Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

chương 20: người tương lai lạc hậu(e)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôn hôn trầm trầm ngủ, hoảng hốt trong mộng.

Y cảm thấy có người đang gọi tên mình, bằng tiếng khóc tê thanh nứt phổi. Y không nhớ nổi đó là ai, chỉ cảm thấy từng tiếng than khóc kia, giống như cô nhạn lạc đường về, sống sờ sờ bóp nghẹn trái tim của y.

Tựa như vận mệnh chú định, ý thức một lần nữa trở về bên trong khối thể xác quen thuộc mà xa lạ này, y rung động mí mắt, ra sức muốn mở mắt nhìn.

Đập vào mắt chính là chiếc bóng đèn dây tóc treo trên trần nhà bệnh viện, hai bên cửa sổ rũ xuống mấy tấm rèm màu xanh đậm. Cạnh giường cao cao thấp thấp bày biện vài cái giá inox, bình hoa ở đầu giường tỏa ra một mùi hương hoa bách hợp thấm vào ruột gan.

Cảnh tượng này vừa quen thuộc mà lại xa lạ. Đây chính là nơi dùng để chữa bệnh thuộc về thời đại xa xưa đã sớm tuyệt tích ở thời đại tinh tế. Y lúc này đang nằm ở trên giường, bên tai truyền đến những tiếng hít thở đều đều.

Theo bản năng muốn quay đầu, nhưng thân thể này suy yếu quá mức tưởng tượng, một động tác đơn giản như vậy, lại giống như một cỗ máy rỉ sét nhiều năm mà kẽo kẹt di chuyển, phí hết toàn bộ sức lực.

Người nằm bên gối có gương mặt vô cùng quen thuộc, xinh đẹp quá mức so với dung mạo trẻ tuổi trong trí nhớ. Thiếu niên mười tám tuổi, mặt mày tinh xảo phảng phất như thiên thần bước ra từ trong tranh. Trong miệng thở ra hơi ấm, mềm nhẹ xôn xao lỗ tai y.

Hai khuôn mặt giống nhau đến phi thường, nhưng y vẫn có thể nhận ra, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Người này không phải là Cốc Đằng đã kết hôn cùng y nhiều năm, mà là em trai nuôi Chu Ngẫu Phiến ở đời trước.

Y đây là lại xuyên trở về kiếp trước, vẫn là võ sĩ quyền anh Chu Viêm kia?

Cách xa nhau gần một trăm năm, ký ức đời trước vốn tưởng rằng đã trở nên mơ hồ không rõ, lúc này lại như sóng triều mà dũng mãnh tràn vào trong óc, hết thảy mọi chuyện y vẫn còn rõ ràng như mới phát sinh ngày hôm qua.

Đúng rồi, y gặp phải một vụ tai nạn, cứ tưởng mình chết chắc rồi, nên mới thai xuyên đến thời đại tinh tế. Nhưng không ngờ, sau khi sống thọ và qua đời tại nhà, y cư nhiên lại trở về kiếp sống đầu tiên.

Đây là chuyện gì, chết đi sống lại, mang theo ký ức luân hồi chuyển thế ư?

Y cố sức nâng lên cánh tay, chụp lên gương mặt đang ngủ say của Chu Ngẫu Phiến. Việc này với y mà nói đã là dùng hết sức lực, nhưng Chu Ngẫu Phiến lại chỉ giống như bị muỗi đốt, vô tri vô giác trở mình.

Khoảng cách này đã vượt qua giới hạn mà cánh tay của Chu Viêm có thể với tới. Y có chút bất đắc dĩ, một lần nữa hoạt động cánh tay ngàn cân của mình: “Ngẫu Phiến, tỉnh tỉnh.”

Giọng nói của y khàn khàn ngoài dự đoán, giống như cọ xát trên sỏi cát, chỉ nói một câu, liền cảm thấy phổi suyễn đến lợi hại, thở hổn hển.

Tiếng kêu nhỏ như vậy không cách nào đánh thức được một người đang ngủ say, Chu Ngẫu Phiến vẫn nhắm chặt mắt ngủ. Nhưng trong lúc cậu ngủ mơ, lại xoay người trở về, vô thức dựa sát lại gần Chu Viêm, tựa như chim non tìm kiếm hơi ấm của mẹ.

Lần này tay của Chu Viêm rốt cuộc cũng chạm tới chỗ Chu Ngẫu Phiến.

Ngón tay y nhẹ nhàng véo khuôn mặt non mềm có thể vắt ra nước kia: “Ngẫu Phiến, Ngẫu Phiến.”

Lông mi lông quạ rung động hai cái, thong thả lộ ra hai viên trân châu đen nhánh như mực, Chu Ngẫu Phiến mơ mơ màng màng thở dài một tiếng: “Ca, em lại mơ thấy anh rồi, đến khi nào anh mới thực sự tỉnh lại đây……”

Cậu chưa kịp tỉnh táo mà nỉ non vài câu, lại một lần nữa rũ mi.

Chu Viêm thầm đếm số ở trong lòng, khi vừa đếm đến tám, Chu Ngẫu Phiến ở bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác trừng mắt nhìn y.

“Ca, ca, anh tỉnh, anh thực sự tỉnh rồi……”

Chu Viêm nuốt xuống nước miếng, muốn đáp lại một câu, nhưng Chu Ngẫu Phiến đã như phát điên mà từ trên giường nhảy dựng lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của y, tay năm tay mười dùng sức đánh vào mặt của mình.

“Đau, đau quá, em không phải đang nằm mơ, ca thực sự tỉnh rồi!” Chu Ngẫu Phiến nhào lên, “chụt chụt chụt” hôn loạn một hơi ở trên mặt Chu Viêm.

Trong lòng Chu Viêm cực kỳ mất tự nhiên, theo bản năng muốn răng dạy cậu. Cho dù hai người đã ở nước ngoài nhiều năm, nhưng trong xương cốt vẫn là người châu Á, hành động thân mật như thế giữa anh em cũng không quá thích hợp.

Y vừa há miệng muốn nói, nhưng lại nghênh đón một giọt nước ấm nóng.

Chu Ngẫu Phiến mừng như điên hôn y, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuôi. Tư vị chua xót lan tràn trong lồng ngực của Chu Viêm, làm hốc mắt y cũng hơi chút nóng lên. Y thiếu chút nữa đã gặp tai nạn giao thông mà qua đời, đứa nhỏ này nhất định là rất sợ hãi.

Chu Ngẫu Phiến quỳ gối ở phía trên Chu Viêm, cả người hư hư ôm ấp y. Cậu rất muốn siết chặt cánh tay như gông xiềng mà xích trụ Chu Viêm, nhưng lại sợ y bị thương tựa như một món đồ dễ vỡ.

Cậu nói năng lộn xộn: “Ca, anh biết không, anh nằm ba năm, bác sĩ nói xác xuất anh tỉnh lại rất thấp, nhưng em không tin, em vẫn luôn chờ anh! Anh tỉnh rồi, anh thực sự tỉnh lại rồi!”

Chu Viêm liếm liếm môi: “Cho anh nước.”

Chu Ngẫu Phiến sửng sốt, ngay sau đó liền cuống quýt xuống giường rót nước: “Ca, thực xin lỗi, em đúng là đồ ngốc. Em phải nhanh chóng gọi bác sĩ tới, làm kiểm tra toàn diện cho anh mới đúng.”

Đầu óc cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ trong cảm giác mừng rỡ như điên, rót nước ấm cho Chu Viêm, cắm thêm ống hút, sau khi chiếu cố y uống nước xong, liền dùng sức ấn cái nút bấm ở đầu giường. Đợi không đến năm giây, cậu ngại bác sĩ tới không đủ nhanh, lại vọt tới chỗ cửa phòng gọi y tá.

Tư thế của cậu có chút cổ quái, nửa thân mình ló ra bên ngoài, nhưng tầm mắt lại không ngừng lưu động qua lại bên ngoài và bên trong phòng bệnh, chỉ sợ mình vừa dời mắt đi một chút, Chu Viêm lại bất động không tỉnh dậy nữa.

Cậu đã đợi ba năm, mới chờ đến lúc Chu Viêm tỉnh lại. Cậu không có cách nào gánh chịu nỗi thống khổ mất đi Chu Viêm thêm một lần nữa, điều đó đối với cậu hệt như linh hồn đang sống sờ sờ bị xé rách.

Bác sĩ và y tá đã đến, dưới sự chú ý đầy khẩn trương của Chu Ngẫu Phiến, mà làm kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Chu Viêm.

Ngày thứ hai, bác sĩ lại mang theo một chồng báo cáo kết quả kiểm tra, tiến hành kiểm tra một lần cuối cùng: “Thân thể bệnh nhân bảo dưỡng rất tốt, cũng không có biến chứng khác, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian là có thể khôi phục sức khỏe.”

Chỉ số khỏe mạnh của Chu Viêm rất cao, ngay cả bác sĩ cũng đều không thể tưởng tượng được. Trường hợp người thực vật sống lại đã hiếm lại càng hiếm, hôm nay ông vậy mà lại được chứng kiến một lần.

Ông cảm khái nói với Chu Viêm: “Phải cảm tạ người nhà của cậu đấy, không có cậu ấy chăm sóc tỉ mỉ ba năm nay, cậu tuyệt đối sẽ không có được trạng thái thân thể tốt như thế đâu.”

Có rất nhiều người thực vật không qua khỏi, nguyên nhân một phần cũng là do người nhà chăm sóc không đúng chỗ, khiến cho các loại bệnh khác biến chứng. Dù sao, ở trước giường bệnh không phải lúc nào cũng có người, huống hồ những người nhà này còn phải đeo trên lưng một con số viện phí khổng lồ.

Đối với em trai nuôi, Chu Viêm không muốn nói lời cảm tạ. Bọn họ là anh em khác cha khác mẹ, cùng nhau trông coi không rời không bỏ là chuyện dĩ nhiên. Nếu tình huống đảo ngược, Chu Ngẫu Phiến bất hạnh biến thành người thực vật, y cũng sẽ trả giá bằng tâm huyết lớn nhất, táng gia bại sản cũng không hối tiếc.

Nhưng y cũng vô cùng vui mừng: “Ngẫu Phiến, em đã trưởng thành rồi, nhiều năm chiếu cố ca ca như vậy, chính là trụ cột trong nhà.”

Chỉ một câu, liền khiến nước mắt của Chu Ngẫu Phiến trào ra, cậu vội vàng dụi mắt làm bộ như mình chưa hề khóc, ra vẻ kiên cường mà nói: “Ca, em vốn chính là nam tử hán. Em sẽ kiếm thật nhiều tiền, nuôi anh cả đời!”

Hai anh em nhếch miệng một cái, nhìn nhau cười “hắc hắc”.

Bác sĩ và y tá đứng ở một bên đều cảm động không thôi, ở bệnh viện nhìn thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng tình thân ấm áp vĩnh viễn đều làm cho người ta khó quên. Y tá đề nghị: “Hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm, Chu Ngẫu Phiến có muốn cùng anh trai chụp chung một bức ảnh không?”

Trong ba năm này, vì chiếu cố cho Chu Viêm, Chu Ngẫu Phiến trên cơ bản đã xem phòng bệnh là nhà, ăn, mặc, ngủ, đi lại đều ở chỗ này. Dần dà cũng quen biết với bác sĩ và y tá ở bệnh viện.

Cộng thêm khuôn mặt thực sự quá đẹp này, người thì đều có lòng yêu cái đẹp, chỉ cần cậu đưa ra thỉnh cầu gì, liền không có y tá bác sĩ nào cự tuyệt. Nếu cậu không phải chỉ mới tuổi, nhỏ tuổi hơn bọn họ quá nhiều, thì số người theo đuổi đã có thể xếp thành một hàng dài.

Chu Ngẫu Phiến cũng đang có ý này, đưa điện thoại qua: “Được ạ, làm phiền tiểu tỷ tỷ giúp chúng em chụp mấy tấm nhé!”

Chu Viêm vẫn không có sức lực đứng dậy, Chu Ngẫu Phiến liền chủ động dựa đầu sát vào y. Vươn tay trái làm thành hình nửa trái tim, lại kéo tay phải của Chu Viêm qua, bày tư thế tương tự.

Hai bàn tay nối lại, làm thành một trái tim hoàn chỉnh.

Chu Viêm có chút xấu hổ, không quá nguyện ý phối hợp: “Cái này nghĩa là sao?”

Chu Ngẫu Phiến lôi kéo tay y không bỏ, bất mãn nói: “Ca, đây là kiểu chụp ảnh thịnh hành nhất trên mạng hiện giờ đó, anh lạc hậu rồi.”

Hai anh em này quá đáng yêu, y tá chụp ảnh nghẹn cười: “Đúng thế, đừng thẹn thùng, hiện tại mọi người đều chụp ảnh như vậy, các em đừng nhúc nhích, ảnh nhòe hết rồi này.”

Chu Viêm: “……”

Nói y lạc hậu?

Anh của cậu chính là người của thời đại tinh tế năm sau xuyên trở về đấy!

Bớ làng nước ơi có oan uổng hay không!

Truyện Chữ Hay