Nhắc tới Khanh Thiên Yến, Thần Tịch có chút ái muội nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngón tay không nặng không nhẹ gõ trên mặt bàn, phát ra tiết tấu có thanh âm, im lặng không nói, nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: “Nàng, đãvô dụng, ta đã thấy nàng ta không có tin tức hữu dụng gì’’.
Thần Tịch ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: ‘’Cho người truyền ra ngoài Khanh Thiên Yến thân là công chúa Tần quốc, lẻn vào Nhai Nữ quốc rắp tâm bất lương; Cấu kết với hộ vệ phủ công chúa vọng tưởng muốn nhúng chàm tân sườn phu, còn có ý đồ mưu phản! Ba ngày sau, ở đông môn Hi thành chấp hành tử hình, bản công chúa muốn nàng vạn tiễn xuyên tâm, sau đó treo tại cửa thành cảnh báo một ngày một đêm!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo có điểm kinh ngạc, “Công chúa, người chân quyết nhất định phải như vậy?”
“Đúng vậy!” Muốn như vậy, nàng muốn đường đường chính chính nói cho Tần quốc biết, phái nằm vùng? Ha ha, có thể a, chỉ cần không để nàng phát hiện, phát hiện liền sát!
Công chúa thì thế nào, trở thành gian tế chỉ có thể xử tử! Huống chi còn muốn nhúng chàm sườn phu của nàng, chết chưa hết tội!
Nếu có người dám đến cướp pháp trường, như vậy, nàng càng cao hứng, một lưới bắt hết!
“Đúng rồi, gia sản của Khanh Thiên Yến toàn bộ sung công, làm quân tư.”
“Là, công chúa.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn biểu tình của nàng cũng đã đón ra được ý định của nàng, bứt dây động rừng nhưng cũng là giết gà dọa khỉ.
Thần Tịch nghĩ lại nhìn hắn, trêu chọc nói: “Ngươi đây là luyến tiếc a? Ta xem nữ nhân kia đối với ngươi thật đúng là tình thâm ý trọng, đến vị trí chính phu cũng đã đưa ra!”
“Công chúa, ta đối nàng không có cảm giác.”
Nhìn bộ dáng nghiêm trang của hắn, Thần Tịch buồn bực, ai, thực không thú vị!
Thần Tịch nâng cằm tựa vào bàn, cầm lấy bút tùy ý vẽ vài nét. Bỗng nhiên, nàng lại nói: “Cảnh Hạo, đi an bài một chút, ta hy vọng có người đến cướp ngục hoặc là cướp pháp trường!”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo hoạt kê cười, “Hảo. Ta hiểu được.” Hắn nhìn Thần Tịch nói: “Công chúa mười hai ám vệ kia có sai, bất quá bọn họ đều là nhân tài. Thời gian sau, bọn họ thần phục công chúa, thỉnh công chúa không cần bởi vậy ghét bỏ bọn họ!”
“Ân. Vật tẫn này dùng người tẫn kì tài. Chỉ cần ngươi chắc chắn, bọn họ thần phục ta hoặc là ngươi, ta cũng không quá để ý.” Tâm phúc thôi, vẫn là chính mình bồi dưỡng, tâm phúc của người khác mình cũng không thể mạo hiểm.
Lúc trước đấu với Đại công chúa, nàng cứu được mười mấy đứa nhỏ, tư chất không sai, nàng chính là muốn bồi dưỡng bọn hắn. Một khi thành tài nhất định sẽ trung thành với nàng.
Mấy đứa nhỏ đó, nàng thỉnh người đến dạy học, đọc sách, viết chữ. Sau đó còn tự mình truyền thụ võ nghệ cho bọn hắn, còn có cả nội công tâm pháp mà quái dị sư phó truyền thụ cho nàng.
Có thể nói nàng mỗi ngày đều dành một canh giờ dạy bọn chúng, chính là muốn mình hiểu biết tính cách của bọn họ, bồi dưỡng trở thành tâm phúc chính mình.
Nghĩ đến mười ba cái đứa nhỏ kia, Thần Tịch sẽ không khỏi nghĩ đến Vô Nhai, Vô Nhai vẫn còn ở trong chùa....
Thiếu niên kia--
Ai!
Quên đi, nàng ban đầu giúp hắn, đối với nàng mà nói bất quá là nhấc tay chi lao, vẫn là để cho hắn quá an ổn đi.
“Công chúa?”
“Nga?” Thần Tịch hoàn hồn, mỉm cười, “Ta không sao, ngươi đi làm việc đi!”
“Công chúa, có chuyện --”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thở dài, hắn vừa mới vì sao lại cảm thấy công chúa suy nghĩ đến thiếu niên kia?“Hôm qua tin tức đến, chùa miếu bị người đánh cướp một phen, tuy rằng bên trong hòa thượng không chết, bất quá --”
Thần Tịch đột nhiên đứng lên, có chút kích động nhìn hắn, “Bất quá cái gì?”
“Có một người gọi là Vô Nhaibị thương nặng, người ta an bài bên đó biết công chúa từng ở trong chùa còn quen biết hắn nên đã nghĩ biện pháp cứu hắn ra.”
Cứu ra, Thần Tịch thư khẩu khí, lập tức hỏi: “Có bị thương nặng hay không?”
“ Không ảnh hưởng đến tính mạng, công chúa không cần lo lắng, vì sự việc hôm qua,, cho nên ta cũng không kịp nói.”
Thần Tịch nhìn hắn, nàng không biết hắn còn nhớ rõ Vô Nhai, theo lý hơn phân nửa là không nhớ rõ đi!
“Công chúa, ta nhớ rõ hắn là do người bồi dưỡng để làm thủ vệ đi!”
Ngạch!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười nhẹ, “Công chúa không cần kinh ngạc, trí nhớ ta tốt lắm, tuy rằng không phải là cứ gặp qua là không quên, nhưng có một số việc nên nhớ rõ thì sẽ nhớ rõ.”
Cái gì kêu nên nhớ rõ a! Thiết!
Thần Tịch bĩu môi, thở dài, nghĩ đến Vô Nhai là bị nàng liên lụy đi!
“Công chúa tính an bài hắn như thế nào? Có kẻ cố ý vu hãm hắn, tựa hồ sẽ đem hắn vào nguy hiểm.”
Thần Tịch nghĩ nghĩ chung quy là bất đắc dĩ: ‘’Nếu vết thương quá nặng thì đưa đến Hi thành đi, về phần ai hại hắn, thu thập sạch sẽ, biết rõ là người của bản công chúa còn dám xuống tay, đáng chết!”
“Là.”
Vô Nhai nếu đã không thể thoát khỏi vận mệnh dây dưa cùng nàng, vậy thì nên đưa hắn về phủ công chúa cùng mười ba đứa nhỏ kia đi!
“Cảnh Hạo chưa từng thấy công chúa như vậy, công chúa đối với Vô Nhai kia có tâm tư khác sao?” Hoàng Phủ Cảnh Hạo thâm thúy nhìn nàng, con ngươi không nhìn ra hỉ nộ.
Thần Tịch mỉm cười, “Ai biết được, dù sao là ta người cứu, mạng phải thuộc về ta!”
“Công chúa, Hắc Long đã diệt gần hết, bất quá Liễu Văn Hoa còn có vài tâm phúc không sa lưới luôn giúp hắn, phỏng chừng bọn họ muốn đầu nhập vào Hoa Tử Huyễn đi.”
Hoa Tử Huyễn?
Nam nhân kia từng xuống tay hại nàng, lại đối nàng...... Ai, này nam nhân chính là hay thay đổi, thật không biết hắn muốn gì!“Lưu Âm Các tạm thời không nên hoạt động, bất quá, nếu bọn họ dám cùng công chúa phủ đối nghịch như vậy liền trực tiếp đánh trả, không cần khách khí.”
“Hảo.”
“Liễu Văn Hoa đã tìm được chưa?”
“Không cần tìm, hắn sẽ tự tìm đến chúng ta, chỉ cần chờ hắn chủ động xuất hiện.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo tạm dừng một hồi lại nói: “Công chúa, còn có một việc.”
Thần Tịch trừng mắt Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ngươi không phải gạt ta rất nhiều chuyện, chuẩn bị hôm nay cùng nhau thẳng thắn a?”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng thản nhiên thừa nhận, cười nói: “Trong khoảng thời gian này nhiều việc xảy ra, Cảnh Hạo liền làm chủ trước ngăn tin tức này lại. Nay chuyện này đã qua, cũng nên nói cho công chúa.”
“Được rồi, nói đi!”
“Hạ Thượng Vũ vắng vẻ hoàng hậu của hắn, nghe nói đã hai tháng không bước vào Đông Cung nửa bước, còn hạ lệnh cho hoàng hậu nương nương mang theocung nữ thái giám sao chép kinh Phật, nói là muốn nàng tu thân dưỡng tính, đồng thời vì Hạ quốc cầu phúc.”
Ngạch!
Hạ Thượng Vũ biết hoàng hậu của hắn mua sát thủ ám sát nàng? Còn thực sự hành động! Ha ha, đường huynh này coi như không sai, nàng liền tạm thời tin tưởng hắn đối Nhai Nữ quốc là không có quá mức tham niệm đi!
Mà Hoàng Phủ Cảnh Hạo cũng là vẻ mặt trầm trọng nhìn nàng, “Công chúa, người không thấy là Hạ Thượng Vũ đối với người quá tốt sao?” Hạ Thượng Vũ vì sao lại vì công chúa vắng vẻ hoàng hậu chính mình, cho dù Hạ quốc hoàng hậu ám sát công chúa, hắn có áy náy còn cho là có thể, nhưng lại làm như vậy có phải hay không quá mức bảo vệ công chúa?
Loại bảo hộ như vậy làm cho hắn có chút bất an, sợ một ngày sự tình vượt qua dự đoán của hắn. Nhất là còn vô điều kiện để công chúa về nước, còn làm cho Bắc Đường Quân Liên hiệp trợ công chúa làm việc, đủ loại dấu hiệu đều làm cho hắn cảm thấy Hạ Thượng Vũ tựa hồ đối với công chúa có tư tình.