Trans và edit: Poh đẹp troai :3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuộc sống giam cầm- Ngày 1
[Phần 1]
「Nn……eh?」
Đây là, phòng mình ư? Tôi quay cổ lại. Kệ sách, bàn học, ghế, tủ quần áo. Nó giống y phòng tôi.
Dù vậy, chuyện này cũng thật kì lạ. Tôi đang nói chuyện với Saya sau bữa tối và đột nhiên bị cảm giác buồn ngủ tấn công dồn dập. Saya đã mang mình lên giường ư? Một chiếc chăn được đặt trên người tôi để tránh lạnh.
Đúng như tôi nghĩ, Saya rất tốt bụng. Một nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt tôi. Nhưng trạng thái stress của con bé trước đây khá kì lạ. Tôi ước tôi có thể nhận ra con bé stress như thế nào trước khi nó trở nên tồi tệ như thế này.
Nụ cười tôi thay đổi, khi tôi cắn răng tiếc nuối. Nào đi ra ngoài và sau đó ăn parfait[note50516] với Saya thôi. Cùng đi đến Disney với tư cách là onii-chan và imouto[note50518]. Nghĩ kĩ thì, tôi chưa bao giờ đi chơi với Saya nhiều như tôi nghĩ. Tâm trạng tôi bắt đầu rõ ràng hơn.
Sau này mình phải xin lỗi con bé cho đàng hoàng. Còn bây giờ, nên dậy thôi.
「Eh?」
Tôi nghe thấy thứ gì đó giống như tiếng của dây xích gần đây. Kể từ lúc nãy, tôi đã cảm thấy có thứ gì mát mẻ trên cổ tay và cổ chân. Cảm giác này có phải do cảm lạnh không? Không đời nào...
Tôi kéo cái chăn ra khỏi người. Những sợi xích hiện ra kéo dài từ tay chân tôi cho đến mép giường. Tôi đã bị xích và không thể di chuyển.
「Huh….Cái gì!?」
Một sự sợ hãi không thể diễn tả thành lời xoáy vô tim tôi. Cơ thể tôi run lên, hơi ấm trong chiếc chăn đã bị thổi đi chỉ trong chốc lát. Tại sao...Cái đ*o gì vậy...
Tại sao hôm qua mình lại đột nhiên buồn ngủ như vậy? Trước lúc ăn, mình thậm chí còn chẳng buồn ngủ mà. Mình đã rất lo lắng cho Saya đến nỗi làm sao cảm thấy mệt mỏi được. Thế tại sao mình lại ngủ được...?
Hay nhỡ đâu...bữa tối hôm qua của mình bị bỏ thuốc ngủ. Đầu mình đau quá. Mình nên nói chuyện nhiều hơn với con bé vào lúc đó, con bé dường như đã phát điên.
Có lẽ con bé Saya đã khiến tôi rơi vào tình trạng như bây giờ. Bị xích ngay giường, không thể ra khỏi phòng. Tại sao Saya lại làm việc như thế? Tôi đã làm điều gì sai sao?
Tôi suy nghĩ một lúc, nhưng Saya không phải là một người có thể làm những việc đó. Một cô em gái dễ thương, tốt bụng và chu đáo. Đó là Saya. Hay là do cảm giác của tôi không chính xác?
...Chắc là vậy rồi. Không một ai là hoàn hảo cả. Họ luôn thiếu một thứ gì đó. Có lẽ đây là điều mà Saya thiếu.
「Không đời nào mình có thể nghĩ nó như vậy được...」
「Oh, anh dậy rồi à, Onii-chan」
「?」
Tôi ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Saya đứng ở cửa. Con bé đang cầm một chiếc khay. Tim tôi đập nhanh hơn khi Saya càng ngày càng tiến lại gần. Tôi mở to mắt và không thể rời mắt khỏi Saya, người đang tiến lại gần.
「Onii-chan, bữa sáng sẵn sàng rồi nè♪」
Vừa nói, Saya vừa múc pilaf [note50517] bằng thìa rồi đưa vào miệng tôi. Đôi má con bé ủng hồng khi con bé nở nụ cười, coi bộ con bé có vẻ hạnh phúc. Nhưng đôi mắt đen tuyền đáng yêu thường ngày đó dường như tối hơn bình thường.
「A..h」
Tôi mím môi và từ chối ăn thức ăn.
「Whaaa, Saya, cái này là, Sao...Sao em lại làm như thế? 」
「Onii-chan, cơm nguội rồi đó」
「Saya, chúng ta nói chuyện một chút đã」
「Không phải đã ổn rồi sao?」
「Saya!! Cái gì!?」
Saya không quan tâm lời tôi nói mà cho cơm vào miệng con bé. Rồi con bé áp môi mình vào môi tôi mà không nhai. Ngay sau đó, cơm hòa lẫn nước bọt vào miệng tôi. Trong khi đông cứng vì sốc, Saya đã nâng đầu tôi lên để món cơm thập cẩm có thể chui xuống họng tôi. Khi tôi nuốt nó rồi, Saya mới chịu nhả môi con bé ra.
「Ahh, fuu~ Vì anh ích kỉ quá nên em mới bón bằng miệng đó. Anh thích cách nào hơn nhỉ?」
「S-Saya? Em đang làm cái quái gì thế? Tại sao vậy...?」
「Chưa xong đâu mà onii-chan, cơm vẫn còn đấy」
「...」
Saya lại phớt lờ tôi. Dù cho tôi không vâng lời, tôi vẫn chẳng thể làm gì cả. Saya lại tiếp tục cho cơm vào miệng với khuôn mặt tươi cười.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nụ hôn này từ em gái mình vào lúc này.
Cuối cùng, cơm đã hết. Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi ăn hỗn hợp cơm và nước bọt, nhưng nó không đến mức khiến tôi phải nôn, sau tất cả Saya vẫn là em gái tôi mà[note50520]. Bây giờ mọi chuyện đã xong, có lẽ chúng tôi có thể nói chuyện.
「Nay, Saya」
「Sao vậy? Onii-chan?」
「Em có biết em đang làm việc gì không thế? Nó đi quá xa so với một trò đùa rồi đấy...」
「Đây không một trò đùa đâu, em nghiêm túc. Vì em nghiêm túc nên xin anh hãy ở yên một chỗ.」
「Tại sao vậy!?」
Tôi đã cố gắng tóm lấy Saya. Con bé đang nghĩ cái gì củ lìn gì vậy? Điều này thật điên rồ. Đó là hành vi phạm tội đó.
「Onii-chan, em biết」
「Sao...?」
Tôi cau mày trước những lời của Saya.
「Trong điện thoại onii-chan có số điện thoại của một ả đàn bà」
「Em thấy ư? Không chờ đã, thế thì có chuyện gì với nó à?」
「Em không thể tha thứ được...!!」
「Eh?」
「Loại sâu bọ mà dám bò lên người onii-chan!! Không thể tha thứ cho nó được!!」
「Saya...?」
Saya mà tôi đang nhìn thấy có vẻ đang rất tức giận.
「Tại sao anh không nhìn mỗi mình em thôi chứ? Cho dù em chỉ yêu một mình anh? Onii-chan không cảm thấy hài lòng với mình em sao!?」
Tôi không biết Saya đang nói về cái gì. Nhưng tôi phải giữ im lặng trước thái độ đe dọa của con bé.
「Em không muốn người khác cướp lấy onii-chan đi khỏi em!! Em tồn tại chỉ vì onii-chan! Em muốn anh chỉ nhìn mỗi em...Em sẽ làm tất cả...Em sẽ làm bất cứ điều gì cho anh...Nhưng onii-chan sẽ chẳng nhìn mỗi em」
Giọng nói của Saya dần trầm xuống.
「Nên đó là lí do tại sao em lại giấu anh ở đây...Nơi không ai có thế lấy anh đi...Nơi không ai có thể chạm vào anh...Em nghĩ điều này sẽ có hại cho onii-chan nhưng em không thể nào giữ được thứ cảm xúc này nữa... Em không thể dừng lại được rồi... Em biết điều em làm rất kì lạ, nhưng em không quan tâm đến nó, em yêu anh, onii-chan...」
「Saya...」
Nước mắt con bé tuôn rơi khi con bé bám lấy tôi rồi lặp đi lặp lại từ, xin lỗi, xin lỗi và con bé không thể ngừng xin lỗi được. Từ lời nói của con bé thì tôi có thể hiểu được, giống như Saya xem tôi như một người yêu.
Dù chúng tôi là anh trai và em gái, nhưng thành thật mà nói tôi rất vui. Trước đây, tôi từng nghĩ rằng nếu tôi và Saya không có cùng huyết thống thì tôi muốn con bé trở thành người yêu của mình. Ngay cả khi đó là trường hợp, tại sao con bé lại đi xa như vậy?
Con bé muốn độc chiếm mình sao? Có lẽ điều này sẽ giải thích cho việc giam cầm. Hay con bé đang phải chịu đựng cái gì đó?...Tôi không tài nào hiểu được.
「Uuuh, huuh...Onii-chan em xin lỗi. Xin hãy tha lỗi cho em. Em sẽ làm bất cứ điều gì mà onii-chan yêu cầu ngoại trừ việc giải thoát cho anh. Em sẽ thỏa mãn anh thật nhiều và sẽ không làm phiền anh nên hãy cho em được giam giữ anh, onii-chan」
「...Saya bất kể em nói gì nhưng anh chẳng thể sống thế này được」
Tôi nhấc sợi xích lên và đưa cho Saya xem nó.
「Cũng được. Em sẽ suy nghĩ về nó. Em chắc chắn sẽ thả anh ra, nhưng em không biết khi nào. Em chắc chắn anh sẽ từ chối nếu em thả anh quá sớm...Vậy nên em sẽ nói với anh khi đến lúc」
「Khi đến lúc...oi Saya!?」
「Vậy thì, em đi học đây, ah」
Như thể nhận ra điều gì đó, Saya cao giọng rồi tiến về phía tôi. Pata pata. Con bé đặt tay lên vai tôi rồi áp môi nó và môi tôi. Một mùi hương ngọt ngào đặc trưng của các cô gái xộc vào mũi tôi và đôi môi của con bé thật mềm mại. Nếu con bé không phải em gái tôi thì tôi muốn hôn con bé mãi mãi.
「Vậy thì, em sẽ gặp anh sau. Đồ ăn trưa của anh em để đây nha. Em đi đây, em yêu anh onii-chan!」
Sau khi đặt bữa trưa trên giường, Saya nhanh chóng rồi khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.
「Huh? Trường học à...?」
Không có ai trả lời.
Lưng tôi cảm thấy cứng đờ khi nằm ở trên giường. Tôi chỉ được chiếu sáng bởi một bóng đèn mà tôi chỉ có thể điều khiển bằng cánh tay của mình. Chỉ có tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ lấp đầy khoảng không gian.
Khi kim giờ thay giờ thay đổi, tiếng chuông lại vang lên. Tôi thở dài.
「Mình đi xuống toilet kiểu gì đây...? Không nhiều thời gian trôi qua nhưng mình mệt mỏi quá. Trong khi suy nghĩ chắc mình nên nằm ngủ đã」
Suy nghĩ. Làm thế nào để trốn thoát. Cái này không được. Mình có thể được thả sau đó, nhưng mình không thể đợi được.
Và mình cũng không thể thoát ra được. Mình nên chỉnh đốn lại Saya cho đàng hoàng. Đó là việc của mình với tư cách là onii-chan của con bé. Mình sẽ làm con bé trở nên vui hơn.
Tôi cũng phải suy nghĩ cách đáp lại tình cảm của Saya. Tôi nghĩ nó không thể bỏ qua vì tôi là onii-chan của bé. Nên cho con bé một câu trả lời nghiêm túc. Nhưng bây giờ, ngủ đã.
Kể từ bây giờ những ngày này sẽ rất khó khăn. Hi vọng khi tôi tỉnh dậy chỉ là một giấc mơ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: 2h sáng đăng truyện cho ae, buồn ngủ thiệt.