Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

chương 174: nàng là bị người nhìn chằm chằm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện tình lần này, không chỉ giải quyết được vài kẻ phiền phức mà còn lợi dụng Khanh Thiên Yến cùng Lưu Nghiệp mà đổi một lần hộ vệ của phủ Công chúa.

Thực sự là ngày lành! Vân Thanh Ngân cười tủm tỉm phân phó người làm việc, sau đó mới rời khỏi Lưu viện.

Trên thực tế, hắn đã sớm phát hiện Lưu Nghiệp không thích hợp, sau đó tìm hiểu nguồn gốc lại tra ra Khanh Thiên Yến, bất quá, không có chứng cớ hắn sẽ không tùy tiện hành động, lần này hắn cũng đã phái ám vệ đi theo công chúa, nếu công chúa bất hạnh bị tính kế thành công, tự nhiên người của hắn sẽ đứng ra bảo hộ nàng. Nhưng, công chúa thực thông minh, cũng đủ lợi hại!

Hắn càng lúc càng cảm thấy giấc mộng của mình sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện được, chỉ cần hảo hảo đi theo Xích Dương công chúa, tương lai nhất định thành công!

“Vân quản gia, công chúa cho mời người vào nói chuyện! “ Linh Nhi đi tới chuyển lời cho Vân Thanh Ngân.

Vân Thanh Ngân nhẹ nhàng bước chân theo sau, đi vào Hi viên, cũng chính là đại viện của Thần Tịch, Vân Thanh Ngân phát hiện Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Sở Mục Nhiên cùng Bắc Đường Liên Vân đều ở đây, hơn nữa, Lưu Nghiệp cùng Khanh Thiên Yến cũng bị buộc đến một bên chờ xử lý.

“Công chúa, “

“Vân quản gia, chuyện tình lần này ngươi có gì muốn bổ sung?”

Vân Thanh Ngân liếc Lưu Nghiệp một cái, “Hồi công chúa, quả thật có, thân phận Khanh Thiên Yến, công chúa nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”

“Nga, nó, ta thật không nghĩ ngoài thân phận thương nhân còn có thân phận gì.”

Vân Thanh Ngân nhìn về phía Lưu Nghiệp cười đến âm hiểm, “Công chúa, việc này tin tưởng Lưu Nghiệp phó tướng nhất định là biết đến.”

Thần Tịch nâng mắt nhìn về phía Lưu Nghiệp, phát hiện Lưu Nghiệp mặc dù có chút bụi bại,, nhưng không có tuyệt vọng, tựa hồ còn có con bài chưa lật. Hơi hơi nhíu mày, nàng hoãn thanh nói: “Bản công chúa bình sinh ghét nhất kẻ làm chuyện xấu còn tự cho mình là đúng! Lưu Nghiệp, ngươi nói nếu ta cho người đem ngươi lăng trì xử tử, ngươi còn có thể ngạo mạn sao?”

Lưu Nghiệp nghe vậy đột nhiên biến sắc, âm lãnh ánh mắt nhìn về phía Thần Tịch: “Ngươi nói cái gì?”

Phanh --

Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cước đá tới, trực tiếp đem miệng hắn phun máu tươi, mắt lạnh nhìn hắn: “Không biết là ai cho ngươi lá gan dám chống đối công chúa! Bản tướng quân cũng không nhớ tới đã cho ngươi quyền lợi như vậy!”

“Tướng quân!” Lưu nghiệp oán hận nhìn Thần Tịch.“Tướng quân vì một nữ nhân liền không để ý nhiều năm tình nghĩa huynh đệ của chúng ta sao?”

Buồn cười!

Vì một nữ nhân? Thần Tịch thật sự không thể không nói người này là một kẻ tiểu nhân, chết đến nơi còn muốn châm ngòi ly gián, vì thế nàng lạnh lùng nói: “Nếu hắn muốn tình nghĩa, như vậy, bản công chúa liền phạt nhẹ hơn, lưu lại toàn thi! Người tới. Đem hắn trượng tễ!”

Sở Mục Nhiên vung tay lên. Người của hắn lập tức động thủ lôi kéo Lưu Nghiệp tới bên ngoài đánh bằng roi.

Lưu Nghiệp khiếp sợ nhìn Xích Dương công chúa, ý thức được Thần Tịch không nói đùa hắn rốt cục sợ hãi, la lớn: “Công chúa, ta theo bên người Hoàng Phủ tướng quân mười năm, càng vất vả công lao càng lớn, người cứ như vậy muốn đánh giết ta sao?”

“ Bịt miệng hắn lại, bản công chúa ghét nhất là kẻ phản bội sau lưng, để cho hắn toàn thây đã là nhân từ!”

Hộ vệ Sở Mục Nhiên đem Lưu Nghiệp tha đi ra ngoài, trong lòng rõ ràng tự nhiên biết sẽ không hướng đánh hắn tới chết, mà quan trọng là kỹ xảo đánh nhịp tử, khiến cho Lư Nghiệp đau đến toán thân bất toại nhưng lại không thể chết. Tiếng kếu bên ngoài ngày càng thảm thiết kịch liệt, rốt cục Lưu Nghiệp không thể chịu đựng được nữa chỉ có thể lựa chọn khai ra.

Lưu Nghiệp bị đánh một trận thập tử nhất sinh rốt cục không còn kiêu ngạo được nữa, nhưng trong lòng oán độc nồng đậm, chỉ là hắn cũng là kẻ thức thời, không dám biểu hiện ra ngoài.

Thần Tịch xem hắn một cái, thở dài, “Ngươi cứ cố chịu khổ làm gì, ngày từ đầu liền khai ngay cũng sẽ không bị như vậy? Dù ngươi không nói, ta cũng có thể tra ra!”

Lưu Nghiệp trong lòng cáu giận không thôi, lại chỉ có thể thống khổ chịu đựng, “Công chúa, thuộc hạ biết sai rồi, Khanh Thiên Yến là công chúa Tần quốc, nàng do Tần quốc phái tới nằm vùng, chỉ cần sự thành, tương lai có thể trở thành người quản lý Nhai Nữ quốc!”

Tần quốc công chúa?

Thần Tịch khẽ nhíu mày, như thế nào người người đều nhìn chằm chằm Nhai Nữ quốc? Cho dù như vậy, sao cứ chọn nàng xuống tay? Sở quốc Hoàng đế lão nhân đòi ngấp nghé Nhai Nữ quốc, phái Lâm Tuấn Thần nằm vùng, giờ lại một Tần quốc càng thêm lợi hại, trực tiếp phái một công chúa sớm nằm vùng ở Hi thành.

Chẳng lẽ nói nàng có cái gì trân bảo, chạm tay có thể bỏng?

“Khanh thê chủ vốn tên là Thiên Yến, đứng hàng thứ tư - Tứ công chúa Tần quốc, lúc bảy tuổi đưa đến Hi thành cho Khanh gia dưỡng. Nàng đáp ứng thuộc hạ nếu thành công sự, Hoàng Phủ tướng quân nhất định là chính phu của nàng, cũng chính là Hoàng Phu tương lai của Nhai Nữ quốc...... Thuộc hạ nhất thời tham niệm, liền tâm động......”

“Nga, nhất thời tham niệm, kế hoạnh này ngươi đã bày bố bao lâu rồi, như thế nào lại kêu nhất thời?”

“Công chúa, thuộc hạ nói toàn bộ là thật, công chúa thỉnh tin tưởng ta!”

“Ân, ta tin tưởng ngươi nha, ngươi đã muốn nói thật, ta sẽ không giết ngươi.” Thần Tịch nhìn về phía Khanh Thiên Yến, vừa rồi nàng ta bị điểm huyệt, cho nên Lưu Nghiệp nói chuyện nàng cũng không thể phản bác.

Quả nhiên sau khi giải huyệt, nàng lập tức mắng to, “Lưu nghiệp, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta là Khanh gia tiểu thư, ta là người Nhai Nữ quốc, làm sao có thể là người Tần quốc, ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Sở Mục Nhiên bĩu môi, cực kì khinh thường nói: “Nếu ngươi chỉ là thương nhân, Lưu Nghiệp làm sao có thể nguyện ý thông đồng cùng ngươi tính kế Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Công chúa sườn phu như thế nào đều so với nhất giới thương nhân chủ phu cao quý! Vả lại, ngươi này phó tôn vinh, là nam nhân đều đã lựa chọn công chúa!”

“Sở Mục Nhiên, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Tần Thiên Yến tức giận chờ Sở Mục Nhiên,

Sở Mục Nhiên nhún nhún vai, “Ta không có kiêu ngạo, ta chỉ nói sự thật, ngươi đừng đem người khác thành ngốc tử! Bất quá, ngươi cũng không cần tức gicaafnvieejc ngươi làm lần này đủ để cho công chúa hạ chỉ giết ngươi!”

“Nàng dám!”

Thần Tịch kinh ngạc, sờ sờ cái mũi nghi hoặc nhìn về phía mọi người, “Bản công chúa muốn giết kẻ mạo phạm ta còn có không dám?”

Sở Mục Nhiên châm biếm nhìn Khanh Thiên Yến, cười nói: “Công chúa, phỏng chừng là có người tự cho là đún, cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất!”

“Hừ, cho dù thiên hạ đệ nhất thế nào? Chọc giận bản công chúa liền phải chết!”

Thần Tịch dứt lời không cần hộ vệ động thủ, trực tiếp đứng lên bước qua, giơ tay lên, trên mặt Khanh Thiên Yến lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ tươi.

Cái tát không đau, thế nhưng toàn thân Khanh Thiên Yến đều tức giận run nguwoif, hận không thể đứng lên cắn xé trước mắt Cung Thần Tịch!

Nàng không phải là một cái phế vật công chúa sao, có tư cách gì đánh nàng?

“A --”

Sau một lát, Khanh Thiên Yến bỗng lăn lộn trên mặt đất, máu chảy đầm đài, thống khổ không thôi, đáng tiếc không người giúp nàng.

Nàng chỉ có thể ai oán nhìn về phía Hoàng Phủ Cảnh Hạo, nàng đối với hắn là thực lòng thích, vì sao hắn lại phải giúp Cung Thần Tịch, nàng ta làm sao có thể bằng nàng!

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng ta lăn lộn chật vật cũng không có mảy may chút thương tình, nhưng lại đến bên tai Thần Tịch thấp giọng nói: “Công chúa, Tần quốc bất nhân, chúng ta bất nghĩa. Bất quá, trước mắt lập tức giết bọn họ cũng không có lợi gì cho công chúa, không bằng giữ nàng lại làm vài việc tốt?”

Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, khóe môi phiếm cười lạnh, đối với Khanh Thiên Yến, nàng thật sự cảm thấy chết cũng không đủ!

Bất quá, Tần quốc dám dung túng công chúa bọn họ tính kế nàng, như vậy, nàng đương nhiên phải hảo hảo chơi đùa a! Rất nhiều thời điểm, trò chơi cần nhiều người đến tham dự mới có thể phấn khích!

Truyện Chữ Hay