Sáng sớm hôm sau, quan khách cứ nườm nượp đến công chúa phủ, Vân Thanh Ngân mang theo rất nhiều người tiếp đón khách quý, khí thế ngập trời.
Mà Thần Tịch ở trong phòng chờ, chính là mặc hỉ phục đỏ thẫm đợi đến lúc thì ra đi đá kiệu môn đón dâu.
Bất quá nghĩ đến việc phải đá hai cái kiệu môn nàng có điểm đau đầu, Vân Thanh Ngân nói hẳn là trước đá kiệu của Sở Mục Nhiên, bởi vì hắn là Sở quốc Tiêu Dao Vương, cấp cho mặt mũi; Cơ Tĩnh Viễn lần này ngoài ý muốn kiên trì luận tư cách, công lao, cùng với Nữ hoàng tứ hôn ở phía trước, hẳn là trước nghênh Hoàng Phủ Cảnh Hạo.
Thần Tịch vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ không cần cãi nữa, nàng đều có chủ ý.
Rốt cục, đang lúc hoàng hôn, nghênh đón hai đỉnh kiệu hoa, Thần Tịch mặc hỉ phục, tư thế oai hùng hiên ngang tiêu sái ( éc, sao nghe có vẻ sai sai vầy nè…) đi ra ngoài, nhìn đến đội ngũ đưa thân của Sở Mục Nhiên rõ ràng so với Hoàng Phủ Cảnh Hạo long trọng hơn, trong lòng khe khẽ thở dài, hoàng tử quả nhiên sẽ không giống người thường, hậu trường có vẻ cường ngạnh.
Cất bước hướng tới kiệu hoa của Sở Mục Nhiên, đến lúc đứng trước cửa kiệu nàng cúi thấp người hạ giọng nói: “Mục Nhiên, Cảnh Hạo vì ta vất vả nhiều năm, ngươi tuy rằng thân phận hiển quý, ta cũng không có thể bởi vậy quên ân nghĩa, cho nên......”
“Ta hiểu được, công chúa thỉnh trước đá kiệu hoa Hoàng Phủ huynh đi! Ta chỉ muốn cuộc sống nhàn tản, công chúa không cần để ý.”
Hô --
Thần Tịch thế này mới xoay người đi đá kiệu hoa của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, kỳ thật công bằng mà nói, Hoàng Phủ Cảnh Hạo luôn trung tâm với Xích Dương công chúa, quanh năm vất vả suy này tính kia, chưa bao giờ để Xích Dương công chúa phải thất vọng.
Chính là tâm tình cũng có chút trầm trọng, người ở quốc gia này, nam tử cùng nữ tử danh dự như nhau, nàng có thể thú bọn họ, có thể cho bọn hắn vinh quang, nhưng là, lòng của nàng, lại chỉ có một. Nàng đã thích Bắc Đường Liên Vân, những người khác nàng sợ chiếu cố không được.
Nhưng tình thế bây giờ không thể không thú, muốn nàng gả cho Sở quốc Thái tử, kia quả thực chính là nằm mơ!
Lòng mang rối rắm đá kiệu môn, một tay đỡ một người nam nhân đi vào hỉ đường. Làm theo lời hỉ bà bái thiên địa, đưa vào tân phòng, kế tiếp. Thần Tịch cùng tân khách khách sáo nói chuyện rồi lại đi, để cho nhóm phu thị tiếp tục chiêu đãi.
Thần Tịch đi vào sân ở Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Cảnh viên.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thoạt nhìn vẫn lạnh nhạt như trước, bất quá, thần sắc hắn cũng có chút bất đồng, Thần Tịch nhìn hắn tựa hồ còn có chút buồn bã.
Hắn bảo hộ công chúa nhiều năm, nay lại trở thành người bên gối hắn, loại cảm giác này phỏng chừng hắn cũng sẽ cảm thấy rất quái lạ. Đối với bản tôn, nàng không biết Hoàng Phủ Cảnh Hạo có vài phần thích, hay là nam nhân này trung tâm là bởi vì hắn thực sự thích nàng.
“Công chúa, còn thiếu một ly rượu chưa uống!” Hoàng Phủ Cảnh Hạo ly rượu bưng lên, nhìn nàng.
Hôm nay nàng có vẻ phá lệ chói mắt, quần áo sắc đỏ thẫm làm cho nàng tăng thêm một loại khí chất ngạo nghễ. Hắn thủ hộ công chúa nhiều năm, nay người đã trưởng thành.
Thần Tịch im lặng cầm một ly rượu khác lên, cùng hắn vai kề vai mà ẩm......
Uống xong rượu giao bôi, hai người đều trầm mặc. Thần Tịch không biết nào mở miệng như thế nói ra quyết định của chính mình, không hề nghi ngờ, thú đến làm bãi sức trong lời nói ai cũng sẽ không thích.
“Công chúa, người đối với ta không có tình cảm nam nữ, đúng không?”
Thần Tịch hơi hơi sửng sốt, lập tức thật sự gật gật đầu, “Từ sau khi ta mất trí nhớ, ta đối với bất luận kẻ nào đều không có cảm tình.”
“Vậy, người là thích Bắc Đường Liên Vân sao?”
Mím môi, do dự một chút, nàng vẫn là gật đầu, có lẽ này thực tàn nhẫn, bất quá, nàng không thích lừa gạt, bất luận là chủ động lừa gạt hay là vô tình lừa gạt nàng cũng không thích. “Nếu -- ngươi không thể nhận, chờ thời cơ thành thục, ta sẽ cho ngươi tự do, ta sẽ không cả đời cột lấy các ngươi! Thế cục bây giờ ngươi cũng biết, mọi người biết, ta cho dù có cốt khí, cũng không thể đem cốt khí làm cơm ăn.”
“Công chúa đã co được dãn được như thế thì tốt lắm, Cảnh Hạo nào có trách tội gì công chúa.”
“Cám ơn ngươi, mấy năm nay, ngươi vì ta mà đã uổng phí nhiều tâm tư!”
“Tiên hoàng chi mệnh, ta cũng tự nguyện, công chúa không cần chú ý.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo thủy chung thần sắc thản nhiên, không hề bất mãn, không có oán giận, có chính là bình thản.
Thần Tịch đối hắn rất là bội phục, nếu là nàng, tin tưởng chi mệnh đều đã có chút khác thường hiển lộ, như vậy không hiện sơn sương sớm nam nhân may mắn không phải của nàng địch nhân.
“Công chúa lại tính như thế nào đối đãi Sở Mục Nhiên đâu?”
“Ta sẽ cùng hắn thương lượng, “
“Ân, như vậy, Cảnh Hạo có một yêu cầu, công chúa đêm nay có thể ở trong viện của ta qua đêm được không?”
Ngạch!
Nàng không nghĩ trên giường a!
“Công chúa, ngươi là nữ nhân, giường đệ việc đều ngươi tới nói, ngươi không ăn mệt, ta cũng không để ý, ngươi vì sao phải canh cánh trong lòng? Nói sau, chúng ta trước kia cũng không phải chưa từng chưa có......”
Gì!
Tin tức này quả thật là như quả địa lôi, nổ cho đến trong đầu đau nhức Thần Tịch, “Ngươi, ngươi nói cái gì? Chúng ta --”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhún nhún vai, rất là vô tội, “Đó là công chúa yêu cầu, người nói không chiếm được tâm của ta cũng phải có được đến của người của ta, lần đầu tiên của ta đều là cho công chúa, lần thứ hai cũng là, dù sao mỗi lần gặp mặt, công chúa đều đã vụng trộm đến giường uy hiếp của ta......”
Ách...... Trời ạ, bổ nàng đi!
Bản tôn làm sao có thể như vậy cường hãn muốn một người nam nhân, không phải nói ăn không đến sao?
Vì sao còn lén lút uy hiếp người ta a?
A a a!
Thật là có chút chịu không nổi a! Ô ô, chả lẽ nhân sinh của nàng đều phải sông dưới bóng ma của bản tôn?
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghiêng đầu khóe môi gợi lên một độ cong vô cùng nhỏ, lúc quay đầu nhìn về phía Thần Tịch lại là dáng vẻ thản nhiên ban đầu, thực săn sóc nói: “Công chúa không cần lo lắng, ta không có miễn cưỡng ý tứ của ngươi, cũng không có chỉ trích, dù sao đời này ta chỉ có thể là nam nhân của người!
Bên ngoài truyền rất nhiều tin tức đều là giả, năm đó tiên hoàng lựa chọn ta thay công chúa thống lĩnh mười vạn tinh binh muốn ta tương lai trở thành công chúa phu thị chi nhất. Hơn nữa, tiên hoàng lưu lại một phân di chiếu tứ hôn. Cho nên, cho dù không có Nữ hoàng ý chỉ, ta cũng giống nhau phải gả cấp công chúa!”
Hãn, phỏng chừng tiên hoàng lưu lại ý chỉ là làm cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo trở thành chính phu của nàng đi! Thần Tịch trong lòng chưa tính toán gì ai thán, vì sao bản tôn lưu lại ràng buộc nhiều như vậy, về sau làm sao có thể tiêu trừ sạch sẽ đây?
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thân thủ nhẹ nhàng mơn trớn trán của nàng, ôn nhu cười cười, “Công chúa, nên đi rước Sở Mục Nhiên, cùng hắn uống ly rượu giao bôi. Hy vọng công chúa sẽ được như mong muốn, Sở Mục Nhiên, không phải là một nam nhân đơn giản!”
Ha ha.. Thần Tịch cười gượng, có chút quẫn rời đi Cảnh viên.
Ô ô, vì sao bản tôn muốn ăn Hoàng Phủ Cảnh Hạo? Ăn sau cũng không phụ trách, lưu lại cho nàng phụ trách sao?
Sở Mục Nhiên chỗ là mộc phong viên, Thần Tịch đi vào, Sở Mục Nhiên chính một mình uống rượu, có chút tư thái phóng khóng.
Nhìn đến Thần Tịch trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, cười hì hì đứng lên, “Công chúa, ngươi nhanh như vậy đã tới rồi? Ta nghĩ đến ngươi ít nhất cũng phải cùng với Hoàng Phủ huynh sầu triền miên một phen......”
Thần Tịch trợn trắng mắt, lười quan tâm lời này, nhìn trên bàn bình rượu có chút nhíu mày, “Ngươi như thế nào uống nhiều như vậy rượu?” Đối hắn không đợi thê chủ nàng đương nhiên không có để ý, chỉ là uống rượu nhiều dễ gặp chuyện không may.
“Ha ha, công chúa, không có việc gì, không cần lo lắng, ta tửu lượng tốt lắm. Đêm còn dài, không uống chút rượu như thế nào tận hứng?”
Thần Tịch một đầu hắc tuyến, hắn tưởng như thế nào tận hứng? Đừng lại muốn nam nữ chi hoan đi? Nàng cũng không nghĩ đến, hai người đều không có cảm tình, làm chuyện đó rất xấu hổ.