỳ Dương trợ giúp.
Lục Khải Phái cũng không phân biệt cái gì, nàng tự mình làm Thiếu Khanh, xử lí sự vụ cẩn trọng, ba năm qua đã sớm khiến cho cấp trên cùng đồng liêu tán thành tin phục.
Đến nỗi suy nghĩ hay lời nói thoái thác của người khác, nàng cũng một mực mặc kệ.
Ngày này trong kinh lại xảy ra một vụ án, Lục Khải Phái dẫn người bôn ba dò xét ở bên ngoài hơn nửa ngày, sau giờ ngọ mới trở lại Đại Lý Tự.
Sau thượng tị, thời tiết cũng nóng hơn, bôn ba nửa ngày trở về cũng đổ một thân mồ hôi mỏng.
Lục Khải Phái lệnh người hầu bên cạnh múc nước, chuẩn bị cơm để cho nàng nghỉ ngơi, sửa soạn một phen, sau đó lại tiếp tục sắp xếp hồ sơ án kiện.
Nào biết mới vừa rửa tay rửa mặt, Lục Khải Phái ngồi ở trước bàn còn chưa kịp hưởng dụng phần cơm trưa muộn, liền có người hầu vội vàng đi vào thông bẩm, nói là Sở Vương phái người tới, mời nàng sau khi xong việc thì đi đến Đào Nhiên Cư một chuyến.
Lục Khải Phái dừng đũa lại, trái lo phải nghĩ cũng không nhớ tới bản thân cùng Sở Vương có can hệ gì.
Ở trong triều, lập trường của Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái trước nay đều thật rõ ràng, cho dù tình thế của Thái Tử hiện giờ không tốt, hai người cũng sẽ kiên định đứng ở phía sau hắn.
Chư vương không phải chưa từng thử mượn sức, nhưng đều bị Kỳ Dương không lưu tình cự tuyệt, dần dà hai bên cũng thành đối lập.
Lục Khải Phái có chút kinh ngạc, nghĩ không ra Sở Vương này sớm chết tâm nay lại vì cái gì mà tới tìm tận cửa.
Nàng bưng chén đũa, sau khi suy nghĩ thì vẫn là lắc đầu cự tuyệt: "Hôm nay Đại Lý Tự có vụ án mới cần tra xét, ta cũng không biết khi nào mới có thể xong, vẫn là không nhọc Sở Vương điện hạ đợi lâu."
Người hầu được nàng đáp lời, khom người lui ra, đi ra ngoài liền chuyển đạt cho người hầu Sở Vương.
Nhưng cũng chỉ một lát, người hầu nàng chuyển lời lại chạy về.
Lục Khải Phái đang thong thả ung dung ăn cơm, trong đầu vẫn còn suy nghĩ vụ án hôm nay, nghe tiếng thì giương mắt nhìn hắn: "Lại sao vậy?"
Người hầu liền khom người tiến lên, truyền đến một phong thư: "Đây là Sở Vương sai người chuyển giao đại nhân."
Lục Khải Phái rốt cuộc buông chén đũa, tiếp nhận lá thư kia rồi mở ra xem, bên trong rõ ràng viết hai ngày.
Một cái là ba năm trước đây, một cái là bốn năm trước, người bình thường thấy e là sẽ khó hiểu.
Thế nhưng Lục Khải Phái suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh, vì vậy liền nhận ra hai ngày này, liên tưởng một chút, cũng minh bạch Sở Vương đang dụng ý cùng uy hiếp.
Nàng hơi rũ mắt, gấp lại phong thư, nếu là người hầu ở phía đối diện ngẩng đầu, liền có thể nhìn thấy khóe môi nàng nghiền ngẫm ý cười.
Tuy nhiên người hầu từ đầu đến cuối đều rũ mi rũ mắt, tất nhiên là không có nhìn thấy, hắn chỉ nghe đại nhân nhà mình nói: "Nói với người Sở Vương, ta sẽ đến đúng hẹn."
Người hầu tất nhiên không dám hỏi nhiều, sau khi lên tiếng lại vội vàng lui xuống.
Lục Khải Phái tùy tay để phong thư kia ở một bên bàn, bưng lên chén đũa tiếp tục ăn, hoàn toàn không có sợ hãi lo lắng như Sở Vương tưởng tượng.
Cả buổi chiều, Lục Khải Phái đều thực bình tĩnh, nàng vẫn vội vàng sắp xếp lại hồ sơ vụ án như thường lệ.
Mãi đến khi hoàng hôn đến, ánh chiều tà rọi vào gian phòng, người hầu ở gian ngoài rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở, nàng mới nhớ ra bản thân còn có hẹn với Sở Vương.
Nhìn hồ sơ đầy trên bàn, Lục Khải Phái đau đầu xoa xoa thái dương, sau khi suy nghĩ vẫn là đứng dậy đi ra ngoài, thuận miệng phân phó tiểu quan đứng ở một bên: "Khóa kỹ cửa, không cho phép người tự tiện bước vào, đồ vật bên trong cũng đều không được đụng tới."
Tiểu quan đáp ứng, quay đầu liền thay nàng khóa cửa, bảo đảm ngày mai khi nàng tới hết thảy đều như thường.
Lục Khải Phái cũng không dừng lại, nàng bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay xử lí sự vụ có chút chậm, ngươi đã truyền tin tức về phủ chưa?"
Đại Lý Tự nơi này không hề tầm thường, thường xuyên phải tra án nên không nắm được bao giờ mới xong việc, cho nên vì không muốn để Kỳ Dương lo lắng, nàng đã sớm phân phó người hầu bên người, chỉ cần nàng bận việc không thể đúng giờ trở về nhà, liền không cần hỏi nàng, trước tiên hãy quay về phủ truyền tin.
Người hầu sớm đã quen như thế, tự nhiên khom người đáp: "Đã truyền tin tức, điện hạ biết đại nhân sẽ về muộn."
Lục Khải Phái gật gật đầu, bước chân không ngừng đi khỏi Đại Lý Tự: "Cũng đã nói qua chuyện Sở Vương mời sao?"
Người hầu không chút suy nghĩ liền đáp: "Đã nói qua, điện hạ nói đại nhân cứ tùy ý."
Lục Khải Phái vừa lòng gật gật đầu, đối với chuyện bản thân không có nửa điểm riêng tư cũng không thèm để ý.
Người hầu tuy rằng sớm biết như thế, nhưng nhìn dáng vẻ phò mã như vậy, trong lòng vẫn nhịn không được âm thầm kinh ngạc, thật không hiểu thản nhiên như thế là thật tình, hay vẫn là giả đây?
Bất luận thế nào, công chúa phò mã phu thê hòa thuận, đối với người hầu bọn họ cũng sẽ có ngày tháng tốt.
Đang nghĩ ngợi, Lục Khải Phái đã rời khỏi nha thự, bước lên xe ngựa.
Người hầu vội nhảy lên càng xe, xa phu điều khiển xe ngựa chạy đến Đào Nhiên Cư.
- --
Hầu hết công thự Lương Quốc đều bắt đầu làm việc vào giờ Mẹo ( giờ đến giờ), giờ Thân ( giờ đến giờ) thì tan làm, nha môn nào thanh nhàn một chút thì về sớm hơn, sau giờ Ngọ ( giờ đến giờ) liền có thể hồi phủ.
Đại Lý Tự đương nhiên là không thanh nhàn, thế nhưng Sở Vương cho rằng Lục Khải Phái sợ hãi, tất nhiên sẽ đến chỗ hẹn lúc giờ Thân.
Bởi vậy, vì muốn thờ ơ Lục Khải Phái một chút, khiến nàng càng thêm sợ hãi, Sở Vương kéo dài tới giờ Thân mới đến Đào Nhiên Cư phó ước.
Nhưng mà tới đến nơi, hỏi ra người còn chưa có tới!
Sắc mặt Sở Vương lúc ấy đã không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi chờ ở nhã gian.
Ai ngờ một lần chờ là hơn nửa canh giờ, nước trà trước mặt đều đổi hết hai đợt, lúc này người nọ mới khoan thai tới muộn.bg-ssp-{height:px}
Lục Khải Phái có thể đạp hoàng hôn tiến vào Đào Nhiên Cư, còn là vì nơi nay nằm gần nha thự Đại Lý Tự.
Nàng vào nhã gian nhìn thấy Sở Vương, cùng đối phương chào hỏi, mặc dù trong miệng nói xin lỗi nhưng trên mặt lại không có hối lỗi tí nào: "Hạ quan xử lý hồ sơ nhất thời sơ sẩy quên mất canh giờ, vì vậy tới chậm, mong rằng điện hạ thứ lỗi."
Sở Vương híp mắt nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng lại sợ lại nghi lại tức.
Sợ là bởi vì Lục Khải Phái thản nhiên bình tĩnh như vậy.
Nghi chính là lo suy đoán bản thân có sai lầm? Tức tự nhiên là vì thái độ đối phương không thèm để ý!
Biết bao ý niệm hiện lên trong đầu hắn, nhưng hắn đã nhanh chóng kết luận: Hẳn là hắn đoán không sai, nếu không thì Lục Khải Phái hà tất phải đến phó ước? Nàng đã tới, đó là vì chột dạ, hiện giờ làm ra tư thái thản nhiên như vậy, bất quá là diễn cho hắn xem thôi.
Nghĩ như thế, Sở Vương đã bình tĩnh trở lại, đủ loại cảm xúc lúc nãy cũng đều hòa hoãn.
Hắn biểu tình tự nhiên đứng dậy thỉnh Lục Khải Phái ngồi xuống: "Không ngại.
Lục Thiếu Khanh công vụ bận rộn, cũng là vì tận trung với Đại Lương ta, bản vương làm sao có thể trách cứ?"
Lục Khải Phái nghe vậy thì thoáng nhướng mày, chú ý tới Sở Vương không gọi mình là phò mã, mà là gọi chức quan.
Hai người sau khi ngồi xuống thì hàn huyên hai câu, Lục Khải Phái hôm nay tiến đến cũng chỉ là vì muốn nghe một chút âm mưu của Sở Vương, cũng không có ý định dây dưa với hắn.
Hơn nữa, trong lòng nàng còn nhớ thương về nhà, liền trước tiên mở miệng hỏi: "Điện hạ hôm nay mời ta tới, không biết là có ý gì?"
Khi nói chuyện, Lục Khải Phái từ trong tay áo lấy ra lá thư Sở Vương sai người đưa tới lúc trước, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn hai người.
Sở Vương thấy vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười nói: "Phò mã là người thông minh, tất nhiên sẽ biết lựa chọn." Hắn nói, đầu ngón tay điểm nhẹ lên lá thư kia: "Ngươi cũng minh bạch, trong tay bản vương không chỉ có lá thư tiện tay viết như thế này."
Lục Khải Phái nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của hắn, nhưng nàng kỳ thật rất muốn hỏi một chút, trong tay Sở Vương rốt cuộc còn nắm cái gì, lại dựa vào cái gì cho rằng Lục Sanh sẽ là nhược điểm của nàng? Tuy nhiên, nàng còn muốn chờ Sở Vương lộ ra mục đích thật sự hôm nay tương mời, rốt cuộc nàng đều nuốt hết những lời này, bàn tay cầm chén trà nhẹ nhàng chuyển động, thuận theo lời hắn hỏi: "Kia điện hạ muốn như thế nào?"
Sở Vương cho rằng nàng thỏa hiệp, trong lòng tức khắc đắc ý, mở miệng liền nói: "Ta muốn ngươi chuyển sang làm môn hạ của ta."
Lục Khải Phái không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, nàng buông chén trà, nói năng có khí phách: "Không có khả năng!"
Nhìn thấy thái độ Lục Khải Phái quyết tuyệt như vậy, Sở Vương cũng bất giác ngoài ý muốn.
Rốt cuộc Lục Khải Phái ở trong triều không có căn cơ gì, nàng từ trước đến nay đều dựa vào Kỳ Dương, mà Kỳ Dương thì lại dựa vào Thái Tử.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Mà Sở Vương kỳ thật cũng minh bạch, cho dù Thái Tử hiện giờ không bằng trước, nhưng chỉ cần hắn một ngày không ngã, quyền thế căn cơ của hắn đều không phải huynh đệ bọn họ có thể so sánh.
Bằng một câu của mình liền muốn Lục Khải Phái tự quật căn cơ, nàng tất nhiên không chịu, nói không chừng sau khi trở về sẽ lập tức trừ khử tiểu oa nhi kia, khi đó thì xong hết mọi chuyện, càng tốt hơn là chặt đứt tiền đồ phú quý.
Sở Vương nói như thế, cũng chỉ là muốn trước tiên thử điểm mấu chốt của Lục Khải Phái một chút mà thôi.
Lục Khải Phái nếu không chịu, hắn cũng không cưỡng cầu, thuận miệng nói vài câu hòa hoãn không khí, sau đó hai người lại bắt đầu mấy lời sắc bén.
Lục Khải Phái rót thêm trà, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn, mãi đến lúc này Sở Vương mới nói: "Bản vương nghe nói, vụ án của Khánh Châu thứ sử hiện giờ đã chuyển đến Đại Lý Tự để thẩm tra.
Lấy chức vị của Thiếu Khanh mà nói, chắc là có quyền can thiệp đi?"
Đại Lý Tự chưởng quản hình ngục thiên hạ, đặc biệt là chuyện liên quan đến quan viên, phần lớn án kiện càng sẽ chuyển thẳng đến Đại Lý Tự.
Vụ án Khánh Châu thứ sử trong lời Sở Vương, Lục Khải Phái chỉ cần rũ mắt tưởng tượng liền nghĩ tới.
Khánh Châu thứ sử xâm chiếm ruộng tốt ở Khánh Châu, dung túng con cháu trong nhà khinh nam bá nữ hành hạ bá tánh đến chết, cuối cùng bị trường sử dâng tấu tố giác, hiện giờ hồ sơ án kiện xác thật đã chuyển giao đến Đại Lý Tự.
Lục Khải Phái vừa suy nghĩ chút liền minh bạch, Khánh Châu thứ sử này đại để là người của Sở Vương, hắn hôm nay lăn lộn hồi lâu, chính là vì cứu thuộc hạ của hắn.
Sau khi biết được điểm này, Lục Khải Phái tức khắc mất hơn phân nửa hứng thú, chỉ nhàn nhạt nói: "Chứng cứ vụ án này vô cùng xác thực, điện hạ muốn như thế nào?"
Sở Vương thấy dáng vẻ nàng như thế, hỏa khí trong lòng tức khắc lại bốc lên.
Hắn đương nhiên biết chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không phải vì vậy thì người làm sao sẽ bị chuyển đến Đại Lý Tự? Đại Lý Tự nơi đó, chính là nơi không nói nhân tình nhất!
Hít sâu một hơi, Sở Vương sắc mặt khó coi, nói: "Bản vương muốn ngươi bảo toàn hắn, Lục Thiếu Khanh hẳn là làm được đi?"
Lục Khải Phái không nói, nàng nhìn chằm chằm chung trà bạch sứ trước mặt, giống như có thể nhìn thấy một đóa hoa từ chung trà này.
Sở Vương thấy vậy thì càng tức giận, rốt cuộc nhịn không được nắm tay nện trên bàn "phanh" một tiếng, căm tức nhìn Lục Khải Phái: "Phò mã cần phải nghĩ kỹ, bản vương không muốn cùng ngươi cò kè mặc cả! Ngươi nên minh bạch, nếu Kỳ Dương biết đến chuyện hoang đường của ngươi, phò mã ngươi cũng coi như rơi vào đường cùng.
Ngươi cho rằng phản bội Kỳ Dương, khiến cho bệ hạ cùng Thái Tử đều ghét bỏ, ngươi còn có tương lai đáng nói sao?!"
Lục Khải Phái rốt cuộc giương mắt, yên lặng chăm chú nhìn Sở Vương một lúc lâu, cuối cùng phất ống tay áo đứng dậy: "Hôm nay trước tiên liền nói đến đây đi.
Chứng cứ vụ án này vô cùng xác thực, điện hạ còn cần dung ta ngẫm lại."
Nàng từ đầu đến cuối đều biểu hiện khinh mạn, nhưng một câu cuối cùng, lại hình như có thỏa hiệp.
Sở Vương đáy lòng vẫn là nén giận, nhưng sắc mặt lại hơi nguôi ngoai, hừ một tiếng nói: "Ngươi tốt nhất thức thời."
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (xoa tay hầm hè): Điện hạ, hắn dám uy hiếp ta, chúng ta đào cái hố chôn hắn đi!
Kỳ Dương (mỉm cười cầm cái xẻng): Phò mã muốn như thế nào liền làm như vậy.
Sở Vương (kinh sợ): Không phải, ta còn muốn nói bí mật sợ để cho công chúa biết đây?!
Tề bá (vui mừng): Rốt cuộc có người bước vào vết xe đổ của ta.
Người hầu (nhìn thấu hết thảy): A, các ngươi cho rằng, phò mã đối với công chúa có bí mật đáng nói sao?!.