Note: Rảnh quá nên mớm thêm chương mới…
Sứ thần lân bang cầu kiến mang theo rất nhiều vật phẩm quý giá, hoàng huynh ban thưởng cho nàng cả hàng dài lễ vật, phái cả công công đến đọc điếu văn à nhầm danh sách cống vật.
Minh Minh mới ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở, bị làm ồn từ sáng sớm, bắt đầu lèm bèm:
– Tiểu Vũ, người ta không muốn.
Gia Vũ vừa bế nàng dậy, vừa rửa mặt chải đầu cho nàng.
– Ít nhất người cũng nên ngồi dậy nghe công công đọc bản danh sách chứ, nếu buồn ngủ quá thì dựa vào người thần.
– Nhưng mà ngươi có biết cái danh sách đó dài đến đâu không? Người ta có thể ngủ đến chiều mà vẫn chưa đọc xong đó.
Gia Vũ dở khóc dở cười, “Ai bảo hoàng tử chiều người như vậy chứ”.
Não Minh Minh lóe lên những tia tinh quái, nàng mở giọng:
– Triệu Hoa công công vào.
Ở vương quốc nàng, công chúa không có quá nhiều lễ nghi, Hoa công công chỉ cần triệu kiến, nàng có thể ở trong phòng, qua lớp mành nghe Hoa công công đọc. Ưỡn ẹo trên nhuyễn tháp một hồi, nàng ngáp ngắn ngáp dài, ngáp chảy cả nước mắt, dụi dụi đầu vào Tiểu Vũ ngủ gật. Tiểu Vũ thấy vậy, thấy xót xa tiểu công chúa của chàng, bèn bế nàng lên tiến vào giường ngủ, giọng Hoa công công cứ đều đều ru ngủ nàng. Vậy mà phắt một cái, tiến vào giường ngủ nàng bật dậy, trung y mỏng như cánh ve thoắt ẩn thoắt hiện tuột khỏi vai, lộ ra cái bánh bao lấp lo, Tiểu Vũ phụt máu mũi, quay đi chỗ khác: ” Chết tiệt!”, chàng nghĩ thầm.
Công chúa vẫn ngây thơ không biết gì, dụi đầu vào Tiểu Vũ, ôm lấy hắn:
– Ta ngồi được rồi, nhưng người phải ngồi sau đỡ lưng ta.
Nàng kỳ kèo, hắn đành ngồi xuống, kéo nàng sát vào lòng, để nàng tựa lưng vào ngực mình, tiểu đệ đệ có dấu hiệu căng thẳng, muốn bùng cháy. Tiểu Vũ mặt đỏ gay, Minh Minh cầm lấy tay chàng, đặt vào vườn hoa của chàng, thì thầm những điều ám muội.
– Tiểu Vũ, ta muốn…
Rồi nàng cầm tay chàng xoa nhẹ hạt đậu nhỏ xíu ấy, Gia Vũ thấy nàng sáng sớm đã đòi hỏi mặc kệ công công ở ngoài, mặt đứng hình không biết làm gì cho phải. Giọng công chúa cất lên rất khẽ, rên rỉ khiến chàng cứ để mặc tay nàng muốn làm gì thì làm. Dần dần, tay chàng tự hành động theo quán tính, âm thanh công chúa khiến tâm trí chàng không yên, tiểu đệ đệ muốn xuyên thủng lớp tiết khố, Tiểu Vũ thầm than trong lòng, càng ngày công chúa càng nhiều trò nghịch ngợm, mỗi ngày nàng đều có những ý nghĩ kỳ quái khiến Gia Vũ không cách nào trở tay kịp.
Mông nàng bắt đầu ngọ nguậy không yên, dường như chỉ khép chân thôi không đủ, nàng bắt đầu dựa hẳn lưng vào ngực hắn, chân từ từ nhấc hẳn lên mép giường, gác chân lên đùi hắn, cái mông tròn lẳn tựa vào tiểu đệ đệ khiển hắn bứt rứt khó chịu, mà cái mông nho nhỏ ấy lại còn không chịu ngồi yên, cứ ngọ nguậy. Tiểu Vũ đứng bật dậy, Minh Minh ngã ngửa vào giường, nàng bứt rứt, òa lên khóc:
– Oa oa, Tiểu Vũ xấu, huhu…
Hoa công công ngừng giọng đều đều:
– Công chúa, người có sao không ạ?
– Huhu, oa oaaaa….
Gia Vũ bối rối, vội vàng đỡ nàng dậy, dỗ dành, vuốt ve lưng nàng, thì thầm vào tai nàng:
– Công chúa ngoan, công chúa đừng khóc nữa, công công nghe thấy đó…
– Huhu, ngươi xấu, Tiểu Vũ xấu, òa òa…
Gia Vũ mặt đần thối:
– Thần xin lỗi người, người muốn làm gì cũng được, người đừng khóc nữa…
– Nhớ nha, ta muốn làm gì cũng được đó…huhu
– Thần biết mà… – Gia Vũ bối rối, gì cũng được, chỉ cần nàng nín.
Ai đó sau khi có lời đảm bảo của Gia Vũ, quay ngoắt thái độ, giọng lạnh tanh:
– Không có gì đâu công công, mời công công đọc tiếp.
Lão già Hoa công công nào đó dù rất tò mò là cuối cùng có chuyện gì xảy ra nhưng cũng không thể hóng hớt được gì hết, đành ngậm ngùi đọc tiếp văn tế.
Tiểu công chúa gian ác nào đó ngồi vào lòng thanh niên thỏ non, cầm tay của ai đó đặt vào hoa mật, dựa lưng vào người hắn, coi hắn như cái ghế dựa:
– Tiếp tục… Gia Vũ…
Hắn nhìn lên đỉnh trần nhà, nhện không có, kiến cũng chẳng thấy, chỉ thấy xà ngang sừng sững vắt ngang, tự hỏi nếu dùng tiết khố treo cổ thì trong một nén nhang chắc đủ chết…Rồi hắn nghĩ đến tương lai ngậm ngùi của mình… thở ngắn thở dài, cuối cùng tự nhủ:
“Ai bảo hắn cưng chiều nàng thế cơ, bây giờ hối đã muộn…” Nghĩ rồi lại cặm cụi chăm sóc báu vật của mình.
Tiểu công chúa nào đó bắt đầu thở dốc, giọng nàng kìm nén vì sợ người ngoài nghe thấy, chân bắt đầu co quắp lại, thấy nàng nổi hứng, Gia Vũ nhấc cao một chân nàng lên đùi hắn, hoa huyt mở rộng ra, hắn ngừng lại, Minh Minh cất giọng nũng nịu:
– Không được… dừng lại…A…A…
Nàng cầm tay hư của hắn, vừa chạm vừa day vào hạt đậu sưng đỏ, nhấc nốt chân còn lại đứng lên, một tay bóp bánh bao, một tay cầm tay hắn day lấy day để:
– Gia Vũ, nữa đi, ta không chịu nổi nữa…
Tiểu Vũ nhìn nụ hoa hồng hồng của nàng, liếm mép thòm thèm, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, không nhớ ra được gì ngoài ý nghĩ: ” Ăn nó, phải ăn nó..”
Vậy là não chưa kịp thích nghi với kích thích quá lớn ấy, môi chàng đã chạm vào nụ hoa của nàng, hắn run rẩy, nàng cũng giật bắn người, ưỡn lưng lên cố để lưỡi chàng chạm vào từng tấc từng tấc da thịt của nàng. Ai ngờ đâu nàng càng cử động, tiểu đệ đệ của chàng lại càng chào cờ thẳng đứng, Tiểu Vũ xẹt qua ý nghĩ luân thường đạo lý, nhưng giọng nói ngân nga của công chúa đã kéo chàng trở lại cuộc chiến còn dài phía trước. Vậy là môi của ai đó đã hành động trước cả suy nghĩ, hắn mút chụt lấy nụ hoa kia, nhay nhay nhay… ngọt ngào, ngọt ngào đến chết mất thôi. ” Có phải nàng sinh ra để hành hạ mình không nhỉ?” Chàng tự hỏi bản thân nhưng chẳng khi nào có câu trả lời như ý. Thực ra, chính bản thân chàng phải đã biết rồi, nhưng sao vẫn ngu ngơ chưa hiểu vậy? (Minh Minh ở bên cạnh nguýt dài nói leo: ” Bởi vì Gia Vũ của ta rất ngốc…” ╮(╯▽╰)╭)