“Shinichi, tập đoàn tài chính Suzuki muốn tổ chức một cuộc triển lãm châu báu, nghe nói có một viên ngọc lục bảo rất hiếm thấy sẽ được trưng bày, Sonoko mời chúng ta đến tham quan!” Ran Mori xuất ra hai tấm vé vào triển lãm mà Sonoko Suzuki đã đưa.
“Nga!” Triển lãm châu báu sao? Không biết Kuroba có biết tin tức này hay không, hắn…… sẽ có hành động sao? Nghĩ vậy, Shinichi mới phát giác Kuroba ở cùng cậu đã hơn một tháng, trong suốt khoảng thời gian này hình như cũng có vài lần triển lãm châu báu, nhưng đều không nghe nói Kid có hành động.
“Shinichi?” Ran Mori khẽ gọi. Gần đây mỗi khi Shinichi ở bên cô, số lần thất thần càng ngày càng nhiều.
“Hả?” Shinichi chưa kịp phản ứng đã thấy Ran Mori khoác tay cậu: “Chuyện gì?” Cậu sửa sang lại một chút mái tóc cũng không hỗn độn, bất lưu dấu vết rút tay về.
Ran Mori trong mắt một mảnh ảm đạm: “Shinichi…… Tớ nghĩ…… chúng ta hẳn là nên nói chuyện!”“Shinichi tại sao lại hôn tớ?” Ran Mori vô ý thức quấy cà phê trong tách.
“A?”
“Hôm đó, tại sao cậu lại hôn tớ?…… Lúc Shinichi hôn tớ, cảm giác đầu tiên của tớ là vô cùng hạnh phúc. Nhưng, trong khoảng khắc cậu đẩy tớ ra, từ trong mắt của cậu, tớ nhìn đến là nghi hoặc…… cùng thất vọng!”
“Ha ha ~ nào có!” Shinichi cười thật sự miễn cưỡng.
“Kỳ thật, lần này sau khi cậu trở về, tớ liền phát giác cậu…… có điểm không giống với trước kia.” Ran Mori tìm không thấy từ thích hợp để hình dung: “Tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng là tớ cảm giác được, khi cậu đối mặt với tớ, đã không còn thân mật như trước…… , có lẽ chính cậu đều không có phát hiện, cậu theo tiềm thức vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với tớ. Cho đến ngày đó cùng bọn Kazuha đi công viên nhiệt đới, rốt cục tớ đã biết nguyên nhân. Shinichi, cậu…… thích Heiji cùng Kuroba đúng không!” Không phải câu hỏi, Ran Mori khẳng định nói.
“Tớ……” Shinichi hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, nguyên bản là ngay cả bản thân đều lựa chọn trốn tránh sự thật, nay lại cứ như vậy bị người khác phơi ra trên mặt bàn, buộc chính mình không thể không đối mặt.
“Shinichi luôn luôn đều thực biết chiếu cố người khác, cũng thực độc lập, mặc kệ là đối mặt với dạng nan đề gì, Shinichi đều có thể tự mình nghĩ biện pháp, sau đó giải quyết ổn thỏa, cho nên Shinichi luôn được người ta tin tưởng. Tớ…… lúc đứng trước mặt khó khăn, cũng sẽ nghĩ đến Shinichi. Nhưng chỉ khi Shinichi ở cùng hai người bọn họ, lại giống như trẻ con, thích làm nũng với bọn họ, an tâm hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của bọn họ. Tớ nghĩ, bọn họ cũng là thích Shinichi đúng không. Tớ…… Tớ vẫn luôn thích Shinichi ! Nhưng là, tớ lại bỏ lỡ cơ hội giữ lấy Shinichi!” Ran Mori vẫn không thể ngăn được nước mắt, chỉ có thể cúi đầu càng thấp.
“Ran……” Nếu có thể, cậu tuyệt đối không muốn tổn thương cô.
“Mặc kệ như thế nào, rốt cục tớ cũng đã bày tỏ được tâm ý của tớ với Shinichi, cho dù là tiếc nuối, cũng đủ để có thể buông tay rồi.” Ran Mori điều chỉnh tốt tâm tình, ngẩng đầu nói: “Cho nên, mong cậu…… hãy cứ thoải mái mà nhìn về phía trước đi, không cần ngần ngại tớ nữa, tớ sẽ không oán hận Shinichi đâu!”
“……”
“Có lẽ chính Shinichi cũng không có nhận ra được, gần đây khi cậu ở cùng tớ, luôn mơ hồ cau mày, cũng thường thường thất thần, tớ nghĩ, Shinichi là lo lắng sẽ làm thương hại đến tớ! Nhìn đến Shinichi như vậy, tớ thực đau lòng, mặc kệ như thế nào, tớ đều hy vọng Shinichi được vui vẻ!” Ran Mori ôn nhu nói.
“Ran, thực xin lỗi!”
Ran Mori lắc đầu: “Này không phải lỗi của Shinichi! Tớ biết, nếu có thể lựa chọn, Shinichi nhất định sẽ không bỏ rơi tớ, đúng không! Cho nên, mong cậu không cần tự trách, mà phải vui vẻ, lựa chọn của cậu không hề sai!”
Shinichi cười khổ. Lựa chọn sao?…… Cậu…… ngay cả bản thân cũng không biết nên lựa chọn như thế nào!
…………………………………………………………