Kuroba hiện tại ngay cả ý muốn tự sát đều có !
Trước tình huống quan hệ giữa hắn và Shinichi còn chưa minh xác, mà đối thủ cạnh tranh lại như hổ rình mồi [?], hắn sao có thể để Shinichi cùng Heiji ở một mình với nhau đây!! Nhưng là… nhưng là hoạt động xã hội lần này đã quyết định từ trước kỳ nghỉ hè, hắn lại không thể không tham gia!
Ba ngày hai đêm!
Không biết lúc hắn trở về, lại sẽ là tình huống như thế nào!
“Shinichi!” Kuroba vội đem Shinichi chặt chẽ ôm vào trong lòng: “Shinichi, em nhất định phải nhớ tới ta nga, mỗi ngày đều phải nhớ, từng giờ từng khắc đều phải nhớ!”
Shinichi có chút buồn cười vỗ vỗ lưng Kuroba: “Được rồi, Kuroba, cũng không phải sinh ly tử biệt, chẳng phải chỉ là ba ngày thôi sao.”
“Nhưng là người ta một ngày, một giờ cũng không muốn tách ra khỏi em!” Kuroba hung hăng hôn xuống môi Shinichi: “Ta không đi nữa!”
“Không phải đã nói cậu tuyệt đối không thể vắng mặt sao?” Shinichi hảo tâm nhắc nhở hắn.
Kuroba sầu mi khổ kiểm: “Vậy em nhất định phải nhớ ta nga!”
“Biết rồi mà.” Shinichi trấn an.
“Mỗi ngày đều phải nhớ!”
“Được.”
“Còn có, không thể để cho Heiji tới gần em!” Đây mới là điểm mấu chốt nhất.
“……”
“Buổi tối lúc đi ngủ, phải khóa chặt cửa phòng lại!”
“……”
“Tốt nhất là không được ăn đồ mà Heiji đưa cho em, ai biết hắn có thể hạ thuốc vào đó hay không, sau đó……”
“Kuroba!” Shinichi ửng đỏ mặt, nếu không ngăn cản hắn, trời biết hắn còn có thể nói cái gì nữa!
“Được rồi, ta đã biết!” Kuroba có chút nhận mệnh mang theo hành lý đi ra ngoài, khi tới cửa, lại xoay người đối với người nãy giờ vẫn ngồi trên sô pha xem kịch vui, quát: “Heiji, ngươi không thể mượn gió bẻ măng, không thể thừa lúc ta không ở mà ly gián ta và Shinichi!”
Thật sự là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử! Hắn nghĩ ai cũng như hắn chắc! Heiji cố ý nói: “Vậy thực khó nói, ngươi cũng biết, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một mà!”
“Ngươi……” Kuroba tức giận đến giơ chân, đang muốn tiến đến cùng Heiji đấu võ mồm, lại bị Shinichi tát một gáo nước lạnh: “Kuroba, nếu cậu không đi, sẽ thật sự bị muộn đó!”
“Shinichi!” Một tay lâu nhập Shinichi vào trong lòng lần nữa, hôn trụ thật lâu, sau đó dứt khoát buông ra, xoay người ra cửa.
Thật là, cứ như sắp sửa ra chiến trường vậy! Shinichi buồn cười nghĩ.
“Nhớ Kuroba?” Heiji ngồi xuống bên cạnh Shinichi.
Hai người đồng thời nghĩ tới cảnh “vĩnh biệt” Kuroba sáng nay, không khỏi nhìn nhau cười.
“Heiji, tớ nghĩ, có lẽ tớ là một người thực ích kỷ!” Shinichi có chút tự giễu cười nói.
Heiji vội đem Shinichi lâu nhập vào lòng, hai tay chặt chẽ ôm lấy cậu, tựa đầu đặt ở trên vai cậu: “Trái lại, tớ vô cùng cảm kích vì cậu đã đem tình yêu chia cho tớ.”
Shinichi nghe vậy, quay đầu, lại vừa lúc nghênh đón những nụ hôn mà Heiji lạc hạ: “Shinichi, tớ cũng không để ý chuyện cùng Kuroba chia xẻ cậu!”
“Nhưng là, điều này không công bằng đối với các cậu……” Lời còn nói chưa xong, lại bị một bờ môi ngăn lại.
“Tình yêu vốn sẽ không chú ý đến vấn đề công bằng hay không công bằng. Cậu vốn có thể quang minh chính đại kết hôn, sinh con, nay lại vì chúng tớ mà không thể không chấp nhận cuộc sống bất đồng trong mắt thế nhân, điều này đối với cậu chẳng phải cũng là một loại không công bằng sao!”
“Nhưng… đây là tớ cam tâm tình nguyện a!” Shinichi quýnh lên giải thích.
“Đồng dạng, đây cũng là tớ cam tâm tình nguyện!” Heiji vẫn mỉm cười.
Shinichi rời khỏi ôm ấp của Heiji, xoay người ôm hắn, vùi đầu vào cần cổ hắn: “Heiji, Tớ…… tớ thật may mắn có thể có được tình yêu của các cậu!”
“Tớ cũng thế……” Tất cả lời nói đều biến mất giữa hai bờ môi. Trong phòng, chỉ còn có tiếng tim đập nhanh vì nhau của hai người.
…………………………………………………………….
Tiểu Bạch: anh Kuroba vứt cừu lại cho sói, ko thịt ngay mới là lạ =))