Thần Tịch lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Có nhớ hay không cũng không liên quan tới ngươi, nhưng mà, cửa hôn sự này chắc Đại công chúa muốn thu phục thế lực của Gia Cát đi?”
“Ha ha, Xích Dương công chúa sao lại nói như vậy, chẳng lẽ người không cần Gia Cát Tĩnh Trạch, thì không cho người khác đối xử tốt với hắn sao?”
Thần Tịch hừ nhẹ một tiếng, nàng khinh thường nói chuyện nhiều, dù sao có một số người một số việc là không nói rõ được, không bằng coi thường vậy.
Lưu Nghị lại giống như tìm được đề tài nói chuyện vậy, tiếp tục chậm rãi nói, “Công chúa, tuy rằng lời này mà do ta nói thì không tốt lắm, nhưng mà, ta là người có tấm lòng lương thiện. Nhịn không được muốn làm chút chuyện gì đó cho người khác, ta nghe nó, hình như Gia Cát công tử không có muốn gả cho Đại công chúa! Xích Dương công chúa, người cảm thấy vì nguyên nhân gì mà hắn không muốn?”
“Đó là chuyện của hắn, không có liên quan tới ta.”
“À, vậy vì sao vừa rồi công chúa lại đặt câu hỏi chứ?”
Thần Tịch lạnh lùng nhìn qua hắn ta một cái, “Nói vô nghĩa, thật không biết vì sao Đại công chúa có thể coi trọng ngươi cơ chứ!”
“Ai, ta cũng muốn được tự do tự tại, nhưng mà, nhưng mà vì không làm ai đau lòng, trời sinh ta chính là......”
Thần Tịch thấy đối phương lại muốn thao thao bất tuyệt thì vẫy vẫy tay để cắt nagng câu nói của hắn ta, “Ta không có hứng thú với ngươi, cũng không muốn suy nghĩ ý của ngươi, cho nên mời ngươi im lặng một chút, ta không muốn nghe người ta nói nhiều mà chết.”
Lưu Nghị cũng không giận, cười cười trầm mặc không nói, nhưng mà bên trong cặp mắt giảo hoạt kia lại lộ vẻ trêu tức, giống như cười nhạo nàng lừa mình dối người vậy.
Đối với Gia Cát Tĩnh Trạch thì Thần Tịch không thể nói mình không có một chút cảm giác, bởi vì hắn là người đầu tiên nàng thử tin tưởng khi đi vào thế giới này, tuy rằng không có yêu hắn, nhưng đối với sự phản bội của hắn thì vẫn có chút mất mát.
Nếu hắn không muốn gả cho Đại công chúa, như vậy – mẫu thân hắn sẽ thành toàn cho hắn sao?
Ha ha, cái xã hội hoàng quyền này. Thân tình thật sự rất đơn bạc, nàng không ôm bất kỳ hy vọng gì. Nhưng mà, vẫn có chút tiêc hận, nàng sẽ không vì chuyện này mà làm ra hành động gì cả.
“Công chúa, đã thu nhập một chút đồ đạc rồi. Xe ngựa cũng chuẩn bị tốt đang ở bên ngoài, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Hoàng Phủ Cảnh Hạo và Hứa Phi Sương đi tới.
Thần Tịch gật gật đầu.“Nói với Vân quản gia chưa?”
“Đã nói cho hắn rồi, tạm thời sẽ để cho hắn và Bắc Đường quản lý chuyện ở trong phủ. Tiêu Băng vẫn đang ở quân doanh, ta đã kêu hắn ngày mai tới sau rồi.”
“Đi thôi!”
Dưới ánh trăng. Ba chiếc xe ngựa, hơn mười con tuấn mã đi ra cửa thành Hi thành.
Thần Tịch ngồi trên xe ngựa thật thoải mái, bên trong rất rộng rãi, còn có giường, bên dưới còn lót một tấm chăn bông để tránh việc nằm bị cứng, tầng ngoài lại có một lớp trúc tránh bị lạnh.
Mà Hoàng Phủ Cảnh Hạo và Hứa Phi Sương cũng chia ra ngồi ở hai bên trái phải sườn xe nghỉ ngơi, thuận tiện bảo vệ Thần Tịch.
Thần Tịch ngồi trong xe ngựa lắc lư ngủ đi, xe ngựa lắc lư giống như xe ô tô giường nằm ở hiện đại vậy làm cho người ta không ngủ say được.
Lúc gần tới bình minh. Bỗng dưng Thần Tịch mở mắt, vừa rồi nàng ngủ mơ gặp phải Gia Cát Tĩnh Trạch, rất nhiều đoạn ngắn hiện lên. Cuối cùng có lại dừng ở hình ảnh lúc nàng tới kinh thành Nhai Nữ quốc, cái lần hắn vội tới báo tin cho nàng......
Ở trong mộng nàng nghe được hắn nói một câu: Công chúa. Lòng của ngươi là nóng sao?
Thần Tịch bị chính biểu tình có chút buồn bã kia của hắn làm cho tỉnh giấc, đưa tay sờ sờ ngực, lòng của nàng là lạnh đi!
“Công chúa?”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo bị động tĩnh của nàng làm cho tỉnh lại, mở to mắt nhìn nàng, có chút mê hoặc.
Thần Tịch lắc đầu, giọng nói nhẹ, nói: “Ta không sao.”
“Công chúa, giữa trưa ngày mai chúng ta có thể tới chùa miếu hoàng gia rồi.”
“Ừ.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng đang nhăn mi lại, “Công chúa có tâm sự sao?”
“Lưu Nghị nói Đại công chúa muốn thành thân với Gia Cát Tĩnh Trạch vị trí phu thị.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy ngẩn ngơ, lập tức hiểu rõ, “Đây là một đám hỏi với thủ đoạn không tệ, Đại công chúa làm vậy cũng không có kỳ quái. Mẫu thân hắn là Thừa tướng, cho dù có tái giá, thân phận của hắn vẫn tốt như trước.”
Đúng vậy, ai cũng hiểu được nguyên nhân trong chuyện này!
“Bây giờ công chúa là không đành lòng hay là không muốn để Đại công chúa thực hiện được chuyện này?”
Thần Tịch hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nói, “Không nghĩ để cho bọn hắn được như nguyện đi!”
“Công chúa, nếu là như vậy, ta sẽ giải quyết, phái một người đi mời Gia Cát Tĩnh Trạch đến chùa miếu hoàng gia gặp mặt chúng ta, sẽ nói muốn hắn giúp đỡ công chúa một tay!”
Thần Tịch trừng lớn mắt nhìn hắn, này – để cho Gia Cát Tĩnh Trạch đi chùa miếu hoàng gia giúp đỡ nàng sao, nếu như Đại công chúa thấy được khẳng định sẽ bị tức chết?
Hắn thật độc mà!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cười vân đạm phong khinh, “Hình như công chúa rất vừa lòng với đề nghị của ta, vậy ta đi phân phó đây.”
Thần Tịch không có phản đối, hắn liền phái một hộ vệ đi ra ngoài làm việc.
Hứa Phi Sương mở mắt ra nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng không có lên tiếng, nhưng mà, mà nội tâm của hắn thì tỏ vẻ thật đồng tình với Đại công chúa, nếu như là người khác có lẽ công chúa sẽ khách khí một chút. Nhưng mà, Gia Cát Tĩnh Trạch -- ha ha, hắn khẳng định, trăm phần trăm hắn sẽ phối hợp với Hoàng Phủ Cảnh Hạo để chọc giận.
Đoàn người đi một đêm, rốt cục giữa trưa ngày hôm sau đã đến chùa miếu hoàng gia.
Chùa miếu hoàng gia tọa lạc trên một tòa núi của Thiên Đô thành, trang nghiêm Lưu Tinh, khe nước quanh co, sương khói mênh mông, kỳ phong quái thạch, giống như bức tranh.
Dưới dãy núi là một mảnh xanh biếc, mà khi đi tới lưng chừng núi, lại là một phong cảnh khác, hoa nở trên núi, những chiếc lá rụng màu vàng óng ánh, những chiếc lá xinh đẹp khác cũng dần dần chuyển vàng, chuyển đỏ, chuyển tím. Đưa mắt nhìn qua, tầng tầng lá đỏ, vô vàn quả lớn, nhiều quả còn khảm ở trên những vách núi non, giống như những chiếc thuyền đang quay cuồng trên biển lớn, lại giống như những đóa hà vân phiêu đãng trên bầu trời xanh.
Đi tới sơn đạo Thần Tịch bị những cảnh đẹp này hấp dẫn, “Không nghĩ tới còn có chỗ kỳ diệu như vậy, về sau nếu rảnh thì đi du ngoạn nhiều một chút!”
“Công chúa, một năm bốn màu cảnh sắc ở Hoàng Sơn đều rất đẹp, nhưng mà là chùa miếu của hoàng gia, cho nên những du khách cũng không dám làm càn. Cho nên chuyện chặt cây hay sát sinh gì đó cũng rất ít, vì thế cây cối ở đây rất phồn thịnh, những động vật nhỏ cũng nhiều lên không ít.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta hãy tìm thời gian vào màu đông đi tới đây để ngắm cảnh sắc đi!”
Lưu Nghị ở phía trước dẫn đường nghe vậy thi cười nhạo một chút, xem ra bọn họ rất nhàn nhã nhỉ, chỉ hy vọng bọn họ gặp Đại công chúa rồi thì cũng có thể nhàn nhã như vậy.
Xuyên qua sơn đạo, đi khoảng ước chừng nửa canh giờ, Thần Tịch có chút mệt, “Này, con muốn đi bao lâu hả!”
“A, không phải trước kia Xích Dương công chúa đã tới rồi sao? Nga – thật ngại, ta quên, lúc đó Xích Dương công chúa vẫn còn là một đứa nhỏ mười tuổi, nên không nhớ được là đương nhiên rồi.”
Thần Tịch nhìn nhìn bóng dáng của hắn liếc một cái, nhàm chán chuyển đi, thật là đáng giận!
Đột nhiên Hoàng Phủ Cảnh Hạo đưa tay ôm lấy nàng, “Công chúa, ta đi bộ tahy người.”
Thần Tịch nhìn kiểu ôm công chúa của hắn, bên tai hơi hơi phiếm hồng, khụ khụ, không phải nàng không thuần khiết, mà là do cuộc sống ở hiện đại chưa bao giờ hưởng thụ như vậy cả.
Lưu Nghị quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo, trêu chọc nói: “Hoàng Phủ công tử thật là thương hương tiếc ngọc, nhưng mà thân thể công chúa lại yếu như vậy, chỉ sợ những ngày sau không thể chịu được nhiều nam nhân nha!”
“Câm miệng!”
Lưu Nghị nhún nhún vai, “Công chúa, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà!”
Thần Tịch náo loạn một cái mặt đỏ lên, nam nhân đáng giận! Cả đầu đều là tng trùng, đi tìm chết đi! Nguyền rủa hắn...... Đúng, nguyền rủa hắn sẽ bị bất mãn, hừ hừ! Đại công chúa có nhiều người như vậy, một tháng luân hắn một lần, cho hắn chết đi!
Bỗng nhiên Lưu Nghị quay đầu cổ quái nhìn chằm chằm Thần Tịch, “Xích Dương công chúa, không phải là trong lòng người đang thầm oán ta chứ?”
Ngạch!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo trực tiếp không nhìn hắn, “Công chúa, chúng ta dùng khinh công đi, bớt việc.” Nói xong ôm Thần Tịch đi lên trước bỏ qua Lưu Nghị.