Tiếp theo là kỳ nghĩ hè. Kết thúc kì nghỉ hè, Từ gia thu dọn hành lý, bước chân vào ngôi trường có tên Chí Thủy.
Trường Chí Thủy là trường nữ rất có tiếng, bên trong không quá xa xỉ, nhưng cũng không tệ.
Khi Từ Sương Giáng đến, một cái giường đã dọn sẵn, một cái thì chỉ có ráp giường còn lại trống rỗng. Nhìn lên mép giường, có tên Lạc Thu Phân.
Gia đình quan hệ rộng, nên Từ Sương Giáng hầu như đã nắm hết tư liệu của những người trong ký túc xá. Ngoại trừ cái tên Lạc Thu Phân, thì gia cảnh của người khác nàng đều biết.
Tự nhiên, trong ngày khai giảng, Từ Sương Giáng trở thành người nổi tiếng toàn trường. Thành tích loại ưu, cha là người giàu nhất vùng, nên được rất nhiều người nịnh nọt, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất. Công bằng ư? Sống thì đừng bao giờ đòi hỏi hai từ "công bằng".
Thu dọn xong mọi thứ, Từ Sương Giáng nằm xuống giường, móc điện thoại chơi game nghe nhạc.
Tiếp đó, có hai cô gái bước vào, ăn mặc toàn hàng hiệu. Xem ra, cố ý mua vì ngày hôm nay.
"A! Mình có nghe cha nhắc đến cậu, cậu chính là tiểu thư Từ gia, Từ Sương Giáng phải không? Xin chào, mình tên Mục Tiểu Trần."
"Xin chào, Từ Sương Giáng."
Bốn người một khu ký túc xá, đã gặp hai người. Còn cái người tên Lạc Thu Phân đâu?
": tập trung ở lớp, xin đừng đến trễ." - Một cô gái nét mặt vui tươi, thò đầu vào trong phòng cười nói.
"Cô là Lạc Thu Phân?" - Từ Sương Giáng chưa bao giờ để ý thứ gì, bây giờ chủ động hỏi.
"Không phải mình." - Cô gái cười, hiện ra lúm đồng tiền một sâu một cạn: "Mình là Thư Tương Liên, hân hạnh được biết cậu. Lạc Thu Phân đang giúp mình phát sách, đến lớp là nhìn thấy cậu ấy."
"À." - Đột nhiên Từ Sương Giáng tò mò về cô gái chưa từng gặp, Lạc Thu Phân? Bạn cùng phòng với nàng là người thế nào?
Đây là lần đầu tiên, Từ Sương Giáng muốn nhìn thấy cô gái tên Lạc Thu Phân, là học sinh nghèo nhất trường. Vì có năng khiếu về hội họa, nên nhận được học bổng vào trường này.
Vì thế, Từ Sương Giáng có ý đến lớp sớm phút, nhưng bước vào lớp học sinh đã vào gần đủ. Toàn những người xa lạ, ngồi từng bàn, ăn mặc khá lịch sự. Là con gái ai cũng thích diện, nên ngày khai giảng, ai cũng mặc bộ đồ mình thích nhất.
[Ai là Lạc Thu Phân?]
Từ Sương Giáng chính là một trái boom trong lớp, vừa đẹp vừa cao, gương mặt lạnh lùng, khí chất cao quý làm người khác hơi sợ hãi.
Cả trường, ai cũng đã từng một lần nghe qua cái tên Từ Sương Giáng.
"Này, cả lớp đến chỗ Lạc Thu Phân lấy sách." - Một cô gái ló đầu vào lớp, nói một câu rồi bỏ đi.
Cả lớp sửng sờ, rồi quay lại làm chuyện của mình.
Điên à, không nói đi đâu lấy sách, với lại chỉ sợ cả đám toàn là lũ lười không thèm đi. Cái chuyện vất vả này không ai thích làm, có người sẽ tự nguyện sao? Coi chừng bị cho là đứa ngốc. Trước sau gì sách cũng vào tay, ai muốn đi thì đi đi.
Từ Sương Giáng tiêu hóa xong câu nói.
Thì ra cái người tên Lạc Thu Phân đó không ở trong lớp. Thật hiếm thấy có người tích cực như vậy.
Từ Sương Giáng ngồi ở hàng cuối, nghe đám con gái bên cạnh nói về chuyện thần tượng, hàng hiệu gì đó. Nàng im lặng chờ.
[Cô ấy sẽ mặc cái gì? Đồ hiệu fake? Hay là nhịn ăn để mua một bộ đồ cho bằng bạn bằng em?]
Từ Sương Giáng ngồi đó, tự nhiên có một cô gái hung hăng đi vào lớp, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
"Có chuyện gì? Sao không ai đến nhận sách? Lúc sáng đã thông báo nói, hôm nay tới phòng hành chính tổng hợp nhận sách mà, sao giờ vẫn chưa có ai?" - Một cô gái bình thường, mặc áo sơmi cũ, một cái quần trắng đã ngã màu, mang một đôi giày vải màu đen rất tầm thường, đẩy cửa lớp hét: "Nhanh, ai khỏe đi nhận sách đi."
".............."
Đáp lại cô ấy là một bầu không khí hoàn toàn im lặng.
[Lạc Thu Phân? Đó chính là Lạc Thu Phân?]
[Không trang điểm, mặc đồ tầm thường còn là đồ cũ. Không phải hàng hiệu fake, nói đúng hơn là hàng chợ trời.]
[Mái tóc ngắn hơi bù xù, còn có vài cọng vểnh lên. Cô ta còn chưa bẻ cổ áo nữa, thật muốn giúp cô ta bẻ lại ngay ngắn.]
Từ Sương Giáng ngồi đó, nhìn Lạc Thu Phân.
Lạc Thu Phân có lẽ không ngờ, là chẳng ai chịu hợp tác. Nàng bắt đầu lúng túng, nhìn thật mắc cười.
"Tại sao khỏe thì phải đi nhận sách? Bất công! Tại sao mấy người yếu không cần đi nhận sách?" - Một vài cô gái bất mãn.
"Phải đó! Tại sao? Năm nào cũng thế!"
"Đúng đó!"
Những đứa con cưng được nuông chìu từ nhỏ, la hét.
Thu Phân đứng ngay cửa, không biết làm sao, khó xử. Đúng là làm khó nàng rồi, cũng không thể dùng hai từ "lúng túng" để hình dung.
Từ Sương Giáng im lặng nhìn Thu Phân. Ánh mắt của Thu Phân đang đảo một vòng, mong ai đó giúp nàng nói vài câu.
Nhưng vô vọng, bắt đầu lo lắng.
"Vậy, ít nhất các cậu nên cử vài bạn đi lấy......." - Thu Phân mở miệng, giọng nói nhỏ dần, nghe còn không rõ. Hoàn toàn mất hết khí thế.
Tội nghiệp, hzai....
Từ Sương Giáng không ngờ, nàng chờ đợi lâu như vậy, để gặp một cô gái keo kiệt. Keo kiệt đến mức, có bắt nạt cũng không hứng.
Từ Sương Giáng ngồi rất lâu, sự im lặng chết người. Nàng bực bội đứng lên, quần áo hiệu, giày hiệu, không thèm mặc đồng phục nên nhìn là thấy.
"Đi thôi."
Quăng cái balo hàng hiệu, thân hình cao ráo của Từ Sương Giáng đứng trước mặt Thu Phân. Lướt qua cô ấy, rồi bỏ đi, không thèm nhìn.
"Này! Phòng hành chính tổng hợp bên này!" - Thu Phân dẫn đường Từ Sương Giáng đến phòng hành chính tổng hợp.
Từ Sương Giáng vừa đi, thì cả đám con gái cũng đi theo. Những người có ý định "kết thân", đã bắt đầu hành động.
Sự hứng thú của Từ Sương Giáng với Lạc Thu Phân, cũng biến mất.
Hôm sau, Lạc Thu Phân xuất hiện trước mặt Từ Sương Giáng, cầm đồ ăn sáng. Làm nàng giật mình.
"Tại sao cô lại mua đồ ăn cho tôi?" - Cau mày nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành trong tay Thu Phân.
Thu Phân đang gặm cái màn thầu, cười: "À, thì cảm ơn cậu hôm qua đã chịu đi nhận sách. Nếu không có cậu, thì mình không biết sao."
"À! Ok, cám ơn, tôi sẽ ăn." - Trả lời, nhưng không muốn ăn, ngồi trên giường đọc sách.
Từ Sương Giáng thấy mắc cười.
Từ khi bước chân vào trường này, những cô gái đến nịnh bợ nàng đếm không hết. Nhưng giống như Thu Phân, thì Từ Sương Giáng lần đầu thấy.
Cái này mà cũng gọi là nịnh bợ? Là Thu Phân không biết gia đình Từ Sương Giáng, hay là tại Từ Sương Giáng nghĩ Thu Phân tự cao?
[Mấy cái thứ trong căntin mà cũng có thể ăn sao?]
[Dù nói là muốn nịnh bợ, thì cũng nên đưa cái gì ngon hơn chứ? Muốn nịnh bợ, mà tiếc tiền à? Người này.......không biết nói sao.]
Từ Sương Giáng ngồi im trên giường, đến khi thấy Lạc Thu Phân ăn sáng xong, đi ra khỏi ký túc xá. Nàng đem đồ ăn, quăng vào thùng rác.
Có điều, Từ Sương Giáng đã có lại chút hứng thú. Nàng muốn xem, Lạc Thu Phân nịnh nợ nàng thế nào.
Từ Sương Giáng mắc cười, nhìn Thu Phân ngồi trên giường vá lại cái áo somi đen trắng.
"Vá làm gì? Vứt đi mua cái mới."
Cây kim trong tay vẫn lên xuống không ngừng, hình như hơi ngạc nhiên khi Từ Sương Giáng chủ động mở miêng. Thu Phân nhìn cậu ấy, nói: "Áo này còn mới, tại hôm hay lỡ mạnh tay quá nên làm rách, bỏ rất tiếc."
"Mua quần áo thì phải xem nhãn hiệu chứ, đừng vì tham vài món nhỏ không đáng." - Tốt bụng đưa ý kiến.
"Thật ra không sao, sửa lại là được." - Thu Phân cất kim, gấp áo, bỏ vào tủ.
Từ Sương Giáng không có biểu hiện, ngồi trên giường nhìn Lạc Thu Phân. [Cô ta kì lạ thật, có cảm giác như không tồn tại ấy. Nếu như mình không để ý, dù cô ta có ở trong ký túc xá, cũng chẳng ai biết.]
Lạc Thu Phân, cô ấy có thể đi làm Ninja.