Ngay sau khi Saya quay trở lại phòng, tôi đã nhận ra vấn đề. Cửa sổ mà lẽ ra phải đóng lại, bây giờ đã mở. Kurasawa đã quên đóng nó lại. Đó là điều không thể tránh khỏi bởi vì cô ấy đang rất vội.
Vấn đề là cô ấy đã không đóng nó lại, tôi không biết nên giải thích như thế nào để thoát khỏi chuyện này.
「…Con ả đó có lẽ đã trốn thoát rồi nhỉ」
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con bé nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Sau đó con bé quay lại nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Con bé dường như có một chút buồn. Có lẽ bởi vì tôi không nói vị trí của Kurasawa ở đâu.
Con bé nghĩ rằng tôi đã phản bội em ấy.
「Onii-chan…Tại sao anh lại để con ả đó rời đi?」
「Cô ấy…không liên quan gì cả」
「Con ả đó có liên quan, chẳng phải con ả đó đã vào phòng của onii-chan sao? Vì nó đã biết ngôi nhà này ở đâu, nên chắc chắn nó sẽ quay lại, đúng không? Vậy sẽ là án tử hỉnh, vì nó đã biết tình trạng của onii-chan…Con đàn bà đó nhất định sẽ cản trở」
Tôi không thể phủ nhận được điều đó. Đoạn đầu có lẽ là hận thù cá nhân của Saya, nhưng tôi không thể chối bỏ được phần sau. Bản thân Kurasawa đã nói cô ấy sẽ quay lại lần nữa.
Khả năng Kurasawa quay lại là rất cao, tôi không còn lời nào để đáp lại Saya.
「Onii-chan này…Nói cho em biết con đàn bà đó sống ở đâu đi? Nếu giờ anh nói cho em biết, em có thể bắt kịp được ả ta」
「…Anh xin lỗi」
「Tại sao anh lại xin lỗi chứ? Tại sao anh lại bảo vệ con đàn bà đó? Con đàn bà đó quan trọng hơn em nhiều đúng không?」
「Không phải! Cô ấy chỉ là bạn thôi, Saya mới là người quan trọng nhất đối với anh」
「Vậy chuyện này…」
「Nhưng…anh không thể nói cho em biết được! Vì nếu em tìm ra, em sẽ là chuyện mà anh không bao giờ muốn em làm!」
「Chuyện đó là gì…」
Nếu Saya tìm được Kurasawa, con bé sẽ giết cô ấy mất. Nếu là Saya của trước kia, tôi sẽ không để ý, nhưng Saya bây giờ rất nguy hiểm. Cho dù có chết tôi cũng không tiết lộ cho con bé tên cô ấy.
Kurasawa không liên quan đến chuyện này. Mình anh được rồi. Anh có thể chịu trách nhiệm được. Nhưng dù tôi có nói như vậy, Saya chắc hẳn sẽ không chấp nhận nó.
Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, tôi đã có thể giải thoát khỏi xiềng xích và trốn thoát. Nhưng dù nó đã kết thúc trong thất bại, Saya lại không nghĩ vậy.
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được phần nào cảm xúc của Saya. Con bé sợ. Sợ tôi sẽ bị đánh cắp đi mất. Con bé muốn tránh khỏi các khả năng ấy bằng cách giam cầm tôi ở đây.
Tôi không có ý định bỏ rơi Saya.
Tôi có lí do khác để không kể cho Saya về Kurasawa. Tôi không muốn con bé…làm nhơ bẩn đôi tay của mình. Tôi lo sợ Saya sẽ tan vỡ nếu con bé làm hại người khác.
Tôi không muốn con bé làm tổn thương mọi người. Tôi muốn con bé mỉm cười hồn nhiên như trước kia. Dù cho bây giờ nó đã lu mờ đi, nhưng tôi có thể khiến khuôn mặt Saya nở nụ cười trở lại. Tuy nhiên, trước tiên tôi cần phải làm điều gì đó với tình hình này đã.
Tôi không thể nói dối được nữa, nhưng việc thuyết phục con bé là điều không thể.
Tôi… có thể làm gì được đây? Tôi không thể đến gặp cô ấy và nói với Kurasawa đừng dính líu đến tôi nữa trong khi Saya đang nhìn sao…. Không, không làm được đâu.
Saya sẽ không tin những lời mà Kurasawa nói. Con bé sẽ chịu nghe nó từ những người hoàn toàn xa lạ sao. Hơn nữa, tôi chắc chắn Saya sẽ tấn công Kurasawa ngay lập tức.
Vậy nên ý tưởng đó bị bác bỏ. Nhưng tôi có thể làm được gì? Tôi không thể lập ra được một kế hoạch tốt trong khi đang phiền toái và lo lắng. Đột nhiên, Saya mở miệng.
「…Vì onii-chan không chịu nói gì hết. Onii-chan tệ lắm」
「Ể?」
Saya bỏ con dao bếp và đẩy tôi xuống.
「Em biết mà」
Saya đặt ngón trở lên ngực tôi. Ngón tay xuôi xuống cơ thể tôi, dừng lại ở phần bụng dưới. Tôi đổ mồ hôi lạnh. Không phải chứ…
「Ở đây」
「C-Cái gì…!?」
「Onii-chan, anh muốn đi vệ sinh lắm đúng không?」
Saya nhấn ngón tay xuống bụng tôi. Kích thích bụng dưới tôi khiến sự thôi thúc việc đi tiểu của tôi tăng hơn nữa. Saya nhìn phản ứng đau khổ của tôi và đôi môi con bé khẽ cong lên. Con bé tiếp tục ấn xuống mà không chút thương xót.
「Này!? Khoan…đã!」
「Onii-chan nó có đau không? Em thực sự không muốn làm điều này đâu, em không muốn nhìn thấy anh đau. Vì vậy…làm ơn. Anh sẽ không nói cho em biết sự thật sao? 」
「Saya…em hèn quá đấy…」
Saya không buông lỏng bàn tay và liên tục kích thích bụng tôi. Con bé có vẻ ghét làm nó. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi khi để Kurasawa rời đi…Tệ quá…
Tôi đã đến giới hạn của mình. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Bao lâu nữa là tôi ra đây ?
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể bỏ Kurasawa. Nếu tôi nói, tôi chắc chắn sẽ hối hận vì điều này. Vậy nên tôi sẽ không mở miệng. Cho dù có…..ra đi nữa.
「Uuuu….. !!」
「Onii-chan, anh thực sự không muốn nói cho em biết đến thế à ?」
「Kh…không đâu!」
「…」
Saya không đáp lại mà còn ấn mạnh hơn. Tôi vặn người để đáp trả. Tôi có gắng túm lấy Saya như lần trước, nhưng con bé đã chống cự lại tôi. Con bé mạnh như thế nào vậy?
Saya dừng tay con bé lại sau khoảng 3 phút.
「…Ể?」
「Onii-chan… Anh vẫn không chịu nói cho em sao?」
「? Không, anh không nói được」
「…Em không muốn làm onii-chan đau nữa đâu」
「Vậy làm ơn dừng việc này lại đi」
「…」
「Nó vô ích thôi…」
Saya không đáp lại. Tôi cũng không nói thêm điều gì. Tôi bỏ cuộc và chuẩn bị. Tôi không thể giữ nó lâu hơn nữa.
Đành phải chấp nhận sự xấu hổ này. Sự xấu hổ khi làm một việc khi là sinh viên đại học trước mặt gia đình mình…Cảm giác gần như muốn khóc…nhưng…
「Onii-chan, em sẽ không hỏi thêm về con ả đó nữa」
「Ể? Thực sự sao!?」
Tôi vui mừng.
「Vâng,…nhưng có vài điều kiện」
「Điều kiện…?」
Tôi lặp lại điều Saya vừa nói. Con bé rất ghét Kurasawa và muốn làm tổn thương cô ấy. Vậy điều kiện để ngăn con bé đuổi theo cô ấy là……Tôi có linh cảm không tốt.
「Anh biết đấy. Chúng ta chuyển nhà đi onii-chan」
「Ể…..」
「Dù sao em cũng đã lên kế hoạch để chuyển nhà rồi. Như vậy người phụ nữ đó sẽ không tìm được chúng ta nữa」
「Chờ một chút, Saya? Em nói chuyển nhà là sao?...Còn tiền thì sao hả?」
「Tiền thì ta không cần lo. Dù sao em cũng đang làm một công việc bán thời gian mà. Còn có rất nhiều ngôi nhà giá rẻ. Một phần lí do là em lo rằng hàng xóm sẽ nghe thấy tiếng la của anh, nên em sẽ tìm một nơi chuyển đến để phòng trường hợp 」
「Công việc bán thời gian sao? Em làm công việc bán thời gian khi nào vậy Saya?」
「Em đã nói với onii-chan em đang ở trong một CLB, nhưng đó chỉ là lời nói dối. Xin lỗi anh. Em cần đủ tiền để hỗ trợ hai người」
「Vậy khi em về muộn vì hoạt động CLB…」
「Vâng…Do đó nên em không thể nhanh về nhà với onii-chan được」
「Em đã nói với okaa-san và otou-san chưa?」
「Ừm, em đã nói rồi. Họ nói họ cũng sẽ hỗ trợ tiền bạc」
「Thật vậy à. Chỉ có mình anh trong nhà là không biết thôi hả」
Tôi có chút thất vọng. Tôi cứ tưởng tôi đã hiểu Saya nhiều lắm rồi, nhưng con bé còn có những điều mà tôi chưa biết.
Con bé làm tất cả điều này vì tôi. Tôi cần phải biết nhiều hơn vì Saya. Tôi phải hiểu con bé nhiều hơn. Nhìn Saya lần nữa, con bé thật sự không thay đổi.
Tôi nhìn vào mắt Saya. Tôi không thể lãng phí thiện ý của Saya. Nhưng phải di chuyển, thật sao?
Tôi có chút ngạc nhiên về Saya. Con bé hay chăm sóc onii-chan của mình. Trước khi tôi biết điều đó, con bé đã lớn mất rồi.
「Vậy khi nào chúng ta chuyển đi?」
「Ngày mai」
「Ngày mai ư!? Không phải quá sớm sao?」
「Em đã giữ im lặng để onii-chan thấy bất ngờ…Được không hả anh?」
「Sao cơ?」
「Chuyển nhà」
「Sẽ ổn thôi, không phải anh đã quyết định rồi sao?」
「Đúng vậy, nhưng mà…」
Saya có vẻ đang lo lắng điều gì đó. Tôi đoán con bé không thích ép buộc tôi di chuyển. Con bé làm điều gì đó tệ như giam cầm tôi và con bé lo lắng về nó sao?
Không, con bé không thích làm bất cứ việc gì mà tôi không thích. Con bé không muốn bị tôi ghét. Mặc dù tôi ghét bị giam cầm, nhưng tôi sẽ không ghét Saya.
Điều đó cũng đúng với Saya trước đây. Saya vẫn vậy…con bé không thay đổi. Chỉ một phần của Saya thay đổi.
Cô em gái tốt bụng và hay quan tâm. Khi tôi nhận ra điều đó, nụ cười đã hiện lên. Nó củng cố nhận thức của tôi rằng Saya có thể sửa lại được.
「Saya, em không muốn chuyển nhà mà không có ý kiến của anh, đúng không? Vậy thì anh không có gì để phàn nàn cả. Được sống trong căn nhà lớn hơn, cảm ơn em, Saya」
「Onii-chan…Cảm ơn anh! Em sẽ đi chuẩn bị để di chuyển đây!」
「Khoan đã, chuyện lúc nãy…」
「Hmm, chuyện gì thế onii-chan」
Saya nghiêng đầu. Có vẻ con bé hoàn toàn quên rằng tôi đã đến giới hạn rồi. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau rồi.
Lúc này giới hạn của tôi đã hoàn toàn vượt qua mức 10.
「Anh muốn…đi vệ sinh…」
「A em hiểu rồi!! Em xin lỗi!! Em sẽ tháo nó ra ngay đây!!」
「Ồ cảm ơn em nhé, hử?」
Cuối cùng tôi đã được tự do. Cổ tay tôi ngứa và tôi cần đi tiểu, nhưng tôi không quan tâm. Saya đột nhiên nắm lấy tay tôi.
「Như thế này không phải sẽ tiện hơn sao? Onii-chan♪」
「Không được, kể cả em có nói vậy…anh không thể đi vệ sinh như thế này được」
「Không sao đâu mà」
Như vậy, Saya kéo tôi vào trong toilet.
「Này, cái này là ‘không sao đâu’ hả, Saya?」
「Nè, anh đứng yên coi nào」
「Ể? Cái gì vậy!? Saya!? Saya!?」
Saya cúi người xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Thứ duy nhất bảo vệ phần bụng dưới của tôi là quần. Tôi vừa hoảng sợ vừa xấu hổ. Con bé phớt lờ rồi đặt tay lên quần tôi.
Tuy nhiên, không hiểu sao con bé lại đột nhiên dừng lại sau khi chạm vào quần tôi.
「Sa,Saya?」
「…Sunsun」
Đột nhiên, Saya bắt đầu ngửi đũng quần tôi.
「…Em không ngửi thấy mùi người phụ nữ khác cả…Sự trong trắng của onii-chan phải được bảo vệ!」
「Anh đã nói từ trước rồi, chẳng có gì xảy ra cả. Thấy không? Anh đâu có nói dối」
「Em biết rồi…nhưng um…Khi em nghĩ rằng sự trong trắng của onii-chan đã bị cướp đi, đầu em trở nên trắng bệch và em thậm chí còn có thể nghe được onii-chan, em không thể hiểu được anh…」
「Vậy em có thể kiểm tra chỉ bằng cách ngửi mùi thôi à?」
「Ưm. Mùi hương rất tuyệt. Có thể nói là không có mùi nào khác trên người onii-chan hết」
「Ừ, anh hiểu rồi…nhưng Saya này, tại sao em lại đặt tay lên quần anh vậy?」
「Không có lí do gì cả」
Bức tường phòng thủ cuối cùng, quần của tôi, đã bị kéo xuống. Đũng quần tôi lộ ra trước mắt Saya. Mắt con bé mở to ra trong khi khẽ thốt lên những âm thanh ngưỡng mộ.
Tôi cảm thấy xấu hổ như thể có lửa trên mặt mình. Tôi cố gắng xoay xở để chịu đựng sự xấu hổ bằng cách cắn môi dưới.
「Ne, Saya. Bây giờ anh ổn rồi nên em rời phòng tắm đi」
「Vậy không tốt đâu!!!」
Con bé quở trách tôi, nhìn chằm chằm với khuôn mặt đỏ bừng.
「Em sẽ chăm sóc anh thật chu đáo!! Nên em cũng sẽ chăm sóc luôn cả bên dưới nữa!!」
「Eeee!? Em nói dối thôi, đúng không?」
「Là thật! Em sẽ không thể onii-chan đi một mình đâu. Từ giờ trở đi em sẽ theo dõi!」
「…Thật là」
Tôi gượng gạo cười.
Tôi nghĩ ít nhất tôi có thể làm được điều này mà không có Saya. Nhưng vì con bé đang đứng ở cửa để xem…Thật xấu hổ…
Ít nhất là trong lúc này, tôi cuối cùng cũng thấy sảng khoái, sau đó con bé đưa tôi trở lại phòng. Không có Saya. Con bé nói con bé đi chuẩn bị để chuyển nhà. Tôi muốn giúp, nhưng tôi không thể làm được gì nhiều khi bị giữ như thế này.
Bây giờ bảo Saya thả tôi ra cũng vô ích, vì con bé bận chuẩn bị để di chuyển. Khi trở lại giường, tôi vùi mặt vào gối và nhắm mắt lại.
Mặc dù hôm nay tôi chẳng làm gì đặt biệt cả. Tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi bị cơn buồn ngủ tấn công, mặc dù còn chưa ăn tối.
Nhưng tôi thật sự không có cảm giác thèm ăn. Tôi chỉ muốn ngủ. Thế là xong. Nhân tiện lúc nãy tôi ở trong phòng vệ sinh cùng Saya…
Tôi nhớ lại lời của Saya.
Em cũng sẽ chăm sóc luôn cả bên dưới nữa!!
Chăm sóc luôn cả bên dưới. Không phải chứ, vậy là bao gồm cả tình dục à ?...Saya là gia đình của tôi và cùng chung huyết thống mà. Nên không phải vậy, đúng không ?
Tôi thường có thể nói rằng điều đó là bất khả thi, nhưng vì lí do nào đó, tôi không thể gạt đi nỗi lo âu. Trong khi những cảm xúc này đang cuộn trào trong tôi, trước khi nhận ra, tôi đã ngủ thiếp đi.
~Saya POV~
Tôi cuối cùng đã hoàn thành xong mọi thứ để chuyển đi, nhưng lúc này bên ngoài trời đã tối đen. Bây giờ là khoảng 2 giờ sáng. Tôi quay trở lại phòng onii-chan.
「Suu…Suu…」
Nghe thấy tiếng thở của onii-chan, tôi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng xấu.
Tôi chắc chắn là đèn đã tắt rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trái tim tôi đập nhanh hơn. Nhẹ nhàng…Tôi bước tới chỗ onii-chan.
Onii-chan đang nằm sấp, nên tôi không thể thấy mặt anh ấy. Tôi lấy chìa khóa ra và mở khóa còng tay, rồi lật ngửa onii-chan. Tôi có thể thấy khuôn mặt hạnh phúc của onii-chan và nó khiến tôi mỉm cười.
Tiếp theo tôi nắm lấy hai tay anh ấy và giơ chúng lên. Còng tay anh ấy vào cột giường. Bây giờ onii-chan không thể cử động được nữa. Tôi không thích ép buộc onii-chan, nhưng tôi không thể giúp gì được.
Tôi thật sự háo hức. Tôi trèo lên người onii-chan, chiếc giường khẽ lắc và tôi cởi quần áo của mình ra.
Ban đầu tôi dự định làm điều này với onii-chan, nhưng tôi phải thả anh ấy
ra.
「Onii-chan…」
Sau khi cởi áo ra, tôi chạm vào má onii-chan. Lông mày anh ấy hơi nhíu lại. Nhưng ngay lập tức chìm vào giấc ngủ lần nữa. Tôi hôn môi anh ấy một lần.
Chỉ cần hôn anh ấy đã khiến tôi sướng không thể chịu nổi rồi. Sự phấn khích của tôi càng tăng lên. Tôi muốn nếm trải cảm giác này một lần nữa. Tôi hôn onii-chan một lần nữa. Những vẫn còn thiếu điều gì đó.
Tôi cố gắng đưa lưỡi vào miệng onii-chan. Khi lưỡi tôi và onii-chan quyện vào nhau, tôi cảm thấy một cảm giác dễ chịu giống như có một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể tôi.
「Haa…Haa…」
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp. Tôi hôn onii-chan lần nữa, tất nhiên là bằng lưỡi. Tôi hôn, mút và liếm khi môi chúng tôi xoắn xuýt lấy nhau.
Nhưng tôi đoán là vì điều đó.
「Hmm…? Cái…? Saya?」
「Chào buổi sáng, onii-chan」
Onii-chan nâng người lên. Anh ấy vẫn còn đang ngái ngủ, nhưng dường như anh ấy đã nhận ra điều bất thường. Khi anh ấy thấy tình trạng của tôi, đôi mắt anh ấy mở to và cơn buồn ngủ của anh ấy đã biến mất.
「Sa, Saya…cái này!」
Tôi vội vàng đặt ngón trỏ lên môi onii-chan. Onii-chan nhanh chóng ngậm miệng lại.
「Onii-chan…Giờ đang là nửa đêm rồi đó. Đừng có hét to như thế được không?」
「Saya…Em hãy giải thích chuyện gì đang xảy ra đi」
「Không phải em đã kể cho onii-chan nghe rồi sao? Em sẽ chăm sóc cả phần dưới đó luôn」
「Vậy ra câu đó có nghĩa như vậy sao!?」
「Un♪」
Onii-chan trông bối rối khi tôi vui vẻ trả lời.
「Này, việc này là sai trái đó. Dừng lại đi, Saya」
「Xin lỗi anh, em không thể, việc này rất cần thiết」
「Cần thiết? Ý em là gì?」
「Có thể bây giờ anh chưa hiểu…nhưng ngày nào đó anh sẽ hiểu thôi」
「Ngày nào đó…? Saya, em biết mà, chúng ta không thể làm chuyện này được」
Miệng onii-chan quá ồn ào, nên tôi đã hôn để nó khép lại. Khi tôi buông ra, khuôn mặt anh ấy đã đỏ bừng và trở nên im lặng.
「Đêm nay còn dài lắm, hãy từ bỏ đi onii-chan. Anh không thoát nổi đâu. Đây là lần đầu tiên của em, nhưng em sẽ cố gắng để onii-chan cảm thấy sướng, được chứ?」
「Saya…」
Onii-chan ngay lập tức mất đi sức mạnh. Có lẽ onii-chan yêu dấu của tôi nhận ra rằng anh ấy không thể phản kháng lại tôi.
Sau đó tôi đã cởi đồ của onii-chan ra. Khuôn mặt anh ấy trở nên ửng đỏ trước sự trần trụi của tôi. Phản ứng đó khá là dễ thương đấy chứ. Thứ đó của onii-chan cứng lên.
Tôi vui mừng trước bộ dạng khỏa thân của anh ấy. Tôi rất hạnh phúc nhưng cũng xấu hổ.
Tôi nghe nói rằng lần đầu tiên rất đau và nó thực sự đau. Nhưng tôi không quan tâm, miễn là tôi có thể hoà làm một với onii-chan. Tôi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ. Tôi sẽ khắc cái cảm giác này vào onii-chan.
Với onii-chan. Tôi đã trải qua một đêm nóng và dài.