"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi đến tột cùng đang gạt ta điều gì?"
Kỳ Dương liên tiếp hỏi hai câu, bức Lục Khải Phái đến góc tường. Lục Khải Phái chưa bao giờ nhìn thấy tiểu công chúa triển lộ toàn bộ khí thế như vậy, nhất thời mạc danh có chút kinh hoảng, mãi đến khi nàng nhìn thấy được sự bất an Kỳ Dương che giấu nơi đáy mắt.
Cái gọi là ép hỏi, kỳ thật ngay từ đầu chỉ là thử, nhưng kết quả này khiến cho Kỳ Dương bất an.
Lục Khải Phái rũ mắt, lâm vào trầm tư, nhưng Kỳ Dương lại không cho nàng nhiều thời gian suy nghĩ. Bàn tay trắng nõn của nàng ấy nâng lên cằm nàng, không tình ý như dĩ vãng, mà là mang theo vô vàn áp bách, đôi mắt đen láy càng tựa như chứa đựng gió lốc.
Không thể làm cho nàng ấy thương tâm, kiếp trước nàng đã có lỗi với nàng ấy...
Lục Khải Phái vẫn luôn nhớ rõ, là nàng thua thiệt Kỳ Dương. Cho nên giờ phút này, khi đối diện với ánh mắt của Kỳ Dương, nàng hơi hơi nhắm mắt, vẫn là nói ra một câu Kỳ Dương đã dự liệu, và cũng là câu mà nàng ấy không dám nghĩ tới: "Điện hạ, ngươi và ta.. Có lẽ trời sinh đối lập."
Tay Kỳ Dương chợt siết chặt một chút, niết đến độ cằm Lục Khải Phái hơi hơi đau.
Lời Lục Khải Phái tựa như không đầu không đuôi, nhưng Kỳ Dương vốn thông minh, ngẫm lại tao ngộ của kiếp trước cùng kiếp này, một suy đoán lớn mật sớm đã thành hình giờ đây lại chợt dâng lên đáy lòng nàng. Nàng nhíu mày, nhìn người trước mắt: "Tạ Viễn kia, cùng ngươi có quan hệ gì?"
Trước khi nói ra câu nói đó, Lục Khải Phái tựa hồ cũng không có nhiều băn khoăn. Tính tình nàng vốn thản nhiên, cũng không muốn giấu giếm quá nhiều với người trong lòng mình, giờ phút này nàng nghe hỏi liền đáp: "Ta cũng không biết, nhưng hẳn là có quan hệ." Nàng dừng một chút, lại nói: "Ngoại trừ khuôn mặt Tạ Hoằng Nghị tương tự với ta, quản gia của ta còn từng lén tiếp xúc với Tạ Hoằng Nghị, bao gồm sứ thần Vinh Quốc thoát thân lúc này, e là Lục gia không thoát khỏi liên quan."
Dăm ba câu, gần như là bán đứng sạch sẽ gốc gác Lục gia. Lục Khải Phái nhìn Kỳ Dương, đôi mắt thuần triệt không lo lắng cũng không sợ hãi, dường như nàng đã quên lập trường của Kỳ Dương vốn đối lập, tựa như chỉ đơn thuần đem bí mật nói cho người trong lòng nghe.
Khóe môi mím chặt của Kỳ Dương run nhè nhẹ, nàng không dám tưởng tượng, chuyện này nếu để cho người khác biết được, hai người sẽ đi đến bước đường nào.
Thật lâu sau, Kỳ Dương mới hỏi: "Vì cái gì nói cho ta nghe?"
Lục Khải Phái thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Kỳ Dương mang theo ôn nhu cùng áy náy: "Bởi vì người hỏi là điện hạ."
Kỳ Dương nghe được đáp án, trong lòng chua xót lại ngọt ngào, nhưng vẫn cố tình nói mấy lời sắc bén cường ngạnh: "Ngươi không sợ ta đem việc này nói vào tai thiên tử, muốn mạng ngươi và người Lục gia sao?"
Lục Khải Phái tựa hồ nhìn thấu bộ dáng phô trương thanh thế của nàng, nàng ấy bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, thấp giọng nói: "Điện hạ nếu muốn mạng ta, vậy thì liền lấy đi, cũng là ta nợ điện hạ."
Kỳ Dương nghe vậy, đáy mắt hiện lên chút nghi hoặc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không cảm thấy Lục Khải Phái có gì nợ chính mình. Bao gồm thân thế nàng ấy, Kỳ Dương có thể từ đôi câu vài lời nhận ra được nàng ấy cũng mới biết gần đây, không tính là cố ý lừa gạt. Huống chi từ lúc bắt đầu, là do chính mình dây dưa với nàng ấy, hai người có thể đi đến hôm nay căn bản không thể trách Lục Khải Phái.
Tình cảnh như vậy, Kỳ Dương rất nghi hoặc, tất nhiên là trực tiếp hỏi đến: "Cái gì ngươi cũng chưa làm, làm sao lại nợ ta?"
Ai ngờ, một vấn đề bình thường như vậy, Lục Khải Phái ngược lại không đáp. Nàng ấy hơi hơi rũ mắt, tránh đi ánh mắt của Kỳ Dương, chỉ nói: "Không thể nói." Nói xong, tựa như sợ Kỳ Dương đa tâm, nàng ấy nói thêm một câu: "Điện hạ yên tâm, kiếp này ta tất không phụ ngươi."
Câu "không phụ ngươi" này, đương nhiên không chỉ không phụ Kỳ Dương thâm tình, càng chỉ nàng sẽ không vì lập trường đối lập mà gây bất lợi cho nàng ấy.
Kỳ Dương tất nhiên là minh bạch, ngay khi Lục Khải Phái thẳng thắn bí mật đó với nàng, nàng liền biết được tâm ý của nàng ấy. Nếu không toàn tâm toàn ý tin tưởng, nếu không thiệt tình thực lòng phó thác, sẽ có ai dám tiết lộ bí mật như thế với người khác đây?
Đáy lòng bỗng nhiên mềm mại đến kì lạ, cả sự sợ hãi và bất an lúc trước cũng vì người trước mặt mà biến mất. Kỳ Dương chậm rãi thở ra, cũng không hề dây dưa vấn đề Lục Khải Phái không nói rõ, thay vào đó nàng nói: "Về Lục gia và Tạ Viễn, ngươi còn biết gì?"
Ngoại trừ vấn đề lúc nãy, Lục Khải Phái quả nhiên hỏi gì đáp nấy. Nàng từ góc tường đi ra, đứng bên cạnh Kỳ Dương, cuối cùng rút một quyển sách từ hòm xiểng giao cho Kỳ Dương. Kỳ Dương nhìn mặt bìa, "Thái tổ bản kỷ" thình lình xuất hiện, nàng có chút mê hoặc nhìn về phía Lục Khải Phái, Lục Khải Phái cũng chỉ nhắc nhở: "Điện hạ hãy lật đến lúc định quốc, có thể nhìn thấy toàn cục."
Kỳ Dương theo lời mở sách ra, cũng không cần phải tìm kiếm, bởi vì trên trang đó có hằn một nếp gấp rất rõ ràng. Nàng nhìn Lục Khải Phái, lại cúi đầu xem cuốn sách trong tay, cuối cùng vẫn là yên lặng đọc nó.
Sau khi đọc xong vài trang giấy mỏng, trong mắt Kỳ Dương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Lục Khải Phái thấy nàng tựa hồ đoán được điều gì đó, cũng chỉ nhìn cuốn sách trong tay nàng, nói: "Ta đối với việc trong nhà vốn hoàn toàn không biết gì cả, ngẫu nhiên ở trên án thư trong phòng phát hiện quyển sách này, có lẽ là nhắc nhở, mà cũng có lẽ là lời cảnh báo."
Kỳ Dương nhíu mày nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng chưa từng có, nhưng trái lo phải nghĩ cũng chỉ hỏi: "Nhưng có chứng cứ?"
Lục Khải Phái sau khi nghe xong lại lắc đầu, trên mặt cũng không may mắn: "Không có, đều là suy đoán mà thôi." Nàng nói xong chợt cười khổ một tiếng: "Ta cũng chỉ mới biết được những chuyện này gần đây, nếu là sớm biết sẽ như thế... Tất sẽ không liên lụy điện hạ."
Càng nói, khuôn mặt thanh tú càng trở nên cô đơn.
- --
Sau khi thẳng thắn mọi việc, kỳ thật cũng không có khó khăn như lúc đầu. Ít nhất, Lục Khải Phái nguyện ý thẳng thắn thành khẩn không hề giấu giếm, mà Kỳ Dương hoàn toàn sẽ không vì thân thế nàng ấy mà hoài nghi hay phòng bị.bg-ssp-{height:px}
Sau khi nói chuyện, hai người đều đã bình tĩnh lại.
Lục Khải Phái nhìn sắc trời không còn sớm, biết Kỳ Dương ngay cả bữa tối cũng chưa dùng liền vội vàng ra cung, vì thế lệnh người đi đặt mua một bàn đồ ăn trở về. Chờ hai người tâm bình khí hòa dùng bữa xong, Lục Khải Phái mới hỏi: "Điện hạ hồi cung sao?"
Kỳ Dương liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói: "Còn chưa nói xong chuyện, làm sao có thể hồi cung?"
Lục Khải Phái liền không hỏi nhiều, tự mình bày ra một bộ trà cụ, ngâm trà ở trước mặt Kỳ Dương.
Kỳ Dương nhìn người đối diện lẫn trong hương trà thơm, khuôn mặt thiếu niên thanh uyển, tư thái thanh thản, sớm đã không còn hoảng loạn khi bị nàng bức đến chân tường như lúc ban đầu. Nàng ấy vốn là người như vậy, bằng phẳng mà thuần triệt, nhưng lại bị cuốn vào trong gió lốc, không được tự do.
Vừa nhìn, Kỳ Dương không khỏi hỏi: "Ngươi có từng oán hận không?"
Lục Khải Phái không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, bàn tay pha trà hơi dừng, rũ mắt mà suy nghĩ một chốc, nói: "Từng có đi."
Người đã từng chết một lần, lòng dạ dù có rộng rãi như thế nào, sao có thể không sinh ra oán hận? Ngay cả khi nàng quyết định đi xa khi vừa mới được trọng sinh, cũng không phải là bởi vì nàng nghĩ thoáng, mà càng là vì nàng biết tình cảnh của chính mình, muốn trả thù nói dễ hơn làm.
Một câu hỏi, một câu đáp qua đi, hai người đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng có tiếng nước lúc pha trà truyền đến.
Mãi đến khi ngâm xong trà, Lục Khải Phái tự mình đặt một chung nước trà xanh biếc đến trước mặt Kỳ Dương, người sau mới lần nữa nói: "Nếu ngươi cái gì cũng không dối gạt ta, vậy thì nói một chút đi, tương lai có tính toán gì không?"
Ngón tay Lục Khải Phái cầm chung trà có chút dùng sức, hơi có chút trắng bệch: "Ta sẽ nghĩ cách, để bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Kỳ Dương hơi giật mình, lập tức phản ứng, tức giận trực tiếp đứng dậy, cách một cái bàn nắm lấy vạt áo của Lục Khải Phái: "Ngươi đang nói gì?!" Nàng chất vấn một câu, càng vô cùng tức giận: "Ta cũng không ngại phiền toái, thế nhưng ngươi dám nghĩ đến việc từ hôn?!"
Lục Khải Phái đột nhiên không kịp phòng bị, vừa nhấc mắt liền đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Kỳ Dương, sợ tới mức run run, suýt nữa thì làm đổ nước trà nóng lên hai người. Ý thức được nguy hiểm, nàng vội vàng buông chung trà trong tay, lại nói: "Điện hạ bớt giận, ta chỉ là, ta chỉ là..."
Nàng cũng không thể nói ra nguyên cớ, Kỳ Dương trừng mắt nhìn nàng, hung hăng nói: "Ngươi không cần phải nói, nghe ta!"
Dưới sự cường thế của công chúa điện hạ, Lục Khải Phái không có tiền đồ mà kinh sợ: "Ừm."
Kỳ Dương thấy nàng như vậy cũng không còn cách cách nào khác, nàng buông vạt áo của đối phương, một lần nữa ngồi xuống và bưng lên chén trà uống một ngụm. Kết quả trà vừa pha nên còn nóng, nàng lại uống vội vàng, nóng đến mức đầu lưỡi nàng tức khắc tê rần, suýt nữa thì phun ra, nhưng vì giữ thể diện nên đành cưỡng ép nhịn xuống.
Lục Khải Phái thấy vậy thì tức khắc sốt ruột, cầm cái ly vội vàng thúc giục nàng phun trà nóng ra, lại cầm lấy nước ấm bảo nàng ngậm. Bận rộn một lúc, thấy sắc mặt Kỳ Dương vẫn như thường, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Điện hạ hé miệng để ta nhìn xem, có phải hay không bị phỏng?"
Kỳ Dương đương nhiên không chịu, đầu lưỡi lặng lẽ chạm hàm răng, chỉ có một chút tê dại mà thôi, cảm giác cũng còn tốt. Vì thế, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc xua xua tay, đứng đắn nói: "Ta không có việc gì, còn có chuyện quan trọng muốn nói đây."
Đáng tiếc, trải qua một hồi náo loạn vừa rồi, khí thế mạnh mẽ lúc trước của tiểu công chúa cũng biến mất bảy tám phần. . Truyện Đông Phương
Lục Khải Phái lo lắng nhìn nàng một cái, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ sửa lại vạt áo lúc nãy bị Kỳ Dương làm loạn, một lần nữa ngồi đối diện nàng. Sống lưng thẳng thắn, dáng ngồi đoan chính, dáng vẻ cũng rất chăm chú lắng nghe.
Kỳ Dương lúc này đem chủ đề đang nói dở quay về quỹ đạo: "Trước đó, ngươi nói Lục gia không thoát khỏi quan hệ với chuyện sứ thần Vinh Quốc bỏ chạy, chuyện này ra làm sao, ngươi trước hết hãy nói rõ với ta."
Điều tuyệt mật như gốc gác đều đã nói cho Kỳ Dương, Lục Khải Phái đương nhiên sẽ không giấu nàng mấy chuyện nhỏ này. Nàng bắt đầu nói về sự nghi ngờ của nàng đối với Tề bá, lại nói đến những cửa hàng mà nàng tiếp nhận, nói kỹ càng những tung tích của các thế lực mà nàng tìm ra. Cuối cùng mới nói đến nàng phát hiện có dị thường, sau khi điều tra thì phát hiện sứ thần Vinh Quốc thoát thân là có Tề bá nhúng tay, hơn nữa người hiện tại hơn phân nửa đều đã rời khỏi kinh đi đến Bắc địa.
Nói xong tất cả, dường như sợ mình nói không đủ tường tận, hoặc là Kỳ Dương nghe xong không nhớ được. Lục Khải Phái tự giác tìm bút mực, viết ra toàn bộ liên quan đến thế lực Lục gia, bao gồm thân phận người đó cùng đặc điểm, nhưng cũng không vì thế mà dễ dàng tìm thấy người.
Tận tâm tận lực như vậy, Kỳ Dương không khỏi nhìn Lục Khải Phái lâu hơn, nghĩ không ra: "Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?"
Lục Khải Phái đặt bút xuống, thoải mái mỉm cười, đem mấy tờ giấy đã viết tốt đưa qua: "Điện hạ thành tâm thành ý đối đãi ta, ta tất nhiên là tin tưởng điện hạ."
Huống hồ, nếu điện hạ có tâm tư khác thì làm sao? Lục gia chưa từng đối xử tử tế với nàng, hiện giờ còn làm những việc phi nghĩa, nàng bán đứng nhưng cũng không cảm thấy có chút gánh nặng tâm lí nào. Một lòng của nàng, thật đúng là hoàn hoàn toàn hướng về công chúa điện hạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề bá (khóc rống kêu rên): Phá nhà phá cửa, lão tử cho nàng manh mối là muốn cho nàng tự mình nhận thức, để nàng không hãm quá sâu. Nàng thế nhưng làm ngược lại, đi bán đứng đồng đội, không để yên đúng không?!
Lục Khải Phái (đầy mặt lạnh nhạt): Thật ngại, đời trước ta đã hãm sâu.
Editor có lời muốn nói: Tiểu công chúa công khí mười phần.