Lâm Hiểu và Lạc Nhạn tới nơi, đang rất ngọt ngào tay nắm tay. Tự nhiên Lâm Hiểu buông ra, chạy về trước.
"Có chuyện vui rồi, he he he."
"Có gì vui?"
"Em nhìn thấy học tỷ."
Lâm Hiểu hai mắt phát sáng, Lạc Nhạn thì hết cách. Nhìn theo ánh mắt Lâm Hiểu, quả nhiên nhìn thấy Hạ Mạt.
Đối với chuyện Lâm Hiểu thích Hạ Mạt của nhà lớn, Lạc Nhạn đã biết từ lâu. Cũng biết em ấy chỉ thích, chứ không phải yêu.
Chỉ là, mỗi lần nói tới, Lạc Nhạn đều rất chán nản.
Có ai vui nổi, khi thấy người mình yêu, nhìn cô gái khác mà mắt sáng như sao thế kia chứ.
[Trời ơi, con đã tạo nghiệt gì vậy?]
"Hạ Mạt học tỷ ~~~~"
Tâm tình Hạ Mạt đang cực kỳ tốt. Có lẽ vì mùa xuân, làm con người hơi lười biếng, nhưng khi thấy cả rừng hoa anh đào, khủng long nhà ta cũng tự nhiên hợp tình hợp cảnh.
Kết quả, nữ tính chưa được bao lâu, thì cảm thấy sau lưng nổi gai óc! Sau đó nữa thì nghe, "Hạ Mạt học tỷ~~~~", rồi có người nhào tới đeo dính nàng.
"Oa a a a a !!!" - Liều mạng đẩy cái người đu bám trên người xuống, không thèm để ý hình tượng hét to.
Sắc mặt Cốc Vũ cũng chả mấy đẹp. Có ai muốn thấy người yêu của mình, bị người khác quấn lấy không?
Vì thế, Lạc Nhạn đứng một bên cũng đồng cảm với Cốc Vũ. Cả hai cùng chán, hzai.....
Lạc Nhạn nắm cổ áo Lâm Hiểu kéo ra, không một chút thương hoa tiếc ngọc, lôi em ấy sền sệt.
"Ui da, Nhạn~~~~"
"Hiểu Hiểu, em cản trở quá đó." - Chán nản nói, ra hiệu em ấy biết đang đứng giữa đường, làm người khác không đi được.
"Được rồi, cùng đi thôi. Có gì vừa đi vừa nói." - Cốc Vũ đề nghị, nét mặt cũng não nề. Dùng ánh mắt ra hiệu Lạc Nhạn xem chừng Lâm Hiểu.
Sắc mặt của Hạ Mạt là tệ nhất. Nói ghét cũng không phải, chỉ là khi nàng nhìn thấy Lâm Hiểu thì tự nhiên phát ớn. Vì thế, lần này không thèm để ý sỉ diện, núp sau lưng Cốc Vũ. Việc này, làm Cốc Vũ có chút vui.
Thế là hai người thành bốn người, ung dung bước đi.
Diệp Nại và công chúa đang ngồi trong đình nghỉ mát. Vừa ngắm hoa anh đào, vừa ngồi trong đình nhàn nhã, còn gì tốt bằng.
Trong đình càng lúc càng đông người, không lâu sau thì chen lấn đến hoảng. Nơi này là chỗ ngắm hoa đào tốt nhất, lại còn được nghỉ ngơi, nên tất nhiên có nhiều người tới.
Có một tên con trai, bước vào đình, nhìn cả đám người rồi tìm chổ ngồi. Ánh mắt hắn vô tình nhìn thấy công chúa, tâm trạng tung bay.
Diệp Nại hơi đắc ý.
Cũng không phải Diệp Nại tự khen, cho rằng tên con trai đó nhìn nàng. Mà là đắc ý, rất nhiều tên con trai đang lén lúc nhìn người con gái đẹp bên cạnh, nhưng người đó lại yêu nàng.
[Xin lỗi.....Nhưng Linh là hoa đã có chủ nha. Các người có giỏi thế nào cũng mặc]. Đáng tiếc, những câu nói này chỉ đành giấu trong lòng, làm sao có thể nói ra.
Đáng tiếc.....Thật sự đáng tiếc.
"Tiểu Nại?" - Công chúa kéo tay Diệp Nại, nhìn cậu ấy cười, hỏi: "Cậu đang cười gì thế? Nhìn....gian quá."
"Không có....không có." - Lắc đầu, trên mặt vẫn cười.
Trong đình vang lên tiếng một bé trai, cậu nói với mẹ: "Mẹ.....sao hai chị ấy lớn rồi, mà còn nắm tay?"
"..........." - Mẹ đứa bé không biết giải thích thế nào. Câu hỏi của cậu bé làm Diệp Nại hơi chùng bước, muốn rút tay về. Nhưng công chúa càng siết chặt bàn tay hơn, nhìn cậu bé cười nói: "Bởi vì tình cảm của hai chị rất tốt."
Nụ cười điên đảo chúng sinh.
Diệp Nại tự nhiên cảm thấy trong lòng đầy ấp hư vinh.
"Hì hì hì~~~~"
Tô Thiến kéo Lạc Hà tới chỗ vắng người. Hơn nữa, vì ghét Lạc Hà chậm chạp, nên Tô Thiến nắm tay em ấy lôi đi.
Được nắm tay, mặt Lạc Hà ửng hồng, tim đập nhanh.
[Trời ơi~~~ Học tỷ nắm tay mình kìa, còn chạy tới nơi nào đó.....Không lẽ......không lẽ là thật sao?]
Lạc Hà bị kéo đi, trong đầu màu hồng bay phấp phới. Bất ngờ Tô Thiến dừng lại, Lạc Hà thắng không kịp, đâm sầm vào lưng chị ấy.
"Học tỷ~~" - Bị dập mặt, hơi đau. Lạc Hà ai oán nhìn cô gái đẹp trai phía trước.
"Hừ hừ hừ~~~~~" - Tô Thiến lộ ra nụ cười xấu xa, giọng cười khiến người ta sởn da gà. Nhìn vậy, dù bất cứ lý do gì, cũng sẽ bị hiểu nhầm thành tên lưu manh muốn đùa giỡn với gái nhà lành.
"Học tỷ?" - Lạc Hà nhìn Tô Thiến cười xấu xa. [Chuyện gì? Không lẽ......muốn làm chuyện đó, phải dùng bộ dạng này mới được sao?]
"Đi ra!" - Tô Thiến không trả lời Lạc Hà, mà quay về sau hét lên.
"............" - Không có động tĩnh.
"Hừ! Ngươi tưởng trốn là ta không biết à? Đi ra ngay!" - Giọng nói lại nâng cao.
Lạc Hà quay đầu lại, nhìn thấy trong sau một thân cây anh đào to, có bóng người đang lén lúc. Là tên con trai tóc hơi dài, có ria mép, vóc dáng không cao, nhỏ gầy.
Tên con trai nhìn Tô Thiến cười "khà khà".
"Sao lại theo tụi này?" - Hoạt động ngón tay.
"Cô em.....Ha ha.....tôi thích những cô gái trung tính như em..." - Tên con trai chưa nói hết, nắm đấm của Tô Thiến đã ngay trước mặt.
"Hừ! Quả nhiên là ngươi có ý xấu với em ấy!" - [Đánh!]
Trẻ con không nên nhìn........(Có lẽ, Tô Thiến không nghe được cái câu, "thích cô gái trung tính".)
"Này.....ừm........Xin vui lòng đừng bẻ cành hoa anh đào." - Thu Phân lại lo chuyện bao đồng.
Cái này chính là nét đặc trưng của Thu Phân. Khụ khụ......được rồi.....nói là đặc trưng thì hơi......nhưng nó thật sự là vậy. Ngay đến cả mẹ của Thu Phân, cũng thường bảo nàng đừng lo chuyện dư thừa. Có điều, tính Thu Phân là thế. Hôm nay lại thế rồi, rõ ràng còn phải xem là ai nói mới được chứ.
"Hử?" - Tên con trai vừa định bẻ cành hoa tặng bạn gái, không vui nhìn Thu Phân: "Tôi bẻ cành thì sao? Nó cũng đâu phải của cô, cần gì cô lo."
"Không phải nơi này có viết sao? Xin đừng bẻ cành!" - Thu Phân chỉ vào cái bảng treo trên cây, nhìn tên con trai nói.
"Bọn họ có thể bẻ, sao tôi lại không được bẻ?" - Tên con trai trừng mắt nhìn Thu Phân, cô gái phía sau kéo tay anh.
"Được rồi, bỏ đi. Em đâu có cần, tại anh đòi bẻ."
Tên con trai vẫn không thèm để ý, vẫn trừng mắt nhìn Thu Phân.
"Nếu ngươi có gan, thì sợ gì người ta nói!" - Từ Sương Giáng kéo Thu Phân vào lòng, lạnh lùng trừng mắt lại tên con trai.
Tiểu thư tùy hứng của chúng ta luôn ác mồm ác miệng, chưa bao giờ nể mặt ai. Tên con trai bị nói xanh mặt, điều quan trọng là bị một người con gái xinh đẹp nói, làm sao nhịn được.
"So đo cái gì, chúng ta đi thôi." - Cô gái vẫn lôi kéo bạn trai.
Từ Sương Giáng vẫn đứng đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên con trai.
"........." - Cuối cùng, tên con trai không nói gì, bị bạn gái lôi đi. Cả đám người xem náo nhiệt, cũng bỏ đi.
Thu Phân vội vã cẩn thận kéo tay Từ Sương Giáng: "Từ Sương Giáng......."
"Sao?"
"Cậu......cậu rất lợi hại....." - [Nhưng, có chút nguy hiểm đấy.]
"Vậy cậu còn yêu mình không?" - Cười.
"Nhưng.....Làm vậy rất nguy hiểm.....Nếu không phải cô gái đó lôi hắn đi." - Nghĩ lại, nếu gương mặt xinh đẹp của Từ Sương Giáng mà bị thương, chắc Thu Phân sẽ ân hận mà khóc ngất. Dù trước giờ, nàng chưa từng khóc.
"Nhưng....." - Người đẹp lạnh lùng, vẫn mang nụ cười trêu tức: "Lúc nãy, hình như là do tiểu Thu làm tới mà?"
"Ách.........cũng đúng.....ha ha...."
[Sau này mình sẽ không lo việc dư thừa nữa. Chí ít, trước mặt Từ Sương Giáng mình sẽ kiềm chế.]
Có điều, trong lòng Thu Phân rất vui. Lúc nãy, Từ Sương Giáng rất lợi hại.....Dù cậu ấy rất tùy hứng, nhưng rất đáng tin cậy.....Trước đây khi Thu Phân bị chó hù, Từ Sương Giáng cũng ở bên.
Thu Phân dùng ánh mắt sùng bái, nhìn Từ Sương Giáng.