Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

chương 53: biến cố đột nhiên phát sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vinh Quốc đã thua một ván, nhưng tỷ thí vẫn còn chưa kết thúc, đặc biệt là hai trận thi đấu tiếp theo chính là so Xạ và Ngự. Xạ là bắn tên, ngự lại là điều khiển xe ngựa. Tuy nhiên, hiện tại điều khiển xe ngựa phần lớn đều sẽ có xa phu tới làm, vì thế cách thức so Ngự liền được thay đổi, sửa thành ngự mã.

Cưỡi ngựa bắn cung đều là bản lĩnh xuất chúng của Nhung địch, bọn họ sinh ra ở thảo nguyên, lớn lên trên lưng ngựa, đứa trẻ mới vừa biết đi cũng đã cưỡi lên lưng ngựa, ưu thế như vậy là người Trung Nguyên khó có thể sánh bằng. Bởi vậy, một ván thất lợi lúc trước cũng không có khiến cho sứ thần Vinh Quốc biến sắc, Lương Quốc bên này tuy vui mừng, nhưng phần vui mừng đó cũng hoàn toàn không kéo dài lâu, bởi vì kế tiếp mới là trận đánh ác liệt.

Lúc này đến phiên Lục Khải Phái rút thăm, nàng chọn trúng một trong ngũ Xạ, gọi là Tham liên. Cái gọi là Tham liên, đó là trước bắn một tên, sau đó liên tục bắn ba tên, tên liên tục bắn liền nhau, lẫn nhau tương hỗ. Nói ngắn gọn, đó là bắn tên liên hoàn.

Này cũng không dễ dàng, mỗi mũi tên bất quá rộng bằng ngón tay, tên sau bắn trúng đuôi tên trước, so với thiện xạ còn phải khó thêm ba phần.

Nhìn thấy Lục Khải Phái vận khí không tốt chọn phải Tham liên, triều thần Lương Quốc không ít người đều nhịn không được mà thở dài. Thái Tử cũng nhìn về muội muội đứng ở bên cạnh, thế nhưng nhìn thấy trong mắt Kỳ Dương cũng không nhiều sầu lo, vì thế không khỏi nói: "Ngươi tin tưởng hắn như vậy sao?"

Nào biết Kỳ Dương sau khi nghe xong thì không để bụng, thậm chí bĩu môi: "Trận tỷ thí này cũng chỉ là chuyện không liên quan, chơi đùa một chút là được."

Thái Tử nghe vậy thì cả người cứng đơ, bỗng nhiên hối hận vì lúc trước lanh mồm lanh miệng, cái gì cũng nói hết cho Kỳ Dương. Hiện tại xem bộ dáng chẳng hề để ý này của nàng... Không, là nhìn chằm chằm Lục Khải Phái hai mắt tỏa ánh sáng, nhưng không có chút dáng vẻ nào là khẩn trương, thật là mạc danh khiến người ta có vài phần tiếc nuối đây.

Huynh muội hai người đứng cách xa đấu trường, một phen đối thoại hiển nhiên sẽ không làm chậm trễ tiến trình thi đấu.

Tạ Hoằng Nghị tràn đầy tự tin xách theo cung đi qua trước mặt Lục Khải Phái, rồi sau đó hắn bắn trước một mũi tên trúng ngay hồng tâm, sau đó ba mũi tên tiếp theo tương liên. Đừng nhìn tuổi tác hắn nhỏ, thế nhưng một thân công phu cưỡi ngựa bắn cung lại đều không tầm thường, những mũi tên liên châu không hề sai biệt khiến cho mọi người reo hò.

Đợi sau khi bắn xong tên, Tạ Hoằng Nghị lại đi ngang qua Lục Khải Phái một cách tràn đầy tự tin. Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực, cằm khẽ nâng, ánh mắt liếc xéo giống như một con gà trống con đang ăn mừng chiến thắng.

Nói thật, Lục Khải Phái cảm thấy có chút buồn cười. Cảm xúc của thiếu niên dị tộc cơ hồ đều viết ở trên mặt, ngoại trừ lúc ban đầu bị hắn khiêu khích nên có chút không vui, hiện tại xem người này, lại cảm thấy hắn cũng chỉ là mang tính khí thiếu niên, thật sự không đáng so đo.

Lục Khải Phái không để ý đến hắn, bản thân xách theo cung tên đi ra phía trước. Nàng giương cung cài tên, tên sau đuổi theo tên trước, cơ hồ liền mạch lưu loát.

Đồng dạng là một kích ngay hồng tâm, đồng dạng là ba tên liên châu, nhưng tài bắn cung của Lục Khải Phái hiển nhiên vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Sân thi đấu lặng im lại lần nữa vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, thậm chí bởi vì là người Lương Quốc đông hơn, tiếng trầm trồ khen ngợi so với lúc Tạ Hoằng Nghị càng thêm vang dội.

Tạ Hoằng Nghị không nghĩ tới tài bắn cung mà hắn sở trường nhất cũng không chiếm được tiện nghi, nhất thời ảo não không thôi.

Chính sử thấy thế vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Ngươi đã làm được tốt nhất, đối thủ cũng ưu tú, vì vậy không thể trách ngươi."

Trận này vì thế lại hoà, sự kiêu ngạo vốn có của Tạ Hoằng Nghị cũng không còn, nghĩ đến lúc sau còn có ba mục tỷ thí, ánh mắt hắn nhìn về phía Lục Khải Phái trở nên trịnh trọng rất nhiều.

Tạ Hoằng Nghị tiếp tục rút thăm, chọn phải một trong ngũ Ngự là Minh hòa loan. Đây tương tự cũng là một tài nghệ vô cùng khó khăn, cái gọi là Minh hòa lan chính là vừa điều khiển xe vừa phối hợp với tiếng chuông lẫn nhau tương ứng. Đơn giản mà nói đó là trên xe ngựa treo chuông gió, xe động mà tiếng chuông gió cũng vang, tiếng chuông leng keng dưới sự khống chế của người điều khiển xe hội tụ mà thành một nhạc khúc, chính là Minh hòa lan.

Cái này yêu cầu lái người điều khiển xe phải có tư thế cũng như kỹ thuật cao siêu, cũng cần con ngựa tuyệt đối phối hợp. Tuy nhiên, hiện tại không còn ai điều khiển xe ngựa, vì thế liền đổi thành cưỡi ngựa, đem lục lạc treo ở trên cổ ngựa, đồng dạng lấy tiếng chuông tấu ra nhạc khúc tương ứng.

Lục Khải Phái cùng Tạ Hoằng Nghị hai người đều thay đổi kỵ trang, lại có nội thị từ Ngự Mã Giám dắt ra hai con ngựa cao to. Con ngựa thật là dịu ngoan, Lục Khải Phái cùng Tạ Hoằng Nghị chỉ sờ sờ cổ ngựa một chút, lại uy một ít đậu đen và đường mạch nha cho con ngựa ăn, chúng nó cũng thuận theo tùy ý cho hai người cưỡi.

Tạ Hoằng Nghị xoay người lên ngựa, động tác sạch sẽ lưu loát, có thể đoán được hắn cưỡi ngựa vô cùng tinh thông. Lục Khải Phái cũng không nhiều trì hoãn, cũng xoay người lên ngựa, tư thái lại là tiêu sái thong dong, đối mặt với kình địch như Tạ Hoằng Nghị cũng không thấy nửa phần khiếp sắc.

Hai người đều là thiếu niên tuấn tú, chầm chậm cưỡi ngựa ở giáo trường một vòng, tung hoành ngang dọc, phấn chấn oai hùng.

Tạ Hoằng Nghị hiển nhiên rất để ý đến trận tỷ thí này, bình thường luôn muốn tranh trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn trước hết phóng ngựa chạy một vòng, cũng thích ứng âm thanh lục lạc trên cổ ngựa, liền nói với Lục Khải Phái: "Ta tới trước."

Lục Khải Phái tất nhiên không tranh với hắn, nàng kéo dây cương giục ngựa lui qua một bên, để lộ ra cả một con đường rộng lớn.

Tạ Hoằng Nghị cũng không biết khách khí là gì, lập tức giục con ngựa đi trước. Vừa khống chế dây cương, đá nhẹ bụng ngựa, con ngựa của hắn phảng phất như hiểu ý, chậm rãi điều chỉnh tốc độ tiến về phía trước.

Dần dần, tiếng lục lạc vốn lộn xộn trở nên có quy luật, leng keng leng keng mơ hồ thành làn điệu.

Lục Khải Phái bắt lấy dây cương, ngón tay gõ nhẹ theo âm thanh lục lạc ở yên ngựa, cũng không ngoài ý muốn khi thấy Tạ Hoằng Nghị có thể nhanh chóng khống chế tiết tấu như thế. Nhưng không hề nghi ngờ, tài cưỡi ngựa bắn cung của thiếu niên Vinh Quốc xác thật được trời ưu ái, so tài bắn cung nàng hiện giờ còn có thể miễn cưỡng so cùng, nhưng so Minh hòa loan nàng sợ là phải thua. Không phải là làm không được, chỉ là con ngựa xa lạ, nàng không thể quen thuộc hay khống chế nhanh như đối phương.

Chính vì nghĩ như vậy, âm thanh lục lạc vốn đang theo trật tự bỗng nhiên rối loạn một phách.

Lục Khải Phái theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy thiếu niên trên lưng ngựa mày cũng hơi chau một chút, hình như có bất mãn. Nhưng rồi hắn kéo lại dây cương, muốn một lần nữa khống chế con ngựa đang đi sai bước.

Biến cố thoáng chốc ở tại lúc này xảy ra, con ngựa vốn ôn thuần bỗng nhiên cáu kỉnh, bốn vó giương lên điên cuồng mà chạy. Âm thanh lục lạc thoáng chốc loạn cào cào, thiếu niên trên lưng ngựa cực lực lôi kéo dây cương, nhưng cũng không tác dụng bao nhiêu.bg-ssp-{height:px}

Mọi người có mặt ở đó đều cả kinh, Thái Tử vội hạ lệnh chặn lại, Lục Khải Phái cũng cưỡi ngựa đuổi theo. . Truyện Teen Hay

Kỳ Dương đã không còn bình tĩnh, nhìn thấy Lục Khải Phái thế nhưng lại phóng ngựa đuổi theo ngựa điên, liền muốn tiến lên bảo nàng dừng lại. Nhưng nàng vốn đứng không gần giáo trường, biến cố trước mắt như vậy, Thái Tử làm sao dám để cho nàng đi về phía trước? Hắn lập tức lệnh mấy cung nữ ngăn cản nàng lại.

Bên ngoài giáo trường đã là một mảnh hỗn loạn, con ngựa điên bay nhanh trong giáo trường càng không cần phải nói. Rất nhiều Vũ Lâm đi vào, đoàn sứ thần Vinh Quốc theo dõi ở bên ngoài càng không dám trì hoãn, mười mấy đại hán am hiểu thuần mã cũng theo Vũ Lâm vọt đi vào.

Nhưng mà ngựa điên cũng là lương câu, giờ phút này bất chấp tất cả mà chạy, có thể nói là chạy nhanh như chớp. Hơn nữa trận tỷ thí này vốn chỉ đề cập đến hai người, ngựa mà Ngự Mã Giám dắt tới cũng chỉ có hai con đó thôi, người khác muốn đuổi theo là không có khả năng, tuy là muốn cản nhưng cũng không cản được con ngựa điên hung hãn kia.

Đại hán của Vinh Quốc cao giọng hô: "Thòng lọng, Thòng lọng, mau lấy thòng lọng tới đây."

Thòng lọng nhưng thật ra có, ngay trong lúc con ngựa phát điên thì đã có người lập tức đi lấy, cũng có Vũ Lâm mang vào giáo trường. Chỉ là Vũ Lâm rốt cuộc so với người Vinh Quốc cũng không lão luyện bằng, vài lần muốn chụp nó nhưng đều không thành công. Nghe được người Vinh Quốc muốn, bọn họ cũng không làm ra vẻ, vội ném mấy cái qua.

Đại hán Vinh Quốc tiếp nhận thòng lọng, đang muốn chụp lấy con ngựa điên kia, nào biết vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cảnh tượng khiến hốc mắt hắn như muốn nứt ra. Thiếu niên trên lưng ngựa vẫn luôn tận lực khống chế ngựa, nhưng mà thử hết mọi cách cũng không có nửa phần tác dụng, thân thể gầy gò của hắn theo con ngựa xóc nảy phập phồng, nhìn qua vạn phần mạo hiểm. Tuy là nhìn vậy, nhưng tài năng cưỡi ngựa tinh thông của hắn khiến cho mọi người tin tưởng hắn, nào biết khi nhìn lên liền thấy người bị xốc ngã xuống ngựa!

Đại hán sợ ngây người, Vũ Lâm cũng sợ ngây người, bao gồm cả Lục Khải Phái giục ngựa đuổi sát ở phía sau cũng duỗi tay không kịp.

Tạ Hoằng Nghị cứ như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà té rớt xuống dưới, ngã vỡ đầu chảy máu là nhẹ, mà càng khiến cho người kinh hãi là con ngựa điên sau khi quăng ngã người cũng không chạy đi, ngược lại còn nhấc chân dẫm trên người hắn!

Chính sử Vinh Quốc ở đằng xa nhìn thấy một màn này, cả kinh gần như tim và mật đều nứt ra, hô to một tiếng liền vọt vào trong sân.

Nhưng hắn cách xa như vậy, như thế nào có thể ngay lập tức đuổi tới? Ngay cả đại hán Vinh Quốc cách thật gần đều không kịp ném ra thòng lọng. Cũng chỉ có Lục Khải Phái cưỡi ngựa cách gần nhất, nhìn thấy cảnh này cũng bất chấp, vội vàng cưỡi ngựa đi đến.

Vụ va chạm này đánh thẳng đến Lục Khải Phái khiến nàng choáng váng, nhưng cũng có thể gãi đúng chỗ ngựa, trước khi vó ngựa giẫm xuống, nàng thoáng chốc đã va phải ngựa điên.

Đáng tiếc, vận khí hôm nay của Tạ Hoằng Nghị có lẽ là không tốt lắm, vó ngựa vốn giẫm lên ngực bụng hắn tuy bị phá, nhưng sau khi con ngựa điên lảo đảo thì vẫn giẫm lên đùi hắn!

Khung cảnh một mảnh ầm ĩ, muốn nói là nghe thấy tiếng xương đứt gãy khẳng định là nói giỡn, nhưng Lục Khải Phái ngồi ở trên lưng ngựa lại rõ ràng nhìn thấy chân Tạ Hoằng Nghị lõm xuống, máu tươi đỏ thẫm thoáng chốc ướt sũng ống quần màu trắng của hắn.

Thiếu niên đau đớn la hét dữ dội, đại hán Vinh Quốc kinh ngạc đến ngây người, rốt cuộc cũng định thần lại rồi tung ra thòng lọng.

Này đại để cũng là bản lĩnh trời cho của bọn họ, khung cảnh hỗn loạn như vậy cũng không cần ra tay lần thứ hai, đã nhanh chóng chụp được cổ ngựa. Sau đó, những người xung quanh phối hợp ăn ý, nhanh chóng xông lên kéo lại thòng lọng, mấy người hợp lực rốt cuộc cũng kéo được con ngựa điên ra khỏi người Tạ Hoằng Nghị.

Lục Khải Phái bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, khi nhảy xuống ngựa nhất thời cũng lảo đảo một chút, nàng muốn đi xem tình hình của Tạ Hoằng Nghị, nhưng lại có chút không dám tiến lên.

Chính sử Vinh Quốc rốt cuộc vọt tới đây. Hắn lướt qua Lục Khải Phái, quỳ một gối bên người thiếu niên, sau đó một tay đem người ôm lên, kinh hoảng thốt lên: "Mau mau mau, đại phu, đại phu. Không phải, ngự y, ngự y, ngự y của các ngươi đâu"

Theo sau hai người rời đi, không ít người đều đã chạy theo, máu tươi đỏ thẫm chảy đầy ra đất.

Lục Khải Phái không có đi theo, nàng đứng ở tại chỗ, nhìn máu tươi thấm đầy đất rồi nhíu mày, mãi một lúc lâu sau mới nặng nề thở ra. Nhưng nàng chưa kịp thở dài, liền cảm giác phía sau lưng có một thân thể mềm mại va phải, hai cánh tay ở phía sau vòng lên ôm chặt lấy nàng, gắt gao giam cầm, lực đạo lớn đến mức dường như muốn đem xương cốt nàng vỡ ra.

Hơi thở quen thuộc truyền đến, Lục Khải Phái không cần đoán cũng biết người ở phía sau là ai.

Kỳ Dương từ bên ngoài giáo trường chạy tới ôm chặt lấy nàng, đem đầu để ở cổ nàng, giọng nói cực kì giận dữ, thế nhưng cũng chứa đầy run rẩy cùng sợ hãi: "Ngươi sao dám, ngươi sao dám lớn mật như thế?!"

Trong lòng Lục Khải Phái lúc này cũng không bình tĩnh, nàng muốn quay đầu lại, kết quả Kỳ Dương thậm chí không buông tay, còn trực tiếp cắn một ngụm ở trên cổ nàng. Nàng ấy tựa như muốn trút hết tất cả, cắn rất là dùng sức, đau đến mức khiến cho Lục Khải Phái nhíu mày, nhưng không dám kêu lên đau đớn.

Mãi đến khi Kỳ Dương buông lỏng ra, nàng vẫn có thể cảm giác được thân thể của nàng ấy hơi run lên, liền đành phải trấn an, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua rồi, ta vẫn ở đây."

Giọng nói vừa dứt, nàng lại cảm giác sau cổ nóng ran, như có cái gì đó vừa nhỏ xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (an ủi): Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua rồi, ta vẫn ở đây.

Kỳ Dương (hồng hốc mắt): Thế nhưng ngươi cũng đã từng vĩnh viễn rời khỏi ta...

Truyện Chữ Hay