Trans: Tearlaments(ಥ﹏ಥ)RaĐảo
Edit: Bluepumpkin
Trans: xin nhỗi vì lâu lắm không ra chương mới, tại tui bận ôn thi học kỳ quá.
Edit: xạo đấy, hắn vẫn online chơi game đều đặn với bí mỗi tối chứ ở đó mà bận với chả bịu :v
Trước khi vào chương, có một vài đoạn nằm trong dấu () l là lúc suy nghĩ của góc nhìn thứ 3
♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦
Chap 5: Bá tước vùng biên và tân hội trưởng
Những bước chân nặng nề dồn dập trên nền sàn lát đá cuội.
“Thảm họa, thảm họa thật rồi! Syltianna đáng yêu của ta… Đáng lẽ bây giờ con bé đang có một bữa tiệc mừng sinh nhật thứ mười một ở Vương đô rồi chứ!”
Tiếng than thở rầu rĩ như thể hội tụ từ tất cả khổ đau trên thế gian ấy, vang vọng khắp đại sảnh đẹp tựa tranh vẽ của lâu đài Cultura vùng Aulanthia.
Chủ nhân của lâu đài, Bá tước Aulanthia vùng biên giới là một đại quý tộc với uy quyền ngang với cả Công tước trong Vương quốc, trị vì một vùng tự trị [note50534] và có quyền lực tuyệt đối không khác gì vị vua của cả một đất nước. Vậy mà ngài Bá tước Corrad Simon lại là một người đàn ông gầy gò và trông yếu đuối đến mức khó mà tin tưởng được, khác xa tính cách nghiêm túc người ta thường liên tưởng khi nghe cái danh đầy phô trương của một đại quý tộc. Ông trông giống một người tốt tính và thật thà, một quý tộc khoác lên mình vẻ thiện chí và kỷ luật thay vì nghiêm nghị hay cao quý.
Ông nay đã 49 tuổi. Sáu người con trai của ông, từ 14 đến 23 tuổi, cũng đã đến tuổi trưởng thành nên việc ông nhường chức vị cho người thừa kế và nghỉ ngơi cũng không có gì bất ngờ. Tuy vậy, vì vài lý do mà ông vẫn đang tại chức... Đúng hơn là ông bị những người xung quanh ép phải tiếp tục ngồi vào chiếc ghế Bá tước, và cũng là chiếc ghế gia chủ.
Tình thế hiện tại có thể liệt kê tạm thời như sau:
Người vợ cả, Simonetta, sinh cho ông ba người con (con gái lớn, con gái thứ ba và con trai thứ ba), tất cả bọn họ đều theo phe Đế chế.
Người vợ lẽ thứ nhất, Eloise, từng thuộc hoàng thất Cilento, vì vậy tất cả năm đứa con của bà (con trai thứ hai, con gái thứ hai, con trai thứ năm, con gái thứ tư và con gái út) dĩ nhiên theo phe Vương quốc.
Bà vợ lẽ thứ hai, Pasty, con gái lớn của Bá tước Beaton, gia tộc có lịch sử lâu đời, có với ngài Bá tước ba đứa con (con trai cả, con trai thứ tư và con trai út).
Người vợ lẽ cuối cùng, Clara, đã mất. Tuy không mang dòng máu quý tộc, nhưng bà trước đây là nữ tư tế của tôn giáo lớn nhất Vươnng quốc (và hiển nhiên, bà là mẹ của Syltianna, con gái thứ năm). [note50535]
Câu hỏi ai được thừa kế chức gia chủ không dễ trả lời. Lẽ thường sẽ là một người con với Simonetta vì bà là chính thất. Thế nhưng điều đó đồng nghĩa với suy giảm quyền lực gia tộc, ngoài ra đứa con ấy chỉ là con trai thứ ba, lại theo phe Đế chế nên hậu thuẫn trong lãnh thổ và trong Vương quốc cũng sẽ yếu hơn.
Đứa con của Eloise rất được lòng hoàng tộc vì dòng dõi, nhưng mặt khác anh ta có thể không được lòng dân chúng lãnh địa, nơi xu hướng tự trị rất mạnh mẽ. Chưa kể việc đó còn có thể gây rạn nứt mối quan hệ với Đế chế ngay sát vách.
Là con trai cả và thuộc dòng dõi đại quý tộc, con trai của Pasty hẳn sẽ được nhân dân và chư hầu đón nhận nhiệt liệt, nhưng như thế là không đủ để anh ta hơn hẳn hai ứng viên trên.
Tóm lại, cả ba đều đang được hưởng sự công bằng, bất kể ai lên chức Bá tước cũng không thể thoát khỏi sự bất mãn. Làm thế nào cũng không xong. Một lãnh chúa có thể xâm hại tới lợi ích của nhân dân, châm ngòi cho một cuộc bạo loạn lật đổ nếu cai trị hà khắc. Thế nên, mọi người đều để ý lẫn nhau, cố gắng duy trì tình hình hiện tại. Tình huống này thực sự quá thảm hại mà.
Chính vì vậy, lấy lý do mình vẫn còn khỏe mạnh, Corrad đã hoãn việc công bố người thừa kế. Ông cai trị lãnh địa chỉ ở mức dưới trung bình, không hề tệ nhưng cũng chẳng phải tuyệt vời, ấy vậy chính điều đó đã khiến ông trở thành vị lãnh chúa vĩ đại trong thời bình như ngày nay. Tuy nhiên, ông như đã già đi cả chục tuổi, hốc mắt và hai gò má hóp lại, có lẽ là hậu quả của nhiều ngày liền vất vả. [note50536]
Thông thường, thời gian này hàng năm, ông đang thực hiện vài nhiệm vụ được giao ở Vương đô Cilento (đúng hơn là do đã quá ngán ngẩm cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế ở quê nhà nên mới trốn đi), nhưng tuần trước, ông nhận được báo cáo rằng Syltianna, cô con gái thứ năm của ông đã mất tích trên đường tới Vương đô.
Bá tước đã quẫn trí đến mức suýt phát điên lên khi biết tin cô con gái rượu biến mất một tháng trước, may sao ông trấn tĩnh lại được và vội vã hoàn thành công việc được giao, chỉ riêng thế thôi đã tốn của ông tận sáu ngày trời. Sau đấy, ông đã bỏ lại mọi thứ ở sau và tức tốc sử dụng [Cổng dịch chuyển] đặt cách Vương đô một ngày đường (để tránh không cho bất cứ ai có thể trực tiếp vào Vương đô).
Nhưng thứ đang chờ ông là bản báo cáo khiến ông thêm tuyệt vọng: đoàn tùy tùng của Syltianna đã bị quét sạch, xác lũ cướp, những kẻ hiển nhiên là thủ phạm, nằm rải rác khắc hiện trường.
Người vợ cả Simonetta nhìn chồng mình đang như người mất hồn với ánh mắt lo lắng, nhẹ nhàng tiến lại gần ông, đóng vai ‘người vợ đoan chính lo cho chồng’, đồng thời cũng nhận ra có vài người khác đã ở đó.
“Mình à, lo lắng quá sẽ hại sức khỏe đấy. Đúng là tai nạn bất hạnh thật, nhưng mà đầu phải lỗi của hộ vệ và người hầu. Đó chỉ là thảm họa ập tới bất ngờ mà chúng ta chẳng thể làm được gì. Mình là người có quyền thế, sao mình không gấp rút cải tạo đường xá, tăng cường an ninh, ngăn cho thảm kịch không lặp lại đi chứ?”
“...Nhưng mà... Dù gì... Thi thể của Syltianna vẫn chưa được tìm thấy mà, phải không?... Nếu thế... thì...” Bá tước ôm đầu rên rỉ lên những tiếng nức nở.
“Về chuyện này, tôi vừa nhận được báo cáo mới từ Hiệp hội Mạo hiểm giả.”
“C-Cái gì-?!”
Được quản gia nhắc đến, như thể có chuẩn bị từ trước (mà có khi là như vậy thật), người đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người đang quỳ giữa đại sảnh, đeo mắt kính, khoác lên mình bộ tuxedo nom tràn đầy tham vọng bước tới, cúi đầu trang trọng.
“Rất vinh dự được diện kiến ngài, thưa Bá tước. Tôi là Egmond Bayer, tân hội trưởng mới được bổ nhiệm. Tôi được cử đi từ đất nước mình để thay thế cho cựu hội trưởng Hội mạo hiểm giả Cultura mới bị cách chức không lâu do những tai tiếng gần đây. Tuy không hiểu rõ ngài đã phải chịu bao nhiêu mất mát, nhưng hôm nay chúng tôi xin phép ở đây để báo cho ngài một chút tin tức về điều bất hạnh xảy ra với tiểu công chúa.”
Sau tràng giới thiệu bản thân, vài người đứng sau ông ta tiến lên, đó có lẽ là mạo hiểm giả, dựa trên những loại vũ khí trang bị họ đang mang theo bên mình và cả tuổi tác nữa. Người nhỏ nhất trong số họ, trông như một thằng nhóc choai choai, dâng lên một vật gì đó từ góc sảnh.
“...?” Bá tước nheo mắt nghi ngờ. Thoạt nhìn, nó chỉ là một tấm gỗ dày, chắc là loại cửa nào đó, vì trên đó gắn cả bản lề và tay nắm, nhưng lại khá nhỏ so với cửa nhà bình thường. Đến khi nhận ra dấu ấn trên mặt tấm gỗ, cả người Bá tước như có dòng điện chạy qua. “Đ-Đó...”
“Vâng. Những người này đã tìm thấy một phần cỗ xe của tiểu thư Syltianna”, Egmond trả lời với vẻ rầu rĩ tiếc thương.
“....!!”
Simonetta ra hiệu cho ông ta tiếp tục thay cho chồng.
“Thưa vâng. Đây là những mạo hiểm giả hạng C đến F mới đăng ký ở chỗ chúng tôi. Khi họ đang ở [Khu rừng bóng tối Tenebrae Nemus] thì phát hiện ra một chiếc xe ngựa của quý tộc mang gia huy này. Chúng tôi ngay lập tức đã cử người đến khu vực đó và đã tìm thấy thứ này.”
“V-Vậy công chúa của ta... Thì sao... Syltianna sao rồi? Nghe thấy [Khu rừng bóng tối], nơi cực kỳ nguy hiểm với con người, ngài Bá tước như chết lặng, lòng đã đoán được một nửa câu trả lời.
Ả Simonetta bên cạnh cười khúc khích, mặt tỏ rõ vẻ đã biết câu trả lời, chờ đợi khẳng định từ tên hội trưởng. [note50537]
Sau một thoáng tỏ vẻ buồn rầu, Egmond từ từ mở miệng.
“Chúng tôi đã tìm thấy công chúa. Cô bé bị thương rất nặng, phải nằm liệt giường. May thay cô bé đang trong tình trạng ổn định.”
“T-Thật vậy sao...?”
“Không thể nào!!!”
Trái ngược với vẻ mừng rõ của Bá tước là khuôn mặt tái nhợt của Simonetta, tiếng kêu của ả vang vọng khắp đại sảnh. Hứng chịu hàng loạt ánh mắt bất ngờ, sửng sốt và cả sợ hãi, ả nhanh chóng trấn tĩnh. “Xin lỗi ngài thưa Bá tước, em đã thô lỗ rồi.”, sau đó quay sang khuôn mặt gian trá của tên chủ hội với ánh mắt tóe lửa. Rõ ràng điều đó không có trong thỏa thuận.
“Người nói thật không đó? Ta vẫn cảm thấy khó tin. Mất tích một mình trong [Khu rừng bóng tối] suốt một tháng, rồi bây giờ trở về an toàn? Thực sự đúng là con bé đấy chứ?”
Egmond đáp lại với ve điềm tĩnh. “Ngài nghi ngờ là hoàn toàn có cơ sở, nhưng tôi nghe nói một mạo hiểm giả tình cờ ngang qua sau vụ tai nạn đã cứu công chúa. Và tôi cũng không có nói an toàn, vì công chúa bị một con ma thú tấn công trong rừng, gây ra những vết thương trí mạng toàn thân. Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng vết thương quá nặng, tôi e rằng phu nhân thân sinh của công chúa cũng chưa chắc đã nhận ra con mình. Chưa kể cô bé còn có vẻ bị mất đi ký ức, có lẽ do cú sốc quá lớn, vậy nên tới giờ chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào chứng minh thân phân cô bé.”
Simonetta nghiến răng nhìn tên đàn ông trước mặt trơ trẽn tuyên bố hắn ta không có bằng chứng. “Không có? Vậy các người định bắt chúng ta tin lời các người như thế nào đây?”
“Ấy không không thưa ngài. Chúng tôi có bằng chứng.”
Simonetta trợn tròn mắt khi thấy Egmond tự tin móc từ túi ra một vật.
“Đây là chiếc nhẫn có khắc gia huy nhà Aulanthia mà công chúa Syltianna luôn mang bên người”
Hắn ta mở chiếc hộp quen thuộc ra để Bá tước và ả phu nhân có thể nhìn thấy thứ bên trong.
“Đúng... Đúng là của Syltianna rồi!... Cảm ơn ngươi... Cảm ơn đã cứu Syltianna! Ta mang ơn ngươi rồi!” Bá tước Corrad nước mắt giàn dụa, bước xuống từ chiếc ghế trên phía cao, đích thân nhận lấy chiếc hộp.
Còn Simonetta vẫn không rời đi nửa bước. Ả lườm Egmond như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Đồ khốn! Mày dám chuẩn bị cả kẻ mạo danh để thiết lập quyền lực trong Cultura sao! [note50538]
Đáp lại ả là ánh mắt chế giễu của Egmond như thể muốn sỉ vả vào mặt cô ả. Hắn tưởng đây cũng chỉ là một phi vụ bình thường khi mới nghe lần đầu, nhưng ai lại muốn bỏ qua miếng bánh béo bở như thế này cơ chứ.
Không nuốt trôi cục tức, Simonetta hậm hực rời khỏi đại sảnh mà không nói tiếng nào.
“Mọi người đã rất xuất sắc, tất cả mọi người! Nhờ mọi người mà ta vẫn giữ lại được con bé... Vài vết thương không phải là vấn đề. Ta sẽ cố gắng giúp đỡ hiệp hộ hết mức có thể, tương lai nếu có bất cứ vấn đề gì thì cứ nói với ta!”
Tất cả mạo hiểm giả, gồm cả Egmond, đồng loạt cúi đầu trước những lời của Bá tước, người vẫn còn đang khóc vì sung sướng.
“Thay mặt cho hội, tôi xin cám ơn những lời vàng ngọc của ngài. Hội mạo hiểm giả xin thề sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng tin tưởng của ngài.”
“Đúng đúng. Ta trông cậy vào mọi người.”
Không biết có phải vì quá xúc động hay không, Bá tước bắt tay từng người một để tỏ lòng biết ơn.
Jesse Arland, người cuối cùng được ngài Bá tước bắt tay, là người trẻ tuổi nhất trong số các mạo hiểm giả ở đây, tân binh của hội mới có 14 tuổi, đầu cậu trống rỗng suốt cả buổi. Những gì cậu còn nhớ được, là đôi mắt xanh ngọc bích và nụ cười dịu dàng của Bá tước, và khi cố nhớ lại đôi mắt của cô gái quấn băng khắp người mà cậu mới chỉ gặp đúng một lần trong bệnh xá cửa hiệp hội, một ý nghĩ thoáng chạy qua tâm trí cậu.
... Cũng màu ngọc bích, nhưng hơi khác thì phải...
♢♦♢♦♢
Trong phòng riêng của mình, khép kín hoàn toàn bằng một cánh cửa thép, chỉ có vài tia sáng lờ mờ, Bá tước vùng biên giới Corrad vẫn ngồi bên bàn làm việc thở dài thườn thượt. [note50539]
“Haizz, ta mới vừa phá vỡ thế chân kiềng quyền lực của bọn họ... Không biết tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì?”
“Ngài chắc chưa ạ? Tên hội trưởng mới đó có vẻ cũng lắm tham vọng. Tôi đã đưa cho hắn chiếc nhẫn như ngài đã bảo, nhưng giờ hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả thế thân nữa, chắc hắn định thâu tóm cả thị trấn đây mà.” Giọng nói văng vẳng từ trong bóng tối.
“Đó cũng là một thú vui đấy chứ. Thứ đó đã được thả cửa quá lâu rồi. Ta dự định để cô ta tự dọn dẹp đống hỗn độn cô ta tự bày ra. Mà, nếu có bất trắc gì thì loại bỏ cả hai là được.”
“Trông có vẻ ngài không bận tâm lắm đến chuyện đó.”
“Hừm. Để mọi chuyện lắng xuống như thế này cũng không tồi. Không may cho cô ta là vẫn chưa lo liệu hết mọi điều có thể xảy ra. Ả hiểu nếu mọi người biết hai mẹ con đều chết một cách giống nhau thì mọi sự nghi ngờ sẽ đổ dồn lên đầu ả. Chung quy lại, cô ta chỉ đơn giản là mụ quý tộc ngây thơ ngu dốt.... Khác hẳn với Clara thông minh xinh đẹp...”
“Giờ mà ngài chuyển giao quyền lực thì có xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải bây giờ. Đế chế còn đang lục đục cũng về việc truyền ngôi. Ta không muốn lửa bên ấy lan sang bên chúng ta. Nếu giờ ta ra tay thanh trừng đám người ủng hộ Đế chế của cô ta, chúng ta cũng sẽ chịu chung số phận.”
“Ý ngài là chúng ta cứ tạm thời án binh bất động?”
“Đúng thế. Cứ ngồi xem bọn họ diễn tuồng chút đi.”
“Đau lòng thật đấy. Cuối cùng thì ngài cũng hi sinh cả con gái mình làm tốt thí.”
“Trong giới quý tộc thì chuyện này là bình thường. Nói thật thì, ta muốn nó được tự do chứ không như mẹ nó. Nhưng mà... Con gái ta...” Ngắt câu giữa chừng, Bá tước chỉ lắc đầu, “Syltianna còn sống. Giờ đã có bằng chứng về nó rồi, ta không nên phủ nhận mới phải.”
“....”
Không có phản ứng từ giọng nói trong bóng tối, Bá tước vùng biên cương nhắm mắt lại, thở một hơi dài.
♢♦♢♦♢♦♢♦♢♦
Trans: phần nói chuyện giữa bá tước và giọng nói, do mình chưa biết được vai vế của giọng nói như thế nào (đọc đến đâu dịch đến đó mà :)) ), nên tạm thời tui sẽ để xưng hô và giọng điệu như vậy. Những chapter sau nếu có gì mình sẽ quay trở lại đây sửa vậy :>
Và yeah, thế là dã kết thúc phần mở đầu rồi, hẹn gặp mọi người ở chương đầu vol 1 nha :))))
Edit: sửa xưng hô làm gì? Spoil mất tiêu cho người ta rồi, bí đoán đấy là lực lượng ngầm làm việc cho Bá tước nhé
Và về việc có chương tiếp thì có cái nịt nhé, còn lâu lắm mới qua vol 1 nhé mọi người ^_^