Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

chương 152: bí mật của hoàng phủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kim Tước

Sở Mục Nhiên mất mát là lúc, sáng sớm hôm sau, Thần Tịch đã lưu loát thu thập hành lý rời đi hoàng cung, trước khi đi trước mặt cung nhân mặt rất là ôn nhu đối

Sở Mục Nhiên nói: “Mục Nhiên, ngày đại hôn tái kiến! Ngươi nhớ bảo trọng nha!”

Nhóm cung nhân cười trộm, Sở Mục Nhiên quẫn bách, nhưng tâm tình lại tốt hơn một chút.

Bất quá, đến ngày thứ ba tâm tình của hắn không tốt nổi, nguyên nhân là có mật báo, nói Xích Dương công chúa vừa ly khai biên giới Sở quốc, liền gặp một người, nghe nói, người kia chính là Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, Sở Mục Nhiên trong lòng có chút bất an. Nếu nói những phu thị bên cạnh Xích Dương công chúa, người khiến hắn kiêng kị nhất chính là Hoàng Phủ Cảnh Hạo, tiếp theo là Tiêu Băng, những người khác, hắn cũng không cảm thấy có cái gì áp lực.

“Công chúa có gì khác biệt không?”

“Người của chúng ta thấy không có, Xích Dương công chúa cứ theo lẽ thường ra đi, chạy về Hi thành. Bất quá mang theo Hoàng Phủ công tử, mà Bắc Đường công tử tựa hồ có chút mất hứng.”

Sở Mục Nhiên ha ha cười, đó là tự nhiên, vốn có thể ở cùng một chỗ, Hoàng Phủ Cảnh Hạo đến đây, không phải phá hủy tâm tình của hắn sao!

.....

Bên phía Thần Tịch, Bắc Đường Liên Vân chính là buồn bực, bởi vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo xuất hiện sau liền đánh gãy cơ hội ở chung của bọn họ, hơn nữa, người nào đó còn tản ra lãnh khí.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo lên xe ngựa trước sau không có chú ý Bắc Đường Liên Vân, một lát sau để ý, nhìn một lát hắn(HPCH) liền phát hiện không ổn, nhíu mày nhìn hắn(BĐLV): “Ngươi không phải Bắc Đường Quân Liên!” Hắn nói khẳng định.

Bắc Đường Liên Vân cũng không cảm thấy có cái gì để giấu diếm, người này chính là kẻ lợi hại nhất bên cạnh Xích Dương công chúa, đương nhiên không dễ dàng lừa được hắn.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở trong đầu suy tư một lát, liền hiểu rõ.“Ngươi là Bắc Đường Liên Vân, cùng ở Bắc Đường gia với Bắc Đường Quân Liên!”

“Đúng vậy, Hoàng Phủ tướng quân thật sự là hảo nhãn lực!”

''Ngươi vì sao ở trong này, Bắc Đường Quân Liên đâu?”

Thần Tịch phía sau rốt cục không nhanh không chậm mở miệng, “Quân Liên nghe ta phân phó đi làm việc Bắc Đường ở lại bên người ta để che giấu tai mắt.”

“Công chúa cần hắn đi làm cái gì mà phải giấu tung tích?” Hoàng Phủ Cảnh Hạo cảm giác có một số việc tựa hồ thoát ly khỏi tầm mắt của hắn, ít nhất, người của hắn không biết Bắc Đường Liên Vân là thế thân, không có phát hiện chân chính Bắc Đường công tử không hề ở bên cạnh công chúa.

Thần Tịch lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Đây là việc của ta, tạm thời không tiện nói cho ngươi. Nhưng thật ra ngươi, như thế nào lại ra nhanh như vậy, không phải cho ngươi thời gian một năm rưỡi sao?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo hấp khẩu khí. Mặc dù có chút rối rắm, bất quá vẫn là nói trắng ra mục đích của chính mình, “Đại công chúa đưa tin cho ta, nàng muốn rời khỏi chùa miếu.”

“Nga, muốn mời ngươi hỗ trợ sao?”

“Đúng vậy. Đại công chúa hy vọng ngày người cùng Tiêu Dao Vương đại hôn vui mừng được đại xá, cho nên muốn ta hỗ trợ để đi ra.”

“Nga? Ngươi đáp ứng rồi?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo gật gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, Bắc Đường Liên Vân quả thực chính là kích động muốn đem hắn một đấm bay đi.“Hoàng Phủ Cảnh Hạo, ngươi rốt cuộc là người của ai?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn Thần Tịch thanh nhiên cười, “Ta là người của ai, tự nhiên là người của công chúa, điểm ấy công chúa rõ ràng nhất, bất quá, chỉ tiếc, công chúa cái gì cũng đều quên.”

“Có cái gì là ta phải nhớ kỹ lại không có nhớ kỹ sao?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nhìn nàng, ánh mắt có chua sót, nhưng Thần Tịch xem không hiểu, “Không có gì, công chúa chỉ cần còn sống là tốt rồi.”

Bắc Đường Liên Vân vốn dĩ đang phẫn nộ bỗng nhiên có chút tỉnh táo lại, trong lòng hắn xuất hiện một đạo nghi hoặc, cho tới nay, Hoàng Phủ tướng quân đối với Xích Dương công chúa vô cùng sủng nịnh, chỉ cần công chúa muốn hắn đều nghĩ biện pháp thực hiện, trừ tình cảm của Xích Dương công chúa, hắn nguyện ý thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Xích Dương công chúa nhưng lại không chịu nhận đoạn tình cảm đó của Xích Dương công chúa...

Nếu không thích một người, vì sao đối nàng sủng nịch, chẳng lẽ bởi vì đó là công chúa sao?

Chẳng lẽ có chuyện gì đó mà hắn không biết?“Không biết Hoàng Phủ công tử đối công chúa vì cái gì mà khổ trung?”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo nghe vậy ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Bắc Đường Liên Vân có chút hung ác nham hiểm, Thần Tịch nhíu mày, “Thật đúng là có sao? Không cần trừng hắn, trên thực tế ta cũng đã nhận ra một chút. Nếu thật sự có, ngươi không ngại nói nói xem, có lẽ ta có thể giải quyết rối rắm trong lòng ngươi.”

Hoàng Phủ Cảnh Hạo gục đầu xuống, “Không có, công chúa đa tâm.”

“Nha, quên đi! Hoàng Phủ, ngươi nếu đã trở lại, liền cùng Sở Mục Nhiên cùng nhau nhập phủ trở thành sườn phu của bản công chúa đi! tháng sau.”

Bắc Đường Liên Vân bất mãn nhìn hắn một cái, đối Thần Tịch oán giận nói: “Công chúa, đó không phải rõ ràng làm cho ta cũng cùng nhau vào cửa?”

“Ha ha đối với người bên ngoài thì ngươi đã vào rồi chả lẽ lại muốn vào một lần nữa?”

Ngạch, này -- Bắc Đường Liên Vân buồn bực, hắn không nghĩ đến chuyến đó a!

Thần Tịch rót một chén nước, đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ngươi phong trần mệt mỏi, trước uống miếng nước đi!”

Đối với sự ôn nhu của Thần Tịch, Hoàng Phủ Cảnh Hạo có chút thụ sủng nhược kinh, cũng không có nghĩ nhiều, thân thủ tiếp nhận uống xong, uống hết sau trầm mặc một lát hắn bỗng nhiên nhìn về phía Thần Tịch: “Người --”

Thần Tịch ôn nhu cười, “Ta là vì tốt cho ngươi, Hoàng Phủ Cảnh Hạo, hảo hảo nghỉ ngơi a!” Nói xong còn đưa tay đem hắn kéo đến bả vai mình, làm cho hắn dựa vào chính mình, dần dần, Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt có chút sương mù, làm cho Bắc Đường Liên Vân đều mở to hai mắt nhìn.

“Cảnh Hạo, ngươi có chuyện gì gạt ta, vì sao cùng đại công chúa có liên quan, ngươi vì sao lại nghe lời của nàng?”

Bắc Đường Liên Vân ở bên trợn trắng mắt, hỏi trắng trợn như vậy, ai sẽ thành thật trả lời a!

Không nghĩ đến, chuyện tình tiếp theo lại khiến hắn kinh ngạc không thôi, bởi hắn cho rằng chuyện này là không có khả năng xảy ra, chỉ thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo ánh mắt mê mang trả lời:“Bởi vì -- bởi vì nàng đối Thần Tịch hạ cổ, nếu ta không chấp nhận điều kiện của nàng, Thần Tịch sẽ chịu tội. Hơn nữa, loại cổ này ta cũng không tìm ra phương pháp giải.”

“Thì ra là thế!” Thần Tịch thở dài, “Là dạng cổ gì?”

''Triền tâm.”

Thần Tịch nghe xong thân thủ vỗ vỗ Hoàng Phủ Cảnh Hạo, sau đó hắn liền như vậy im lặng mê man ngủ gục. Bắc Đường Liên Vân nhìn đến tâm đều lạnh run,

“Công chúa, ngươi khi nào kê đơn?”

“Ngay lúc rót ly trà a!”

“Ta cũng uống, không có độc!”

“Bởi vì không có trải qua tay của ta a.”

Trời ạ, bọn họ không hề phát hiện, công chúa độc công cũng quá lợi hại đi! Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên có chút nghĩ mà sợ, “Công chúa, ngươi sẽ không đối ta như vậy chứ?”( thấy ảnh vui ghê, lúc nào cũng sợ Tịch tỷ làm vậy với mình:))

Thần Tịch mỉm cười, “Tùy hoàn cảnh, ta sẽ không lãng phí độc dược quý giá đâu.”

Ngạch!

Người hắn run lên, rố cuộc công chúa là dạng tiểu ma nữ nào? Bắc Đường Liên Vân bỗng nhiên cảm giác sau này nhân sinh khả năng sẽ có chút u ám.

“Như thế nào, muốn hay không đổi ý, chúng ta dù sao cũng không phải danh chính ngôn thuận, bất cứ khi nào ngươi nghĩ thông đều có thể rời đi.”

Bắc Đường Liên Vân tức giận trừng mắt nàng, “Mặc dù có điểm làm cho ta kinh ngạc, bất quá, thỉnh công chúa không cần hoài nghi tâm ý của ta.”

“Nga, được rồi! Vậy ngươi kế tiếp cho người đi điều tra triền tâm cổ là cái gì, thứ này ta thật sự là không hiểu, cổ nhân có mấy thứ thật là vượt qua khỏi phạm vi của khoa học kĩ thuật, thật không thể lí giải!”

“Công chúa?”

“Không có việc gì, ngươi nhanh cho người đi tra đi! Cái kia Quỷ y gì đó, không phải ở Tần quốc sao, chúng ta tính thời gian đi bái phỏng một chuyến đi!”

Bắc Đường Liên Vân nhíu mày, “Công chúa, chuyện này chỉ sợ không ổn, thời gian chỉ có một tháng, đi đường hết nửa tháng còn có đại hôn....”

Truyện Chữ Hay