Lục Khải Phái không biết mình đã nói sai cái gì, tiếp tục chọc hoàng đế không cao hứng, lần này trực tiếp bị đuổi khỏi Tuyên Thất Điện.
Khi bước ra khỏi cửa cung cũng là lúc mặt trời dần lặn, nàng quay đầu lại và nhìn thoáng qua, mơ hồ còn thấy được một góc của Tuyên Thất Điện nguy nga tráng lệ. Nàng nhìn cung điện rồi thở dài thườn thượt, đôi mày cũng hơi hơi nhăn lại. Kiếp trước cùng với kiếp này, nàng gặp qua vị bệ hạ này không chỉ có hai lần. Rõ ràng người này từ trước đến nay đều thưởng thức nàng, sau khi trọng sinh một lần sao lại khăng khăng coi thường nàng đây?!
Quả nhiên, trên đời này, người đối đãi nàng trước sau như một, cũng chỉ có Kỳ Dương, thậm chí ngay cả Tề bá đều thay đổi.
Nghĩ như vậy, Lục Khải Phái cũng không biết nên khóc hay nên cười, rốt cuộc mang theo nghi ngờ, bất đắc dĩ bước ra cửa cung. Mà lúc này, mọi người ở Hàn Lâm Viện cũng đã ra về hơn một canh giờ, nàng đơn giản cũng không trở về Hàn Lâm Viện, trực tiếp quay về phủ, vừa đi vừa tự xem lại.
Đến khi Lục Khải Phái quay về phủ, sắc trời đều đã tối đen. Mà điều làm nàng không nghĩ tới chính là, nàng mới vừa bước vào cửa phủ, đã bị Tề bá kéo lại một phen, vội vã nói: "Công tử, tại sao bây giờ ngươi mới trở về?!"
Lục Khải Phái giật mình, hiếm thấy Tề bá sốt ruột như vậy: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Tề bá lôi kéo nàng đi về phía tiền sảnh, vừa đi vừa nói: "Công tử trở về quá muộn, hơn nửa canh giờ trước có người trong cung tới truyền chỉ. Hiện giờ người đã đợi ở sảnh ngoài một hồi lâu, ngài lại không trở lại, ta chờ đều không biết như thế nào cho phải."
Tuy là nói như vậy, nhưng Lục Khải Phái rõ ràng không thấy trong mắt Tề bá có sự sợ hãi vô thố, ánh mắt hắn thanh minh chỉ mơ hồ kích động. Tuy nhiên, giờ phút này Lục Khải Phái lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, nàng bị Tề bá lôi kéo đi về tiền sảnh, trong nháy mắt tâm như nổi trống. Đạo thánh chỉ này tới ngoài ý muốn, nhưng thấy thái độ của Tề bá thì liền biết, hẳn không phải là chuyện xấu.
Một khi đã như vậy, lại có chuyện gì sẽ khiến hoàng đế hạ chỉ ngay lúc này?
Đáp án tựa hồ có rất nhiều, nhưng suốt một đường tự ngẫm nghĩ, Lục Khải Phái kích động rất nhiều, hiển nhiên cảm thấy có chút không chân thật.
May mắn, một chút cảm giác không chân thật này thực mau đã biến mất, bởi vì nàng ở sảnh ngoài liền thấy Trương Kiệm. Tổng quản của Tuyên Thất Điện thế nhưng tự mình đến đây tuyên chỉ, đây là đãi ngộ mà kiếp trước Trạng Nguyên lang đều không thể có, tức khắc làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh [].
[] Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Trương Kiệm vẫn tươi cười, thấy nàng liền nói: "Lục đại nhân cuối cùng cũng quay về, làm chúng ta chờ thật lâu."
Lục Khải Phái nghe vậy thì ngượng ngùng cười cười, cũng không giải thích nhiều. Nàng từ hoàng cung trở về, Trương Kiệm cũng từ hoàng cung đến Lục phủ tuyên chỉ, tự nhiên là cùng đi một đường. Nàng không tin Trương Kiệm không nhìn thấy chính mình ăn mặc quan bào đi ở trên phố, chỉ là không gọi lại nàng, cũng không có khả năng bên đường tuyên chỉ thôi. Thậm chí sau khi tới Lục gia, hắn tình nguyện ngồi ở sảnh ngoài chờ, cũng chưa từng lệnh Tề bá phái người đi ra ngoài tiếp nàng...
Trong lúc hoảng hốt, cuối cùng Lục Khải Phái cũng hiểu ra cơ sự. Trương Kiệm đại biểu cho thái độ của hoàng đế, cho nên đây căn bản chính là hoàng đế cố ý dằn vặt nàng!
Chỉ là nhìn thấu nhưng không nói ra, Lục Khải Phái đương nhiên sẽ không ngốc đến giờ mới minh bạch, sau khi tỏ vẻ tạ tội với Trương Kiệm, nàng lập tức phân phó Tề bá chuẩn bị hương án tiếp chỉ. Tề bá hiển nhiên hiểu quy củ, tất cả dều được chuẩn bị lúc chờ Lục Khải Phái, trong giây lát đã chuẩn bị thỏa đáng.
Mọi người trong phủ đều quỳ gối xuống trước án để tiếp chỉ, Trương Kiệm không cố tình gây khó xử, vừa mở ra thánh chỉ liền tuyên đọc.
Không ngoài dự kiến, đây là một đạo thánh chỉ tứ hôn, ở giữa đặc biệt tán dương hai người, phảng phất như hai người duyên trời tác hợp. Hoàn toàn nhìn không ra ghét bỏ cùng bắt bẻ của hoàng đế đối với Lục Khải Phái, khiến cho đương sự sau nghe xong thậm chí có chút hoài nghi lỗ tai bản thân.
Tuy là nghĩ vậy, đợi Trương Kiệm tuyên xong thánh chỉ, Lục Khải Phái vẫn là vô cùng vui mừng, nói: "Thần tiếp chỉ, tạ bệ hạ ân điển."
Tiếp nhận thánh chỉ, đến khi nàng đứng dậy, không khí trang trọng lúc nãy cũng thoáng chốc tan đi. Trương Kiệm cười, nói chúc mừng với nàng: "Thánh chỉ đã hạ, Lục đại nhân được như ước nguyện. Lần tới gặp lại, đơn giản phải xưng một tiếng phò mã rồi."
Không phải lần đầu tiên Lục Khải Phái bị người khác kêu là phò mã, ở kiếp trước có rất nhiều người xưng hô như vậy với nàng, chỉ là lần này lại bất đồng. Có lẽ là tâm cảnh thay đổi, cho dù hai chữ này được thốt ra từ người nội thị truung niên trước mắt này, nhưng nàng cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào dị thường.
Khóe môi ức chế không được giơ lên, mi mắt cong cong, thần thái sáng láng, mặc cho ai nhìn dáng vẻ nàng giờ phút này, đều có thể biết trong lòng nàng đang rất vui mừng.
Trương Kiệm nhìn dáng vẻ hào hứng của người thiếu niên, tựa hồ rốt cuộc minh bạch vì sao tiểu công chúa luôn chấp nhất người đang đứng trước mặt này. Đến tuổi biết yêu cái đẹp, người trẻ tuổi càng là coi trọng nhan sắc. Dung sắc của thiếu niên trước mặt như thế, lại thêm tài tình đều tốt, cũng khó trách công chúa điện hạ vốn mắt cao hơn đỉnh khuynh tâm nàng.
Cùng Trương Kiệm khách sáo hai câu, lại tiếp nhận túi tiền Tề bá gửi gắm, trộm nhét vào trong tay đối phương, Lục Khải Phái lúc này mới hỏi: "Khi ta đi, nhìn thấy thần sắc bệ hạ rất là không vui, còn nghĩ chính mình lỗ mãng, khó mà được ban hôn. Ý chỉ này... Xin hỏi không biết bệ hạ vì sao lại thay đổi tâm ý?"
Trương Kiệm nghe vậy thì cười, chỉ nói Lục tu soạn này tài cao bát đẩu [], nhưng không rõ tâm tư bậc làm cha mẹ. Hôm nay nàng ở trong điện, vừa mở miệng liền chọc phải lòng hoàng đế, hoàng đế có thể cho nàng sắc mặt tốt mới là lạ! Cũng mất công Kỳ Dương công chúa còn ở Tuyên Thất Điện, đám người đi rồi phải hảo hảo hống một hồi, lúc này mới khiến cho mặt hoàng đế giãn ra. Đến nỗi đạo thánh chỉ này, ngay cả Trương Kiệm trong lòng cũng rõ ràng, sớm muộn gì đều sẽ hạ.
[] Tài cao bát đẩu (才高八斗): tài hoa rất cao, học thức uyên bác.
Tuy nhiên, chút tâm tư khó chịu khi hoàng đế gả nữ nhi, Trương Kiệm cũng không dám nói ra bên ngoài. Hắn cầm lấy túi tiền Lục Khải Phái nhét vào, bên trong nhẹ bẫng, không hề nặng, hẳn là ngân lượng. Hắn không tham món tiền nhỏ này, nhưng cũng nguyện ý bán cho Kỳ Dương phò mã một ân tình, liền nói: "Bệ hạ cũng không phải không thích Lục đại nhân, chỉ là trong lòng rất thương tiếc Kỳ Dương điện hạ."
Chỉ nói một câu như vậy, Trương Kiệm không còn nhiều lời, cũng không cần người Lục gia chiêu đãi, trong bóng tối vội vàng hồi cung.
- --bg-ssp-{height:px}
Sau khi Trương Kiệm rời đi, Lục Khải Phái suy nghĩ lời nói khó hiểu mà hắn lưu lại một hồi lâu. Sau khi thành hôn, nàng cũng sẽ không đối xử tệ với Kỳ Dương, vì sao hoàng đế lại thương tiếc? Suy nghĩ một lúc, lúc này nàng mới ý thức được hoàng đế là luyến tiếc gả nữ nhi, cho nên mới thấy nàng không vừa mắt.
Sau khi thông suốt, nàng chợt cảm thấy dở khóc dở cười, lại cầm thánh chỉ, ngây ngô cười một hồi lâu, đến khi nàng hoàn hồn mới nhìn thấy Tề bá mang thần sắc quái dị dứng ở một bên.
Tề bá đương nhiên cũng vui mừng, lúc trước hắn sở dĩ hạ quyết tâm từ bỏ Lục Khải Thành là vì Kỳ Dương công chúa giúp cho Lục Khải Phái tăng thêm lợi thế. Cho đến sau này, lại phát hiện hai người thân mật không giống bình thường, hắn cũng đánh bạo mơ ước tới vị trí phò mã. Nhưng mà vô luận hắn như thế nào vọng tưởng, như thế nào trù tính, đều chưa từng nghĩ tới đạo thánh chỉ này sẽ đến nhanh chóng và đột ngột đến như vậy!
Kinh hỉ thình lình xảy ra cũng liền thôi, nhưng càng khiến cho Tề bá vô pháp lý giải chính là biểu hiện của Lục Khải Phái. Hắn tất nhiên nhìn ra được, bộ dạng Lục Khải Phái ôm thánh chỉ vô cùng chân thành, nàng cười vui vẻ ngây ngốc tựa như nàng sắp cưới được người trong lòng.
Trong chớp nhoáng, có ý niệm lướt qua đầu Tề bá, tựa như minh bạch được một chút gì. Nhưng mà hiểu được thì lại càng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt theo đó nhìn về phía Lục Khải Phái cũng trở nên bất đồng...
Sau khi Lục Khải Phái hồi phục tinh thần cũng ý thức được không ổn, nàng ho nhẹ một tiếng để giảm bớt xấu hổ, thu liễm nụ cười, hỏi: "Tề bá nhìn ta như vậy làm chi?" Nói xong, lại bất đắc dĩ đưa thánh chỉ qua: "Thánh chỉ này ngươi cầm dâng lên hương án đi."
Tề bá tiếp nhận thánh chỉ, chút quái dị trong mắt thoáng chốc biến thành lo lắng: "Công tử, đạo thánh chỉ này... Thân phận ngài như vậy, tứ hôn cùng Kỳ Dương công chúa, thật sự không thành vấn đề sao?"
Tề bá là muốn thử, hắn hiển nhiên ý thức được sự tình vượt qua dự đoán của hắn.
Dù cho lòng dạ Lục Khải Phái lớn đến đâu, hiện giờ cũng sẽ phòng bị với người Lục gia, đặc biệt là Tề bá - người mà nàng vẫn luôn nhìn không thấu. Ánh mắt nàng lập tức lóe lên, vẫn cười nói: "Điện hạ tuổi nhỏ lại ngây thơ, ta cũng cùng nàng chí thú hợp nhau, có thể cùng nhau làm bạn cũng rất tốt."
Nàng nói như thể hai người tuổi nhỏ không biết ái mộ là chi, thành hôn là sẽ nằm ở trên một cái giường, cách một cái chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm..
Tề bá nghi hoặc nhìn nàng một cái, nếu không phải đã thấy được cảnh hai người ở bên nhau, nhìn thấy trong mắt Kỳ Dương đối với nàng đều tràn đầy luyến mộ, hắn nhất định sẽ tin! Nhưng mà đã được nhìn thấy hai người dính ở bên nhau, lời này của Lục Khải Phái cũng chỉ có thể lừa quỷ.
Trong lòng nhất thời cảm giác phức tạp, ngẫm thấy không ảnh hưởng đến toàn cục, Tề bá liền nói: "Trong lòng công tử hiểu rõ liền được." Nói xong, hắn chuyển chủ đề, lại đột nhiên nói: "Còn có chuyện cần phải nói cho công tử, ngày gần đây ta tra được trong phủ có một nha hoàn mang thai."
Lục Khải Phái nghe được thì vô cùng sửng sốt, Tề bá thường ngày vẫn quản lí chuyện trong phủ, tại sao lại nói điều này với nàng? Ở trong phủ, ngoại trừ nàng cũng không có chủ tử nào khác, có nha hoàn mang thai thì làm sao? Nên gả ai liền gả, dù sao lại không phải nàng làm nàng ta mang thai!
Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Lục Khải Phái, Tề bá lại nói thêm: "Là nha hoàn trong phòng thiếu chủ, hiện giờ đã mang thai được hai tháng."
Hai tháng trước, Lục Khải Thành còn sống...
Lục Khải Phái hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía Tề bá đột nhiên trở nên thâm trầm. Hai tháng trước, cơ hồ đã là thời gian cuối cùng của Lục Khải Thành. Nàng chính mình hạ tay, rất rõ ràng tình cảnh lúc đó như thế nào. Tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ, nói không chừng thời gian một lần thanh tỉnh đều không đủ hoàn thành một hồi tình, lấy sự kiêu ngạo của Lục Khải Thành sao lại có thể tại thời điểm này còn chạm vào nữ nhân?!
Đã không là tự nguyện, cũng chỉ có thể là bị người an bài. Lục Khải Phái tưởng tượng đến những ngày cuối cùng của Lục Khải Thành, bỗng nhiên liền có chút đồng cảm.
Tề bá để nàng đánh giá, kì thật hai người ngầm hiểu rõ chuyện của Lục Khải Thành mà không nói ra. Đến nỗi, hài tử này đột nhiên xuất hiện, là đường lui cũng tốt, là uy hiếp cũng vậy, xem ra phải chờ thời gian trả lời. Tuy nhiên, nếu Lục Khải Phái không dung, hạ quyết tâm xuống tay thì hắn cũng không ngăn cản.
Lục Khải Phái nhìn bộ dáng thờ ở của Tề bá, quả thực có chút đoán không ra lão nhân gia này đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Nàng nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là nói: "Lưu lại đi, kia dù sao cũng là cốt nhục của A Thành."
Đáp án này không ngoài dự kiến của Tề bá, lời nên nói đã nói, hắn liền mang theo thánh chỉ, lui xuống.
Hắn cũng không cảm thấy Lục Khải Phái do dự không quyết đoán, trên thực tế lưu lại đứa nhỏ này là có chỗ lợi. Rốt cuộc Lục gia không phải phú hộ Giang Nam như bên ngoài, tương lai luôn phải có người kế thừa, không phải hài tử của Lục Khải Thành thì là hài tử của Lục Khải Phái. Mà hiện giờ nàng hiển nhiên có quan hệ cùng Kỳ Dương công chúa, hai nữ tử, như thế nào có thể có con nối dõi? Ủy khuất chính mình đi sinh hài tử sao? Làm vậy thì đặt công chúa điện hạ ở chỗ nào?
Tề bá là người hiểu rõ, từ lúc bắt đầu khiến cho Lục Khải Phái nữ giả nam trang làm thế thân Lục Khải Thành, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nàng còn có thể lưu lại con nối dõi. Hoặc là sự tình thuận lợi rồi bị diệt khẩu, hoặc là trường hợp như hôm nay, rốt cuộc đã không có đường lui.
Đứa nhỏ này tới vừa lúc, cũng coi như là thiếu chủ phát huy công dụng trước khi chết.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Khải Phái (vô tội): Ta cùng với điện hạ chí thú hợp nhau, ta cùng nàng có thể cách một chăn bông, đơn thuần nói chuyện phiếm...
Tề bá và Chỉ Đinh (không tin): Hừ, có mà lừa quỷ!
ps: Rốt cuộc cũng đã tứ hôn, hoàng đế chính là làm ra vẻ một chút, nhà ai gả nữ nhi cũng đều không dễ dàng như vậy.