Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

chương 158: lấy độc giao dịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoàn người Thần Tịch ở khách sạn nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục lên đường, xe ngựa chầm chầm chạy đi, rốt cục nửa tháng sau về tới Hi Thành.

Mà trong nửa tháng đó, thường thường truyền ra tin tức người của các phân đường trong Hắc Long bang bị diệt, trong lúc Thần Tịch đang chậm rì rì lên đường, thì Hắc Long bang đã muốn tồn thất gần hai phần ba nhân lực.

Dựa theo tiến độ này, một tháng xác thực là hoàn toàn có thể thu thập Hắc Long bang. Bốn tên thích khách được giữ lại tính mạng sắc mặt càng ngày càng kém, cho tới bây giờ, cơ hồ là mặt xám như tro tàn, không có tức giận.

Thần Tịch thản nhiên tự đắc nhìn bốn người trước mặt, tên thủ lĩnh ngày trước giờ đã muốn như bộ xương khô, thoạt nhìn không có một chút tức giận làm cho nàng nhịn không được nhíu mày, “Hoàng Phủ, các ngươi ngược đãi phạm nhân? Tốt xấu gì cũng phải cho phạm nhân ăn cơm no a!”

“Công chúa, không phải ta không cho, là chính hắn không ăn hắn chính mình không ăn.”

Trên đầu treo một cây đao to, bọn họ như thế nào có thể ăn no ngủ kỹ? Không gầy mới là lạ! Nhất là bị Hoàng Phủ Cảnh Hạo ngoan lệ dọa, bốn người bọn họ khi nhìn thấy nam nhân này nào có chút quá phận.

Thần Tịch nhìn bốn người này, thở dài, thân thủ chỉ chỉ hai thiếu nam thiếu nữ từng tập kích nàng trước kia, “Hai người kia, ở lại bên người ta hầu hạ đi! Về phần hai người kia......”

“Chúng ta chỉ đi cùng với bà nội!” Hai người trẻ tuổi nghe Thần Tịch nói xong không hẹn mà cùng kêu lên, để bọn họ bên người nàng hầu họ hiển nhiên sẽ giữ được tính mạng nhưng bà nội khẳng định sẽ bị giết.

Thần Tịch nghe vậy có chút rối rắm, “Hai người các ngươi còn trẻ, có thể bưng trà rót nước cho ta, võ công cũng còn giữ lại, thời khắc mấu chốt có thể cho ta sở dụng. Mà bà nội các ngươi trước nói lời ác độc mắng ta, ta vì sao còn muốn lưu lại người như vậy?”

“Nếu muốn giết bà nội thì giết cả ba chúng ta đi!” Thiếu niên kia ánh mắt mang theo hận ý nhìn Thần Tịch hét lên.

Gặp được người như vậy Thần Tịch cảm thấy có chút thú vị, cười cười, “Các ngươi tên gọi là gì?”

“Thị Kiếm.”

“Thị Cầm.”

“A, tên không tệ! Ta vốn tưởng rằng sát thủ là người vô tình vô nghĩa, chỉ vì tiền tài mà sống, không thể tưởng tượng được các ngươi lại có tình nghĩa như vậy.”

Lão phụ nhân kia ánh mắt vẩn đực nhìn về phía Thần Tịch, “Xích Dương công chúa làm gì mà phải khó xử tiểu hài tử. Ta nuôi chúng lớn lên, tuy ràng là sát thủ, nhưng vẫn hiểu được nhân tình, chẳng qua là bị vứt bỏ từ nhỏ mà thôi. Việc lão thân có thể làm rất nhiều, nhưng còn phải xem công chúa có hay không thủ đoạn làm cho ta khuất phục.”

Nha? Thần Tịch mỉm cười, cho người chuẩn bị mấy bát nước trà, vẫy vẫy tay, “Cho bọn hắn uống.”

Hộ vệ không nói hai lời trực tiếp cho bốn người bọn họ uống, cả bốn người đều bị áp chế võ công căn bản không thể phản kháng lại, chỉ có thể oán hận nuốt vào ngày cả cơ hội nhổ ra đều không có.

“Ta không thích nuôi sói bên người, cũng không thích thả hổ về rừng lưu lại hậu họa. Cho nên thứ mà các ngươi vừa uống đều là độc dược, một tháng phát tác một lần. Nếu không nghe theo mệnh lệnh của ta thì nhìn thân thể mình thối rữa mà chịu tra tấn đi.”

Bốn người nghe xong sắc mặt nhất thời trắng bạch, nữ nhân này căn bản chính là cùng Hoàng Phủ Cảnh Hạo trời sinh một đôi. Trời sinh độc nam độc nữ! Trách không được lại có thể trở thành vợ chồng!

Thần Tịch cười tủm tỉm nhìn bọn họ, “Được rồi, cởi trói cho bọn họ đi! Về sau, bốn người này đều đi theo ta là được, đối xử bình đẳng. Không cần nói bản công chúa không có tình yêu a, ta cho các ngươi cơ hội, thời gian là năm năm, nếu trong thời gian này các ngươi thành thật làm thuộc hạ của ta, làm việc cho ta, sau năm năm các ngươi sẽ được tự do..”

Lão phụ nhân hồ nghi nhìn nàng: “Xích Dương công chúa lời này thật sao?”

“A.. Ngươi cảm thấy bản công chúa cần nói dối sao? Cho dù các ngươi lại có năng lực, ta đường đường là công chúa cũng chẳng hiếm lạ người như các ngươi! Lưu lại các ngươi bất quá là cảm thấy nên tích đức, cho các ngươi một cơ hội chuộc lỗi thôi!”

“Hảo, lão thân liền mang theo bọn họ hầu hạ công chúa, hy vọng công chúa năm năm sau giữ lời hứa!”

“Ân, ta mỏi mắt mong chờ, nếu các ngươi đều thành tâm thành ý sửa đổi, có lẽ ba năm sau ta sẽ thả các ngươi đâu!”

Lão phụ nhân nghe càng thêm dao động, “Lão thân Lưu Lan Phượng, ở Hắc Long bang ngây người bảy năm, bởi vì cừu gia trả thù mới tiến vào Hắc Long bang che chở, nếu không phải vì bất đắc dĩ, cũng không nguyện ý giết người sống qua ngày. Hai hài tử này là lúc ta vào Hắc Long bang gặp được, lúc ấy bọn họ chưa tới mười tuổi, ta thấy không đành lòng nên mới thu bên người dạy dỗ. Chỉ cần Công chúa giữ lời hứa, ba người chúng ta tất nhiên dụng tâm hầu hạ công chúa năm năm!”

“Ân, hảo.”

“Lưu Lan Phượng, ngươi thật có cốt khí, như vậy liền phản bội Hắc Long bang chúng ta sao?”

Lưu Lan Phượng liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Phùng hộ pháp, lão thân cùng ngươi không cùng chí hướng.”

Thần Tịch cũng nhìn nam nhân kia, nguyên lai là một hộ pháp a, “Ha ha, vị Phùng hộ pháp này nếu không muốn đi theo ta, Hoàng Phủ, giao cho ngươi xử lý.”

“Là.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo vung tay lên, gọi người tới mang Phùng hộ pháp đi, kỳ thật hắn cảm thấy nên giết là tốt nhất, bất quá, đóng cửa để dùng cũng tốt.

Thần Tịch quay người phân phó với nha hoàn bên người: “Linh Nhi, dẫn bọn hắn đi xuống, rửa mặt chải đầu một phen, sau đó an bài chỗ ở. Về sau, lưu bà bà giúp đỡ quản lý sân, bọn họ làm hai nha hoàn, ở trong sân hầu hạ, chức vụ ngươi tới phân công.”

“Là, công chúa.”

Thị Kiếm trừng mắt, “Ta là nam nhân!”

Thần Tịch nhìn hắn một cái, “Nga, không quan hệ, dù sao trong viện hầu hạ chính là phụ trách truyền lời, nghe theo Linh Nhi phân phó là tốt rồi, nha hoàn gã sai vặt đều không có quan hệ.”

“Ngươi --”

“Thị Kiếm, không thể đối công chúa vô lễ.” Lưu Lan Phượng nói.

Thị Kiếm nghẹn khuất trừng mắt nhìn Thần Tịch, hắn là nam tử hán, co được dãn được, hừ!

Linh Nhi mang theo bọn họ đi xuống, Tâm Nhi ở một bên châm trà đổ nước, “Công chúa, lưu lại sát thủ có thể hay không dọa đến những người khác a, nô tỳ có điểm hơi sợ.”

“Yên tâm đi, không có sự cho phép của ta, bọn họ không dám xằng bậy.”

“Là. Đúng rồi, công chúa, Vân quản gia nói chuyện Đại hôn cơ bản đã chuẩn bị thỏa đáng, bất quá hỉ phục của công chúa còn chưa may xong, chỉ có thời gian nửa tháng, Vân quản gia bảo nô tỳ nhất định phải bảo công chúa đến gặp sư phó để kịp thời may hỉ phục.”

“Hảo, đợi bọn họ lại đây đi.”

Tâm nhi lại nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cái, “Còn có Hoàng Phủ công tử......”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lạnh nhạt trả lời: “Cùng nhau đi.”

Thần Tịch nhìn người nào đó lại khôi phục tư thái ngạo mạn không khỏi thở dài, nam nhân này khả năng nhẫn nhịn so với bất cứ kẻ nào cũng tốt hơn rất nhiều,

Đại công chúa, tương lai ngươi sau này thật là đau xót!

Sau khi hạ nhân ra ngoài, Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Thần Tịch thấp giọng hỏi:

“Công chúa cấp dược cho ta để hạ lên người Đại công chúa đã thành công, nhưng là, dược hiệu kia như thế nào ta không có gặp qua.”

Thần Tịch bĩu môi, “Thời điểm không đến, sốt ruột làm gì?”

“Ta nghĩ trước xem một lần.”

“Người của ngươi không phải giám thị nàng sao, chỉ cần nàng nghĩ đến ta, tự nhiên sẽ phát bệnh.”

A? Hoàng Phủ Cảnh Hạo cổ quái nhìn nàng: “Công chúa, đây là cái đạo lý gì?”

“Bởi vì nàng hận ta, chỉ cần nghĩ đến ta cảm xúc của nàng sẽ dao động, chỉ cần nàng kích động, máu sẽ sôi trào, toàn thân khí huyết phun ra, ngươi nói nàng còn không đau khổ sao?”

Khí huyết phun ra? Hoàng Phủ Cảnh Hạo đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức nở nụ cười, “Thì ra là thế, ta đây an tâm, bất quá chỉ là đau xót coi như tạm thời tiện nghi cho nàng ta.”

Truyện Chữ Hay