Ngay khi Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh đang phiền não hết sức, Thái hậu đêm khuya triệu kiến, quỳ sát đất khóc thảm, chủ động đưa ra chủ ý nhường ngôi.
Nếu thiếu đế thiên tư thông tuệ, nàng còn có tâm tư tranh đoạt ngôi vị, nhưng cục diện hiện giờ thành ra như vậy, cô nhi quả phụ các nàng có thể bình an trải qua cả đời đã thấy đủ rồi.
Bước ra khỏi hoàng cung, gió thu lạnh buốt thổi qua khuôn mặt, khiến Diệp Liên Sinh không tự chủ được mà co rúm lại một chút. Chu Chính Kình cởi áo choàng khoác lên cho hắn, một cảm giác ấm áp chợt bao phủ khắp người.
Diệp Liên Sinh nhìn xung quanh, hờn dỗi đẩy y: “Bên kia có người.”
Chu Chính Kình kiêu ngạo không ai bì kịp: “Cứ để cho bọn họ nhìn, lão tử cùng tức phụ thân thiết còn phải tránh người sao?”
Diệp Liên Sinh phụt cười, nam nhân nhà mình sợ là đến chết cũng đều thật tình như thế. Tính nết của y cũng không thích hợp để làm hoàng đế, nhìn bộ dạng học hành không tới, giả nhân giả nghĩa, còn hay làm trò lừa lọc kia của y mà xem. Nhưng cũng không sao, hắn vẫn có thể giúp y bãi bình những việc rối rắm đó.
Cử chỉ đêm nay của Thái hậu đã sớm nằm trong dự tính của bọn họ. Nàng thâm minh đại nghĩa, thuận theo dân tâm, tương lai cũng có thể sống an ổn đến già.
Thương định xong xuôi, Diệp Liên Sinh liền âm thầm sai sử triều thần đề cử Chu Đại tướng quân lên làm hoàng đế. Sau một phen bày mưu tính kế, Chu Chính Kình ‘thuận lý thành chương’ gắng gượng ngồi lên hoàng tọa, lấy quốc hiệu là “Chu”, sử gọi là Thánh Võ đế.
Y sắc phong phế đế thành An Nhạc vương, vinh dưỡng đến cuối đời.
Trong số các triều thần không phải không có người lén lút nghị luận, nhưng chung quy vẫn khó địch lại đại thế của thiên hạ. Trong khoảng thời gian ba năm này, Diệp Liên Sinh đã tổ chức ba lần thi đình, sàn lọc được rất nhiều thanh niên tài tuấn, ai không phục liền trực tiếp trục xuất, rất nhiều hậu bối anh kiệt xếp hàng chờ thượng vị.
Từ xưa nay đều là loạn thế xuất anh hùng, người có chí lớn mong muốn thay đổi triều đại, nhờ đó mà có thể mở ra hùng tài đại lược, phong vương bái hầu.
Sau khi đăng cơ, Chu Chính Kình bắt đầu lên kế hoạch huy quân Bắc thượng, trong mười năm nay y cũng không phải chỉ là ăn không ngồi rồi, mà đã sớm huấn luyện ra một trăm vạn hùng binh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trước khi chính thức khai chiến, dựa theo truyền thống, hai bên nhấc lên đại kỳ thay trời hành đạo. Mộ Dung thị bên kia mắng Chu Chính Kình lòng muông dạ thú, mưu nghịch soán vị, nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân đám người này cũng là loạn thần tặc tử, quả là chó chê mèo lắm lông.
Trận đánh này Diệp Liên Sinh tương đối mạnh tay, trực tiếp buộc chặt Mộ Dung thị và Man tộc lại với nhau, mười tám đời Mộ Dung thị đều bị đào ra, phát hiện bọn họ là hậu duệ của Tiên Bi tộc ở phía Bắc, không phải là nhà Hán chính thống.
Mà nhóm kỵ binh danh chấn thiên hạ kia chính là chứng cứ tuyệt hảo cho huyết thống bất chính của gia tộc này.
Hắn hô lên khẩu hiệu: “Đuổi đi Man tộc, khôi phục Trung Hoa.”
Một kích này cũng đủ tàn nhẫn, thiên hạ này là của người Hán, người đọc sách miễn là có chút cốt khí, chắc chắn sẽ không muốn cúi đầu xưng thần với kẻ ngoại tộc. Cho dù Mộ Dung thị có một lần nữa làm sáng tỏ mình đã sớm ‘Hán hóa’, cái chân đau này đã bị người bắt lấy, tẩy trắng như thế nào cũng đều vô dụng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Chu Chính Kình chọn ngày hoàng đạo, chỉ huy đại quân tiến về phía Bắc. Có lẽ ở tầm nhìn triều chính y không bằng Diệp Liên Sinh, nhưng bàn về việc đánh giặc, khẳng định không ai có thể vượt qua.
Một trận này kéo dài khoảng ba năm, Mộ Dung thị sớm đã mất đi dân tâm, còn liên tiếp bại lui trước đại quân của Chu Chính Kình, cuối cùng bị buộc phải tháo chạy khỏi kinh thành, mang theo tàn quân lui về pháo đài ở biên quan.
Sau mười bốn năm, Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh mới một lần nữa trở lại kinh thành, vô luận là ngụy Sở đế hay Mộ Dung thị, cả hai đều không màng đến dân chúng, nơi nơi đều là một mảnh tiêu điều.
Chu Chính Kình nhìn long ngai xa hoa bên trong cung điện, cũng không có hứng thú gì, sau khi nghỉ ngơi hồi sức, y liền suất quân tiếp tục đánh giặc, liên tiếp tiêu diệt mấy đại pháo đài ở biên quan, thề phải đuổi tận giết tuyệt Mộ Dung thị.
Diệp Liên Sinh ở lại kinh thành, cùng các văn võ bá quan xuống tay trùng kiến kinh thành, khôi phục lễ chế. Hắn tuy là thái giám, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn chính là tâm phúc của Thánh Võ đế, cộng thêm triều Lương trước kia cũng có tiền lệ hoạn thần chấp chưởng phê hồng quyền to, cũng không tính là quá mức.
Nhưng Diệp Liên Sinh cũng biết mình thân phận bất chính, nên liền xách em chồng Chu Chính Vũ ra, đặt hắn lên vị trí đại thần thủ phụ.
Chu Chính Vũ lúc này đã thành niên, mấy năm trước sau khi đại huynh chấp chưởng quyền binh, hắn liền trở thành đối tượng liên hôn hàng đầu của các nhà quyền quý. Hắn cũng không làm ra vẻ theo đuổi cái gọi là yêu đương tự do, đến tuổi liền nghe theo ý nguyện của cha mẹ, chọn nhà môn đăng hộ đối lấy làm thê tử, năm nay đã có ba trai một gái.
Hắn cũng không phải người ham mê sắc đẹp, hậu viện cũng không có kiều thiếp, vẫn luôn cùng chính thê Trương thị cử án tề mi, tôn trọng nhau như khách.
Chu Chính Kình tư chất không tính là tuyệt đỉnh, đặc biệt là khi so sánh với loại người trác tuyệt như Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh, hắn lại càng bình thường hơn cả bình thường. Nhưng hắn lại có một ưu điểm: bình thản bình tĩnh, Thái Sơn sập ngay trước mắt cũng không loạn, sơ tâm vững chắc, chấp nhất tiến thủ, không bị ngoại vật đả động.
Mặc cho đại huynh đã quyền cao chức trọng, hắn vẫn không muốn đi lối tắt, trong kỳ thi đình dựa vào bản lĩnh của mình mà thi đậu Trạng nguyên, sau đó vào triều làm quan, lúc đầu chỉ là chức quan nhỏ thất phẩm, nhưng đi từng bước một dựa vào nỗ lực cần cù, tích lũy công lao mà lên chức.
Trước khi lên làm đại thần thủ phụ, hắn đã trở thành Lại Bộ Thị Lang, đối với đại sự triều chính cũng nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ là còn khuyết thiếu một chút tư lịch mà thôi.
Khi được Diệp Liên Sinh phá cách đề bạt, đột nhiên thăng lên chức quan nhất phẩm, Chu Chính Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau một phen mật đàm với Diệp Liên Sinh, liền tiếp nhận chức quan mới này.
Chu Chính Kình tốn nửa năm, rốt cuộc cũng đuổi được Mộ Dung thị ra khỏi đại địa Trung Hoa, thu phục pháo đài biên quan. Từ đây về sau, lịch sử Trung Hoa đã mở ra một chương mới.
Sau khi trở lại kinh thành, y ngược lại lại trở nên nhàn rỗi. Những hoàng đế khác đều là chăm lo việc nước, tuổi xuân trắng đầu, nhưng y thì lại không có loại phiền não này.
Chu Chính Vũ và Diệp Liên Sinh song kiếm hợp bích, quản giáo toàn bộ triều thần, thống trị thỏa đáng giang sơn Đại Chu.
Y đậu mã lưu cẩu, dốc hết sức mà tạo tác.
Mấy vị triều thần ngẫu nhiên sẽ thì thầm.
Q: “Thánh Võ đế hôm qua làm gì?”
A: “Rèn vũ khí.”
Q: “Thánh Võ đế hôm nay làm gì?”
A: “Triệu thợ rèn vào cung đàm thoại.”
Q: “Thánh Võ đế ngày mai làm gì?”
A: “……Ngươi quản!”
Thôi vậy, vị này chính là fan cuồng nhiệt của Thánh Võ đế, không thể luận xử giống như người bình thường được. Nhưng trong dân chúng xác thật cũng bắt đầu nổi lên biệt danh cho Thánh Võ đế, “hoàng đế thợ rèn”.
Vài năm sau, vị hoàng đế thợ rèn này rốt cuộc cũng làm ra được súng không nòng và thương xoắn vượt thời đại, giúp cho sức chiến đấu của hùng binh Đại Chu trong nháy mắt tăng lên một cấp bậc.
Lại qua mấy năm, y làm ra máy hơi nước, rảo bước một cái đã tiến vào thời kỳ công nghiệp hóa.
Lại lại qua mấy năm, y chế tạo ra quân hạm viễn dương khiến cho người khác phải khiếp sợ, thăng cấp cho hải quân, lệnh cho các tướng quân xa lộ trùng dương, thu hoạch được nhiều loại tài nguyên biển.
Mắt thấy đất nước giàu có hùng mạnh, võ vận hưng thịnh, dân chúng vui mừng khôn xiết, biệt danh của Chu Chính Kình lại thay đổi thành “hoàng đế điểu nhân”, bởi vì nghe nói mục tiêu tiếp theo của Thánh Võ đế là chế tạo ra một con chim sắt thật lớn có thể bay trên trời.
Ừm, một kỳ cảnh hiếm lạ trước giờ chưa từng thấy như thế, dân chúng tỏ vẻ thích nghe ngóng.
Chu Chính Kình: “……”
Quốc gia xã tắc đều đã bước lên quỹ đạo, sứ mệnh của y và Diệp Liên Sinh đã hoàn thành, có thể an tâm mà về hưu an dưỡng tuổi già. Nếu còn không đi, chờ đến khi tay già chân yếu, leo núi không nổi.
Chu Chính Vũ cũng đã được bồi dưỡng tốt, có thể một mình đảm đương một phía, là thời điểm sắc lập hoàng thái đệ. Còn chuyện sau đó, muốn quản cũng không quản được, chỉ có thể thuận theo thiên mệnh.
Truyền thừa ngôi vị hoàng đế luôn là thời kỳ mẫn cảm.
Chu Chính Kình hiếm khi thượng triều được vài lần, vô cùng ra dáng phê chữa tấu chương. Ôm vợ ăn đậu hủ ngay trên long ngai, tựa hồ cũng rất kích thích.
Hứng thú nổi lên, y liền đuổi hết người ra ngoài, đóng cửa Ngự Thư Phòng hồ nháo. May mà Diệp Liên Sinh đã sớm tu sửa phòng ốc trong cung kín mít như thùng sắt, nếu không Chu Chính Kình sớm hay muộn cũng sẽ bị đội cho cái mũ hôn quân hoang dâm.
Kỳ thật, Thánh Võ đế hậu cung quạnh quẽ, chỉ dành hết thảy sủng ái lên người một thái giám, trên triều không thiếu người truyền ra tiếng gió, chẳng qua nhóm đại thần này trên cơ bản đều là từ một tay Diệp Liên Sinh bồi dưỡng ra, cho dù trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng vẫn làm bộ hồ đồ.
Ngẫm lại một triều đại Chu khác trong lịch sử, ngay cả nữ đế cũng đều có thể ngang trời xuất thế. Lại hồi tưởng lại những triều đại trước đó, hoàng đế khai quốc bị thân đệ đệ mưu sát soán ngôi, cái nào mà không phải chuyện khiến thế nhân khiếp sợ.
Nhưng giang sơn này còn không phải vẫn tiếp tục gợn sóng bất kinh.
Bàn tay quân chính quyền to, lấy thiết huyết chi phong mà tái nhập sử sách, đế vương như vậy cũng không phải số ít.
So sánh với những trường hợp này, Thánh Võ đế anh minh thần võ chỉ là sủng hạnh hoàn thần mà thôi, không phải việc gì lạ lùng. Trong dân chúng tựa hồ còn âm thần truyền lưu đoạn thiên cổ tuyệt luyến này, dựa vào đó mà dựng thành kịch xướng, từng buổi biểu diễn đều chật nít người xem.
Chậc chậc, chỉ cần thiết lập nhân thiết tốt, ngay cả người cổ đại cũng sẽ đu CP.
Thế nhưng trong cánh rừng lớn chim gì cũng có, Chu Chính Kình đều đã chuẩn bị thoái vị làm thái thượng hoàng, trên triều bỗng nhiên có một Lễ Bộ Viên ngoại lang lao ra, khóc lóc trình lên tấu chương, yêu cầu Thánh Võ đế tránh xa gian hoạn, nạp hiền hậu, đi lên con đường đế vương chân chính.
Đám triều thần đều chấn kinh, dùng một ánh mắt như thấy liệt sĩ mà nhìn vị lão thần này, còn lập tức né ra xa mét, trên mặt chỉ kém không viết mấy chữ, ta không quen biết hắn, tuyệt đối không phải vây cánh của ta!
Lão nhân này sợ là đọc sách đến choáng váng đầu, hiện giờ Thánh Võ đề đều sắp sửa sắc lập hoàng thái đệ, hoàng thái đệ cũng đã nắm giữ quyền lực trong triều, chỉ còn kém chưa đăng cơ, hết thảy đều được sắp xếp đâu vào đấy, ngươi tự dưng nhảy ra kêu gào lập hậu?
Thánh Võ đế cưới Hoàng hậu, sinh hoàng tử, vậy hoàng thái đệ làm sao bây giờ?
Đây rõ ràng chính là hỗn loạn triều cương!
Nhưng chuyện này Chu Chính Vũ và Diệp Liên Sinh đều không tiện mở miệng, nếu như Chu Chính Kình không có ở đây, bọn họ ém nhẹm tấu chương xuống cũng coi như xong chuyện, nhưng hiện giờ Chu Chính Kình lại đúng lúc có mặt ở hiện trường.
Chính chủ chưa mở miệng, không nên bao biện thay cho người ta.
Chu Chính Kình vốn dĩ đang chán muốn chết, đột nhiên nghe thấy lời can gián này, liền bật cười.
Y nhiều năm không thượng triều, kỳ thật cũng tự mình hiểu lấy, với tính tình thiết huyết táo bạo của mình, rất không kiên nhẫn cãi cọ với đám triều thần, bọn họ ngày ngày đều lo lắng khó giữ được cái mạng nhỏ. Lâu dần sẽ dễ dàng truyền ra thanh danh thô bạo.
Vẫn là văn nhân lợi hại hơn.
Y cũng biết, kể cả khi Diệp Liên Sinh không làm ra bất luận sai lầm nào, vì giang sơn này mà tận tâm tận lực, vẫn sẽ luôn có những kẻ kỳ thị hoạn quan, khinh bỉ thóa mạ hắn.
Ngày xưa nói thầm sau lưng cũng có thể bỏ qua không quan tâm đến, nhưng hiện giờ cư nhiên còn dám mắng người ngay trước mặt y.
Chu Chính Kình đứng dậy, chậm rãi bước xuống bậc thang. Mấy năm nay y làm hoàng đế, hổ bộ long hành, kim tương ngọc chất. Một khi cặp mắt uy nghiêm thâm trầm kia nhìn về phía ngươi, hệt như vạn quân lôi đình rơi xuống, có thể khiến cho người sợ tới mức tâm lẫn thần đều nứt.
Y đi đến trước mặt lão thần đang quỳ sát đất, đứng yên một lúc lâu, đám quần thần ngay cả thở mạnh cũng không dám, y tựa hồ như nghĩ tới cái gì, cư nhiên nở nụ cười.
“Khanh…… nói có đạo lý, trẫm xác thật nên sắc lập Hoàng hậu.”
Không chỉ có Lễ Bộ Viên ngoại lang kia sửng sốt, mà toàn bộ triều thần cũng đều ồ lên. Thánh Võ đế chung tình độc sủng hoạn thần nhiều năm, như thế nào lại nói ra lời này?
Quần thần không hiểu biết Thánh Võ đế, nhưng Diệp Liên Sinh hàng đêm cùng y ngủ chung một ổ chăn, nhiều năm ở chung như vậy đã sớm hiểu rõ tính nết của y như lòng bàn tay.
Nếu là mười mấy năm trước thì hắn còn có khả năng sẽ lo lắng một chút, quyền thế của Chu Chính Kình càng lúc càng to lớn, không biết khi nào sẽ thay lòng đổi dạ cũng không chừng. Nhưng theo thời gian trôi qua, cảm nhận được tình cảm của nam nhân này vẫn trước sau như một, những nghi kỵ lo được lo mất kia đã sớm tan theo gió.
Hạ triều, Chu Chính Kình hưng phấn ôm lấy hắn trở về hậu cung: “Ông ta không nói, ta vậy mà đã quên mất, đời này đôi ta vẫn chưa chính thức bái đường thành thân.”
Tiết mục yêu đương vụng trộm này tuy kích thích, nhưng chơi mười mấy năm đã có chút ngán. Lão phu lão thê vẫn nên an phận thủ thường một chút mới tốt.
Diệp Liên Sinh đỡ trán, vừa tức vừa cảm động: “Cùng một hoạn quan bái đường, ngươi muốn lưu danh trong sử sách sao!”
Chu Chính Kình nhếch miệng cười, mặc kệ những cung nữ phía sau, một phen bế hắn lên: “Ta không quan tâm sách sử viết về ta như thế nào! Dù sao ngươi chính là tức phụ của ta, khi chết cũng phải danh chính ngôn thuận nằm chung một cái quan tài!”
Diệp Liên Sinh vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng yết hầu lại giống như bị thứ gì lấp kín, đuôi mắt hơi phiếm hồng, trong lòng ấm áp khó tả. Nam nhân này luôn có thể chọc trúng tâm của hắn, làm cho hắn lớn tuổi như vậy mà còn muốn khóc.
Tuy Chu Chính Kình không để bụng thanh danh, nhưng Diệp Liên Sinh thì ít nhiều vẫn kiêng kỵ.
Phu phu hai người thương lượng vài câu, cũng tranh chấp không ít, cuối cùng mới nghĩ ra một biện pháp hợp tình hợp lý.
Không bao lâu sau, trong triều dã bắt đầu lưu truyền trong phủ Diệp Liên Sinh có một nghĩa nữ, sắp gả cho Thánh Võ đế làm hậu. Nghĩa nữ trong truyền thuyết kia hoa dung nguyệt mạo, có tám chín phần giống với Diệp Liên Sinh, thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành.
Ngày đại hôn của Thánh Võ đế, cả triều văn võ đều nhìn Hoàng hậu nương nương mà trợn mắt há hốc mồm.
Triều thần: “……”
Đây là khinh bọn hắn mắt mù đúng không!
Phía sau bỗng truyền đến tiếng kinh hô: “Lễ Bộ Viên ngoại lang hôn mê rồi!”
Hoàng thái đệ từ trên cao nhìn xuống, nói với thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám mới nhậm chức – Lư Sanh: “Lễ Bộ Viên ngoại lang lớn tuổi, cho phép hắn cáo lão hồi hương.”
Lư Sanh cười như không cười đồng ý.
Cả triều yến tiệc, ca múa linh đình. Trong hoàng cung vẫn luôn náo nhiệt đến khuya mới tan.
Chu Chính Kình nâng Diệp Liên Sinh, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. Vừa muốn ôm thì lại bị hắn cự tuyệt. Diệp Liên Sinh nửa tỉnh nửa say, vui sướng tựa như con chim nhỏ, khoác trên người bộ hôn phục đỏ thẫm xoay vòng vòng.
Đây là say thật.
Vào cung, hắn nhào tới chỗ cái gương đồng, nhìn gương mặt được trang điểm dày đến độ không nhìn không ra năm tháng mà cười ngớ ngẩn: “Ta đời này cư nhiên còn có ngày hôm nay.”
Chu Chính Kình bắt lấy mũ phượng của hắn: “Mười mấy cân, mang lâu nặng đầu.”
Nhưng lại bị Diệp Liên Sinh một chưởng tát bay, nghiêm túc nói: “Không, ta còn muốn thật đẹp một lúc nữa.”
Chu Chính Kình bất đắc dĩ lắc đầu, không nói đạo lý với ma men.
Ra cửa phân phó Diệp Thuận múc nước tới, rửa mặt chải đầu cho Hoàng hậu, kết quả vừa trở lại bên trong, đã thấy con ma men đã nằm ngoài trên long sàng, ngủ đến quên trời quên đất.
Chu Chính Kình: “……” Y kỳ thật còn có chút chờ mong đêm động phòng hoa chúc, thôi vậy.
Không chỉ không ăn uống được gì mà còn phải hầu hạ rửa chân.
Nhưng không sao, ngày sau hoàn lại gấp bội là được.
Sau ngày đại hôn, Thánh Võ đế rất nhanh chóng liền truyền ngôi cho hoàng thái đệ. Bản thân y thì mang theo Hoàng hậu đi chu du giang hồ tiêu dao sung sướng. Từ đó về sau, trên giang hồ lại tăng thêm không ít truyền thuyết về hai vị này.
Đến khi trở lại hoàng cung sống những ngày tháng cuối cùng, Diệp Liên Sinh sống thọ và qua đời tại đây. Chu Chính Kình lưu lại di ngôn cho đệ đệ, yêu cầu sau khi hai người chết được an táng cùng một quan tài. Ngày hôm sau liền tự đoạn kinh mạch, đi theo người mà y yêu suốt đời suốt kiếp.
[…]
Ước định cùng người, kiếp sau gặp lại……