Càn Nguyên năm thứ mười (hai năm sau), hai châu Tây Nam gặp đại nạn châu chấu, khắp nơi chồng chất xác lưu dân chết đói.
Giáo chủ Bạch Hạc giáo khởi nghĩa vũ trang, hội tụ năm vạn lưu dân chỉnh biên thành quân, một đường tiến về phía Bắc liền tiêu diệt bốn tòa thành. Ngắn ngủi chưa quá mấy tháng, quy mô của quân khởi nghĩa tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn mạnh, đến nay đã xây dựng được mười vạn đại quân, thẳng tiến đến kinh thành.
Trên triều mỗi ngày đều xào xáo túi bụi, có người kiến nghị dời đô sang Ứng Thiên phủ, cũng có người muốn kiên trì liều mạng đến cùng, nước miếng văng tứ tung, náo nhiệt ồn ào như cái chợ, thiếu đế hoang mang lo sợ, nghĩ thầm muốn trốn nhưng lại không có chỗ để đi.
Hạ triều, hắn lại quay sang phun nước đắng với ba vị thái giám tâm phúc: “Mỗi người đều hướng về phía trẫm kêu la hô hào, thiên tử thủ biên giới, quân vương chết cùng xã tắc. Trẫm băng hà đối với bọn họ chẳng phải chuyện gì quan trọng, dẫu gì cũng có thể sắc lập tân vương, làm thần tử của tân triều!”
Ba vị thái giám ngoại trừ an ủi vài câu thì cũng không có cách nào khác.
Đợi đến khi Lưu Đức Trung và Thiệu Trường Xuân đã cáo lui, thiếu đế đột nhiên để lại một mình Diệp Liên Sinh, rưng rưng than thở: “Hiện giờ kinh thành thế cục nguy cấp, trẫm đại khái cũng có thể lấy thân hy sinh, ngươi cùng Chu Trấn phủ sứ chuẩn bị một chút, điều động năm ngàn Cẩm Y Vệ, hộ tống Quý phi và Đại hoàng tử lặng lẽ đến Ứng Thiên phủ trước đi.”
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Liên Sinh không khỏi xem trọng mà liếc mắt một cái, thiếu đế tuy rằng ngu ngốc vô năng, nhưng trong xương cốt vẫn còn ngạo khí của quân vương. Chỉ bằng điểm này, trong sử sách cũng sẽ không lưu lại ác danh.
Diệp Liên Sinh vâng dạ đồng ý, vừa ra cửa cung liền đi đến Đông Xưởng tìm nam nhân nhà mình.
Chu Chính Kình gần đây vô cùng bận bịu, thế đạo không yên ổn, bất cứ thể loại đầu trâu mặt ngựa nào cũng ló đầu ra, trong đại lao Cẩm Y Vệ nhét đầy người, y từ trước đến nay thanh minh công chính, thà tăng ca thêm giờ, chứ không muốn oan uổng một người vô tội nào.
May mà hiệu suất công tác của y rất cao, nếu không số lượng án kiện tồn đọng đã có thể xếp cao bằng một người trưởng thành. Giáo úy dưới trướng bị y sai sử xoay mòng mòng, không phải không có ai oán giận y làm việc quá tích cực, nhưng dần dà cũng thành thói quen, ngược lại còn bội phục tác phong như sấm rền gió cuốn và thủ đoạn cường ngạnh của y.
Suy bụng ta ra bụng người, không ai nguyện ý để bản thân bị oan uổng, nhưng nếu thực sự có một ngày như vậy, Chu Chính Kình công chính liêm minh như thế, uy hiếp tám mặt người chính là sự cứu rỗi duy nhất(?).
Nghe Diệp Liên Sinh kể lại sự tình, Chu Chính Kình buồn bực: “Chuyện lớn như vậy, vì sao lại cố tình tìm tới hai người chúng ta?”
Y vốn đã tính toán sắp tới sẽ từ quan, không ngờ thiếu đế lại đột nhiên có quyết định này. Nếu không lãnh ý chỉ, trong cơn tức giận, thiếu đế có thể sẽ trực tiếp đẩy cả nhà ra nha môn chém đầu cũng không chừng.
Diệp Liên Sinh siết tay áo, cảm khái nói: “Ngoại trừ chúng ta, hắn không có người nào khác có thể tin dùng, hoàng đế thật sự không phải là việc dễ làm.”
Chu Chính Kình nhíu mày suy tư: “Lần này vừa đi Ứng Thiên phủ, e là sẽ không có cơ hội trở lại kinh thành nữa, ta phải dắt người nhà theo.”
Diệp Liên Sinh gật đầu, tự giễu mà cười cười: “Hẳn là, ta cũng phải mang theo toàn bộ gia sản. Người ngoài vẫn luôn phỉ báng ta tham tiền vô độ, nào biết kỳ thật ta chính là tư khố dự phòng của Thánh Thượng.”
Thiếu đế sao lại làm như không thấy chuyện thái giám gom tiền, thật ra đó chỉ là một con đường lui.
Lưu quý phi và Đại hoàng tử, cộng thêm cung nữ thái giám hầu hạ, toàn bộ ít nhất cũng phải hơn một ngàn người, sau khi tới Ứng Thiên phủ dù gì cũng phải ăn uống, đến lúc đó tiền đâu ra? Còn không phải là do hắn xuất tiền túi hay sao.
Sau Thiệu Trường Xuân, thiếu đế cuối cùng cũng duỗi tay thò vào trong cái tráp tiền của hắn.
Chu Chính Kình về nhà nói lại việc này, rốt cuộc mọi người có muốn đi theo y hay không liền để cha Chu tự mình quyết định. Cha Chu lập tức vỗ bàn, cả nhà sẽ đi theo đại nhi tử di dời tới Ứng Thiên phủ.
“Thế đạo này càng ngày càng loạn, biệt ly không biết sẽ có ngày tái kiến hay không, người một nhà vẫn nên chỉnh chỉnh tề tề mới là tốt nhất.”
Chu Chính Vũ năm ngoái thi rớt kỳ thi đình, tinh thần sa sút mấy ngày, gần đây đã tươi tỉnh trở lại, một lần nữa bắt đầu đọc sách, tính nết cũng càng ngày càng ổn trọng, trở thành một nam tử đường hoàng nho nhã.
“Đọc vạn quyển sách chính là đi ngàn dặm đường. Lần trước ta thi trượt, có thể là vì tầm mắt không đủ trống trải, chỉ dao động ở địa bàn kinh thành này. Ta nguyện đi theo đại ca, để tận mắt nhìn thấy giang sơn này đến tột cùng có bộ dáng ra sao.”
Người Chu gia bắt đầu bận rộn di đời, ở Diệp phủ cũng náo nhiệt không kém. Phân phát cho các nô bộc, bán của cải lấy tiền mặt, chỉ để lại mười mấy người hầu trung thành, giao cho Lư Sanh việc vận chuyển gia sản.
Chu Chính Kình lo sợ có chuyện không may, đã cố ý sai khiến một vị bách hộ suất lĩnh một trăm giáo úy, chuyên môn bảo hộ cho xe ngựa của Diệp phủ.
Dưới trướng Chu Chính Kình có tới năm sở Cẩm Y Vệ, gần năm ngàn giáo úy, phần lớn đều là nhân sĩ kinh thành. Y cũng không làm khó người khác, để bọn họ tự do lựa chọn có muốn cùng mình đi Ứng Thiên phủ hay không.
Nằm ngoài dự đoán, tám chín phần mười giáo úy đã lập tức quyết định đi theo Chu Trấn phủ sứ. Một mặt là sùng bái ngưỡng mộ phẩm chất làm người của quan trên, một phương diện khác cũng là vì sợ hãi phản tặc thực sự sẽ đánh tới kinh thành.
Vì thế, có không ít đề đốc giáo úy đã tới trước mặt Chu Chính Kình, khẩn cầu được mang theo người nhà cùng đi.
Chu Chính Kình không lý nào lại không đồng ý, bởi vậy, đội ngũ vốn dĩ có năm ngàn người, mang theo gia quyến liền đột nhiên bạo trướng đến mười ngàn người, phần lớn đều là người già và trẻ em.
Đề phòng trên đường xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Chu Chính Kình triệu tập tất cả thiên hộ lẫn bách hộ, báo cho bọn họ cần phải ước thúc người nhà làm tốt chuẩn bị tâm lý, tùy thời đều có thể gặp phải lưu dân, thậm chí còn có khả năng phải chiến đấu với quân khởi nghĩa.
Chúng Cẩm Y Vệ hô hào nhận lời: “Chu Trấn phủ sứ, hiện giờ thế đạo đại loạn, trong lòng chúng ta cũng rõ ràng. Các huynh đệ đã sớm tích góp lương khô, chế tạo áo giáp binh khí, chính là để phòng ngừa vạn nhất.”
Bọn họ mang theo cả nhà chạy tới Ứng Thiên phủ, không chấp nhận được nửa điểm sơ xuất.
Phi ngư phục của Cẩm Y Vệ tuy hoa lệ, nhưng ở trên chiến trường lại không thực dụng. Mà triều đình căn bản cũng không có dư bạc để phân phát binh khí, các giáo úy liền tự phát trù bị, Binh Bộ phụ trách quản lý binh khí cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Thậm chí còn có không ít nhà quyền quý lặng lẽ triệu tập gia quyến, lẫn vào trong đội ngũ.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, kinh thành lúc này đã nguy hiểm cận kề, kể cả khi bản thân không thể chạy thoát, ít nhất người nhà cũng có khả năng sống sót.
Bởi vì đợt sóng ngầm toàn dân đại đào vong này, Chu Chính Kình lén gặp mặt một vài nguyên lão thượng cấp trong triều, vô số tiểu quan trung hạ tầng, tiếp nhận một khoảng hối lộ kếch xù.
Những người này chỉ cầu người nhà có thể được Cẩm Y Vệ che chở, một chút tiền của này căn bản là không thèm để ý.
Chu Chính Kình tính toán rõ ràng, tiền của ai cũng không cự tuyệt, còn yêu cầu các phủ phái ra mười tên gia nô thân thể khỏe mạnh, tự chuẩn bị lương khô và binh khí, hợp thành một đội binh ngũ khoảng sáu ngàn người.
Xuất phát điểm của yêu cầu này cũng là vì muốn bảo vệ tốt cho mọi người mà không phải chịu lực cản quá lớn.
Hai tháng sau, mọi sự đã được chuẩn bị xong xuôi, Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh cùng nhau vào cung kiến giá.
“Bệ hạ, hạ thần đã chỉnh quân chờ phân phó, thỉnh ngài hạ chỉ.”
Càn Nguyên thiếu đế sắc mặt tiều tụy, hẳn là đã trải qua một thời gian dài không được an giấc. Đứng bên cạnh hắn là một vị nữ tử dung tư tú mỹ, phong thần uyển chuyển, nhìn trang dung phục sức liền biết, đó chính là Lưu Quý phi nhận được thánh sủng to lớn trong cung.
Lưu Quý phi ôm trong lòng một nam đồng khoảng hai ba tuổi, mở to đôi mắt tò mò nhìn xung quanh, đó chính là Đại hoàng tử của Càn Nguyên thiếu đế. Nghe nói trong cung còn có một Nhị hoàng tử vẫn còn nằm trong tã lót, nhưng mẫu phi thân phận ti tiện, cũng không được sủng ái.
Hoàng hậu nhiều năm không có thai, dốc lòng niệm Phật, sớm đã không quan tâm đến chuyện trong hậu cung.
Dư quang khóe mắt Chu Chính Kình liếc qua, bỗng cảm thấy ánh mắt của Đại hoàng tử có chút đại ra, không biết có phải là ảo giác hay không.
Càn Nguyên thiếu đế phất phất tay, Thiệu Trường Xuân tiến lên một bước, tuyên đọc hai phần thánh chỉ.
Một phần trong có là thăng chức Chu Chính Kình thành Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, gia phong Quang lộc đại phu, thái tử thái bảo(?). Kỳ thật đây chỉ là chức vị suông, thoạt nghe có vẻ quan trọng, nhưng quyền lợi và binh mã trong tay vẫn không có gì thay đổi.
Còn Diệp Liên Sinh thì lại được thăng chức thành thái giám chưởng ấn Ứng Thiên phủ. Vốn dĩ chức vị này chỉ dành cho thái giám bị biếm truất, nhưng tình huống lúc này đã khác, trở thành chức vụ có thực quyền.
Hai người Chu Diệp lãnh chỉ tạ ơn, Càn Nguyên thiếu đế cùng Lưu Quý phi và Đại hoàng tử lưu luyến chia tay.
Đội ngũ đại đào vong lên đến hơn hai vạn người, chính thức lên đường.
Từ kinh thành đến Ứng Thiên phủ, xe ngựa phóng nhanh nhất cũng mất gần hai tháng, nếu không may gặp phải mưa to, hành trình sẽ càng bị kéo dài.
Đoàn người Chu Chính Kình đi được bảy ngày, liền tao ngộ mấy ngày mưa dầm, bị nhốt ở trạm dịch tại Sơn Đông.
Trước kia cho dù ở trong mưa bão y vẫn có thể di chuyển dễ dàng tự nhiên, khi suất lĩnh quân đội cũng đều kỷ luật nghiêm minh, đây là lần đầu tiên y nhấp nháp qua cảm giác buồn bực khi phải dìu dắt người già trẻ nhỏ.
Trong đoàn xe có rất nhiều người lớn tuổi và trẻ em, trong cánh rừng loài chim gì cũng có, mỗi ngày Chu Chính Kình đều nhận được không ít hội báo lông gà vỏ tỏi.
Nào là nhà kia cãi nhau đòi lý lẽ đến thỉnh cầu y giải quyết, nào là người nhà này bệnh nặng cần cấp bách mời đại phu, khiến cho y đau nhứt hết cả đầu. So với việc xử lý mấy việc vặt trong nhà này, y tình nguyện một mình thâm nhập vào địch doanh, thống thống khoái khoái mà đánh một trận.
May mà Diệp Liên Sinh đã nhìn ra phiền muộn của y, chủ động ôm lấy việc này. Có quan lớn trấn áp, đám gia quyến nhà quyền quý kia cũng không dám gây sóng gió nữa.
Ngự y trong cung cũng bị phái ra ngoài khám chữa cho người bệnh. Vì thế, Lưu Quý phi cũng không nói thêm cái gì, có thể được Càn Nguyên thiếu đế vinh sủng nhiều năm, nàng cũng không phải người ương ngạnh ngốc nghếch, năng lực xem xét thời thế, thu mua nhân tâm cũng không thấp.
Sau khi lỗ tai được thanh tĩnh, Chu Chính Kình liền ôm vợ ôm ấp hôn hít nâng cao cao.
Nhà có hiền phu như đạt được chí bảo.
Diệp Liên Sinh thì thầm: “Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ, canh ba đêm nay hãy tới tìm ta.”
Chất giọng nhu nhu mị mị khiến cho đáy lòng Chu Chính Kình dâng lên một trận ngứa ngáy, bởi vì đi đường dài nên hai phu phu xác thật đã có một đoạn thời gian không thân thiết, chờ đến đêm lẻn vào phòng, đấu mộng hợp phùng, nước sữa hòa nhau, mây mưa giữa chốn rừng núi.
Xong việc, Chu Chính Kình ôm eo vợ, bỗng nhiên nói: “Lại nói, nơi này tuy không phải núi hoang, nhưng cũng không thiếu cảnh trí non nước, hôm qua ta vừa nói chuyện với người làm ở trạm dịch, hắn nói Ngũ Liên Sơn và Cửu Tiên Sơn chỉ ở cách đây không xa. Nếu ngươi có hứng thú, chúng ta đến đó một chuyến?”
Diệp Liên Sinh lười biếng ngáp một cái: “Ngày mai mưa bụi kéo dài, đường núi hiểm trở không dễ đi.”
Chu Chính Kình nhéo mông hắn một cái: “Xem thường nam nhân của ngươi sao? Ta cõng ngươi đi, vô luận núi non trùng điệp ra sao đều không thành vấn đề.”
Hiện giờ đã vào cuối tháng , nhiệt độ không khí dần dần lên cao, cho dù có mưa một trận lớn cũng sẽ không dễ dàng nhiễm bệnh, chỉ cảm thấy tình thơ ý họa, cảnh xuân rực rỡ.
Thương định xong xuôi, sáng sớm hôm sau hai người liền đội mũ đấu lạp và khoác áo tơi, cưỡi ngựa đi khoảng nửa canh giờ thì đến Ngũ Liên Sơn hùng vĩ tráng lệ.
Trên núi cây cỏ xanh tốt, con suối trong vắt đẹp không sao tả xiết. Giữa sườn núi có một tòa tháp cổ, chuông đồng vang vọng chim yến bay tứ tung.
Chu Chính Kình nói được thì làm được, một đường cõng vợ lên núi, thật sự không để hắn chịu nửa điểm mệt nhọc khổ cực. Chính Ngọ qua đi, mưa bụi đã dứt, ánh mặt trời ẩn ẩn rọi xuống qua áng mây, càng làm cho quang cảnh trên núi càng thêm mờ ảo xuất trần.
Diệp Liên Sinh từ nhỏ lớn lên ở trong cung, mặc cho đã hưởng thụ qua hết thảy vinh hoa phú quý, nhưng vẫn tựa như chim hoàng yến trong lồng, chưa bao giờ cảm thụ qua vẻ đẹp thanh triệt của tự nhiên.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Chu Chính Kình lại một lòng muốn từ quan, cùng hắn thoái ẩn núi rừng.
Ở nơi này hắn không còn là Diệp Vu Thu chồng chất tội ác, trên lưng đeo gông cùm xiềng xích trong quá khứ, cũng không phải một Diệp Liên Sinh không hề tồn tại, thậm chí cũng chẳng phải là một thái giám.
Hắn chỉ là chính hắn.
Người từ nguyên ngủy mà tới, rồi lại trở về với nguyên thủy. Giữa tự nhiên thuần túy mà tìm đến bản chất thuần túy nhất của chính mình.
Diệp Liên Sinh dựa cả người lên tấm lưng rắn chắc của nam nhân nhà mình, bỗng nhiên cảm nhận được một loại cảm giác yên bình chưa từng có. Nếu như từ nay về sau, hắn thật sự có thể ở cùng nam nhân này, không hỏi thế sự ẩn dật núi rừng, đó cũng là một loại chờ mong.
Phu phu hai người đến tháp cổ cầu một bữa cơm chay, liền nhích người xuống núi. Diệp Liên Sinh cũng không cần nam nhân nhà mình phải động thủ, tự mình đi từng bước một xuống dưới.
Vừa đi vừa nhàn thoại, tâm tình khá tốt.
Vừa đến chân núi, hai người bỗng nhiên gặp được một cặp lưu dân, quần áo tả tơi bụng đói kêu vang, vào rừng tìm quả dại, bắt chim để lấp đầy bụng.
Chu Chính Kình nhìn từng gương mặt khô gầy héo úa kia, tâm tình đang tốt đẹp dần dần chuyển biến xấu.
Diệp Liên Sinh thấy sắc mặt y trầm xuống, lôi kéo tay áo của y, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”
Hai người lên ngựa chậm rãi trở lại trạm dịch, ven đường lại nhìn thấy càng nhiều lưu dân hơn, tốp năm tốp ba lang thang du đãng không có mục tiêu. Nhìn thấy ngựa của bọn họ, có không ít người chạy tới ăn xin, nhưng lại bị Chu Chính Kình đuổi đi.
Tâm tình tồi tệ của y hiển nhiên dễ thấy, Diệp Liên Sinh an ủi: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta cũng không dư thừa lương thực để phân phát cho bọn họ.”
Bản thân hai người và những người còn lại đều là người đào vong, lương thực mang theo chỉ đủ dùng trong một tháng. Nếu như không tính toán tỉ mỉ, sợ là sẽ không đủ để đi tới châu tiếp theo nhận tiếp viện.
Chu Chính Kình phát hiện lo lắng của hắn, có chút áy náy: “Ta vốn là muốn cho ngươi vui vẻ, kết quả lại……”
Y cũng chẳng phải là người có tính tình dễ chịu, trông thấy thảm cảnh trước mắt, liền không tự chủ được mà trở nên nóng giận.
Diệp Liên Sinh nắm lấy tay y, trong mắt chỉ có ôn nhu trấn an.
Nhóm lưu dân này số lượng quá đông, vượt qua cả dự tính của Chu Chính Kình, khi vừa trở lại trạm dịch, hai người khiếp sợ phát hiện xung quanh trạm dịch tụ tập rất nhiều lưu dân, đang cao giọng ăn xin.
Sắc mặt Diệp Liên Sinh trở nên nghiêm túc: “Quy mô này cũng phải vượt qua ba vạn người, phương hướng bọn họ đang đi chính là tới kinh thành.”
Chu Chính Kình cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức truyền lệnh cho Cẩm Y Vệ và bộ binh tiến vào trạng thái cảnh giới, không cho phép lưu dân đến gần bất luận cỗ xe ngựa nào.
“Không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, cho dù ngày mai có tiếp tục mưa dầm, chúng ta vẫn phải khởi hành.”
Mệnh lệnh của y theo thứ tự được truyền xuống, các nhà bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường. Nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước, màn đêm buông xuống, lưu dân hợp thành một đám đông, vượt qua tường vây xung quanh trạm dịch mà vây đốt cướp của.
Nhờ có sự chuẩn bị từ trước của Chu Chính Kình, Cẩm Y Vệ đâu vào đấy đều đã vào vị trí thủ vệ phản kích. Lưu dân dù sao cũng chỉ là lưu dân, anh dũng đến mấy cũng không thể đối chọi với Cẩm Y Vệ cung mã thành thạo.
Bóng đêm che giấu mọi huyết tinh chết chóc.
Đến lúc trời đã tờ mờ sáng, thi thể đầy đất máu chảy thành sông, trạm dịch cũng đã bị tàn phá đến bất kham. Để phòng ngựa bùng phát ôn dịch, Chu Chính Kình mệnh lệnh cho Cẩm Y Vệ mang tất cả thi thể lại một chỗ, dùng lửa thiêu sạch sẽ.
Ngọn lửa hừng hực phản chiếu lên khuôn mặt cương ngạnh của y, phảng phất như mạ lên một lớp sơn đồng.
Núi sông rách nát, chốn đào nguyên nay còn đâu.