"Lời vừa rồi của ngươi là thật sự?"
Chờ Bourbon cùng Kir rời đi, Gin mới lạnh lùng mở miệng hỏi.
"Thật sự nha." Shirakawa Kiyoshi gật gật đầu.
"Hừ, thực sự phiền phức, đã có hoài nghi, trực tiếp g·iết có phải tốt hơn không?"
Gin lộ ra nụ cười gian ác đặc trưng, Shirakawa Kiyoshi nhìn xem hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Ây, nhóc Gin tại Nhật Bản mấy năm nay thay đổi thật nhiều, khi còn bé nhóc Gin có nụ cười toả nắng, đâu phải giống như bây giờ, nụ cười giống như một tên nhân vật phản diện.
"Được rồi, chuyện này giao cho Rum đi làm đi, đến lúc đó chúng ta phối hợp hắn là được, so với cái này, có chuyện thật ra ta muốn hỏi một chút nhóc Gin...."
Đột nhiên, hai mắt của Shirakawa Kiyoshi dưới mặt nạ vượng tử trở nên sắc bén.
"Ta nghe nói tổ chức gần nhất có thành viên bị g·iết?"
Gin trầm măc, không có trả lời.
"Còn nghe nói chúng ta đều không biết hắn bị ai g·iết?"
Gin vẫn như cũ trầm mặc, không trả lời.
"Hơn nữa thành viên kia còn mang theo trên người thẻ SD chứa danh sách nội ứng của tổ chức?"
Gin tiếp tục giữ yên lặng, không trả lời.
"Đáng sợ hơn là tại trên t·hi t·hể của thành viên kia, vậy mà chúng ta không tìm được thẻ SD đó?"
Gin nghiêng mặt sang một bên, né đi ánh mắt của Shirakawa Kiyoshi.
"Đại ca...." Nhìn xem bộ dáng này của Gin, lòng Vodka càng đau đớn hơn.
Tên Rengar đáng c·hết!
Làm sao có thể trách được đại ca chứ!
Đại ca khi phát giác được hành động khác thường của tên kia, lập tức quyết định đem hắn bí mật xử lý sạch.
Chỉ là, chỉ là không biết tên kia bên ngoài có kẻ thù gì không, vậy mà trước khi tổ chức động thủ liền không giải thích được đ·ã c·hết.
Đại ca cũng là rất bất đăc dĩ nha!
"nhóc Gin, sai lầm này rất nghiêm trọng nha."
Shirakawa Kiyoshi lắc đầu, ánh mắt một lần nữa trở nên ôn hoà.
"Nói một chút đi, có biện pháp nào khắc phục không?"
"Có"
Gin cuối cùng mở miệng.
"Đây là một vụ g·iết người liên hoàn có phạm vi lớn, cảnh sát đã thành lập một tổ điều tra, người của chúng ta sẽ lẻn vào trong đó, điều khiển toàn bộ quá trình điều tra lần này, tìm được h·ung t·hủ, tiêu huỷ thẻ SD kia."
"Chọn được nhân tuyển chưa? Vermouth?"
"Không."
Gin nhìn về phía Irish đang ngồi im lặng nãy giờ trong góc của quán bar, khoẻ miệng cười lạnh.
"Là Irish."
"....."
"Chào buổi sáng, Conan."
Cửa văn phòng được mở ra, một cô gái tết tóc đuôi ngựa đi vào, lên tiếng chào về phía Conan.
"Thế nào? Quầng thâm mắt to thế, do tối hôm qua ngủ không được sao?"
"A, coi như có một chút, chị Mei...."
Conan mệt mỏi vuốt mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái tóc đuôi ngựa này.
Karasuma Mei, mười bảy tuổi, học sinh cấp ba, bạn học cùng lớp của Ran, lớn lên tại nước Mỹ, bởi vì muốn thoát khỏi sự khống chế nặng nề của bố mẹ mà len lén chuyển trường đến Nhật Bản.
Một tháng trước, vì ngoài ý muốn bị cuốn vào một vụ án nên cùng một nhà Mori quen biết, nhờ "Kogoro ngủ say" thay nàng rửa sạch hiềm nghi, trong khi đang tìm việc làm thêm kiếm lời tiền sinh hoạt Karasuma Mei, liền thuận thế muốn làm trợ lý cho Mori Kogoro.
Đối mặt với một cô bé xinh đẹp như Karasuma Mei, cùng với cái tính dê xồm kia của bác Mori, Conan dùng ngón chân cũng có thể đoán được kết quả.
Cứ như vậy, Karasuma Mei trở thành trợ lý cho bác Mori, bình thường sẽ tới hỗ trợ quét dọn vệ sinh văn phòng cùng nấu cơm, có vụ án còn có thể đi theo...
"A! Chị Mei đã đến?"
Trong phòng bếp, Mori Ran trong khi đang làm đồ ăn sáng, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu, vẻ mặt cao hứng.
Tuổi của Karasuma Mei lớn hơn Ran một tháng, nên bình thường Mori Ran cũng là trực tiếp gọi chị Mei.
"Ừm, Ran đang làm đồ ăn sáng sao? Để cho chị đi."
Karasuma Mei thả xuống túi xách, thuần thục từ phía sau phòng bếp gỡ xuống một cái tạp dề khác, trực tiếp lấy cái thìa từ tay Ran, đồng thời hỏi.
"Chú Mori đâu?"
"Ba còn đang ngủ! Thật là, rõ ràng sáng nay còn muốn đi họp đấy."
Nhắc tới ba của mình, Mori Ran lập tức giận không thôi.
"Họp?" Karasuma Mei nghi ngờ nhìn xem nàng.
"Ừ, thanh tra Megure tối qua có gọi điện thoại cùng ba nói, nghe nói là cảnh sát thành lập một tổ điều tra nhắm vào vụ án g·iết người liên hoàn gần nhất đang xảy ra, bác Megure muốn cho ba cũng đi qua để cùng dự thính...."
"Thì ra là thế..." Karasuma Mei thu tầm mắt lại.
"Chị Mei, vụ án này chị có nghe nói không?"
"Không, chị không quá chú ý đến tin tức....."
"Em tối hôm qua nghe thanh tra Megure nói, lần này phạm nhân gây án xuyên qua vài tỉnh, mỗi lần g·iết người đều là các địa điểm khác nhau, hơn nữa còn để lại một chút kỳ quái bài mạt chược ở hiện trường...."
Đúng lúc này, một cái tay bỗng nhiên bắt được cửa phòng bếp, Mori Kogoro còn đang buồn ngủ tựa vào khung cửa, dùng loại kia giọng điệu sau khi say rượu yếu ớt hỏi.
"A... Ran, đồ ăn sáng có chưa thế?"
"Ba à!"
Ran đột nhiên xoay người, trừng mắt về phía còn đang mặc đồ ngủ Mori Kogoro, la to. "Nhanh thay quần áo!"
" À rế! Là nhóc Mei à! Hôm nay cháu cũng phải tới sớm như vậy ư?"
Nhưng mà, Mori Kogoro hoàn toàn không nghe được lời của Ran, ngược lại hưng phấn nhìn về phía Karasuma Mei bên cạnh nàng, lộ vẻ mặt hèn mọn.
"Dạ chú, do cháu muốn tới để làm đồ ăn sáng mà." Karasuma Mei mỉm cười trả lời.
Karasuma Mei rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, khuôn mặt người Đông Á cùng với một chút đặc điểm của người phương Tây, thể hiện ra thân phận con lai của nàng.
Nhưng chẳng biết vì sao, Conan luôn cảm thấy Karasuma Mei có chút quen mắt, từ nhìn thấy Karasuma Mei lần đầu tiên hắn đã có loại cảm giác này.
Thật giống như, hắn đã từng nhìn thấy gương mặt này ở nơi nào đó vậy....
"Ba à! Nhanh - Đi - Đổi - Quần - Áo!"
"Ách? A? A! Rồi, rồi! Ngay bây giờ đây!"
"Thật là, ba vốn là như vậy..."
Nhìn xem vội vàng hấp tấp chạy lên làu Mori Kogoro, Mori Ran bất đắc dĩ thở dài, lập tức nhìn về phía Karasuma Mei, áy náy nói.
"Xin lỗi chị Mei, mặc dù ba của em nhìn không giống người đứng đắn lắm nhưng thật ra ổng kỳ thực là người tốt..."
"Ừm, chị hiểu mà Ran."
Karasuma Mei mỉm cười gật đầu, tiếp đó quay người từ trong tủ quầy lấy ra bốn cái bát.
"Thật tốt nha..."
Tại nàng xoay người một khắc này, Mori Ran dường như hơi mơ hồ nghe được Karasuma Mei nói ra ba chữ, thanh âm kia rất nhỏ, không cẩn thận chú ý sẽ không nghe được.
"Chị Mei...." Mori Ran nhìn Karasuma Mei đang bận rộn, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Có lẽ tính cách tương tự, hai người mặc dù mới nhận biết nhau một tháng, nhưng đã trở thành tri kỷ.
Bởi vậy Mori Ran cũng biết một chút, Karasuma Mei cùng người trong nhà quan hệ cũng không quá tốt, bằng không thì nàng cũng không một mình lén lút chạy đến Nhật Bản.
Chỉ là, cụ thể tình huống như thế nào Mori Ran cũng không rõ ràng, muốn an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu....
( Tấu chương xong )