Không có nghĩ đến cô sẽ có cử động này, Phương Nhĩ Kiệt không kịp đề phòng, bị cô đẩy ngã ở trên ghế sa lon, mà cô thì gục ở trên người hắn.
“Nha đầu. . . . . .”
“Bạch Thanh Lê . . . . . .” Uông Ngữ Mạt bưng lấy mặt của hắn.”Thật xin lỗi. . . . . .” Lần thứ hai mộng xuân đối tượng vẫn không phải là hắn.
Vẻ mặt của cô như đưa đám, một đôi mắt nhìn chằm chằm môi của Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ tới lần trước mộng xuân bị đôi môi này hôn qua trong lòng có chút run rẩy.Cô không nhịn được liếm cánh môi.”Bạch Thanh Lê. . . . . .”
Vẫn nghe được cô gọi Bạch Thanh Lê , cô đang nhận lộn hắn sao?
Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, hắn lần đầu tiên bị ngộ nhận là người đàn ông khác, cảm giác như vậy không rất không vui.”Nha đầu anh không. . . . . . A!”
Lời còn chưa dứt, một cánh môi mềm thô lỗ đụng vào môi của hắn, hắn đau đến cau mày, mà cô thì bắt đầu gặm cắn môi của hắn.
“Ưm. . . . . . ưm!” Mới há miệng, đầu lưỡi liền trượt vào trong miệng hắn, chuẩn bị quấy loạn xạ trong miệng hắn, hắn nếm được mùi rượu trong miệng cô, còn có hương vị ngọt ngào thuộc về cô.
Con ngươi lờ mờ, vốn muốn đưa tay đẩy cô ra nhưng ngược lại hắn lại giữ chặt cái ót của cô,đầu lưỡi nóng bỏng bắt đầu phản kích, khéo léo liếm láp đầu lưỡi.
“Ừm. . . . . . Không. . . . . .” Cô hừ nhẹ,môi bị hôn đến choáng váng sưng mọng,dường như thở không nổi,cô chịu không được đẩy hắn ra, mở miệng thở dốc.
Hơi thở của Phương Nhĩ Kiệt cũng không ổn, con ngươi u ám ngó chừng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ,đôi môi nhỏ nhắn bị hôn qua càng xinh đẹp ướt át, con ngươi ngập nước,dáng vẻ động tình kia làm cho cô vốn hồn nhiên lộ ra một tia gợi cảm.
Bụng dưới của hắn bởi cô mà dựng lên còn nóng rực. Phương Nhĩ Kiệt không khỏi níu chặt lại chân mày, không nghĩ tới cô có thể câu khởi dục vọng của hắn.
Uông Ngữ Mạt lại không nghĩ đến mình có thể dấy lên dục vọng đàn ông, cô liếm liếm cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía hắn.”Bạch Thanh Lê . . . . . .”
Lại là này tên! Tên Bạch Thanh Lê rốt cuộc là người nào?
“Bạch. . . . . .”
“Câm miệng.” Hắn không muốn nghe ba chữ kia nửa.
“Bạch. . . . . .”
“Anh nói. . . . . .”
“Ưm!” Cô đột nhiên che miệng lại.
Động tác đột nhiên của cô làm cho Phương Nhĩ Kiệt có dự cảm không tốt.”Nha đầu, chờ một chút. . . . . .”
Không còn kịp rồi!
“Nôn ——” Cô ói lên trên người hắn.
…………..
Đây là báo ứng do hắn trêu trọc cô sao?
Phương Nhĩ Kiệt không nói gì nhìn ố vật trên người, lại nhìn về phía ngồi dưới đất.
Cô phun lên cả người hắn ở CLB, trên người hai người tất cả đều là đồ ói ra, hắn nên cảm thấy may mắn cô không nôn ra cái gì,phần lớn là nước chua, bất quá mùi vị cũng đủ làm cho người ta cau mày.
Như thế rất tốt, hai người đều bẩn, hắn cũng không thể cứ như vậy ôm cô trở về trấn nhỏ, không còn cách khác chỉ có thể nghỉ ở phòng trung tâm.
Về phần kia ba mỹ nữ, ừ. . . . . . Hôm nay là hắn không có duyên, các cô thấy cả người hắn như thế liền cách xa,ngay cả nhích tới gần cũng không dám.
Người nha, lớn lên dù đẹp trai thế nào, trên người tất cả đều là đồ nôn ra cũng không có biện pháp mê người .
Khóe môi lộ ra vẻ giễu cợt, không có đãi ngộ, Phương Nhĩ Kiệt cũng không thấy đáng tiếc, hắn từ trước đến giờ không thiếu đàn bà, hôm nay ba cô gái kia chỉ là muốn cho Uông Ngữ Mạt nhìn mà thôi.
Nhìn lại vật nhỏ đang ngủ say, hắn quyết định trước đó nên tắm trước ,mùi thối trên người làm cho hắn chịu không được.