“Oa, không thể tưởng được, Kuroba, cậu lại có tay nghề tốt như vậy!” Sáng sớm, Kazuha đã xông vào nhà Shinichi, không khách khí ngồi ở giữa Heiji và Shinichi, hưởng dụng Kuroba làm bữa sáng.
Trên bàn bốn người, sợ rằng chỉ có Kazuha là vui vẻ dùng cơm, ba người còn lại ôm các loại tâm sự, nhưng đều cảm thấy bữa sáng lúc trước chỉ có ba người, đột nhiên lại thêm một người tới, làm cho người ta…… thực không thoải mái.
“Heiji, cậu nếm thử cái này.” Kazuha đem một khối sandwich đưa tới bên miệng Heiji.
Heiji nhíu mày, cô nhóc này rốt cuộc đang nghĩ cái gì! Theo lý, đêm qua bọn họ đã ngả bài với nhau, như vậy hành động thân mật hiện tại của cô là có ý gì? Nhưng dù nghĩ thế nào, Heiji vẫn là thuận theo dùng miệng tiếp nhận món Kazuha gắp tới.
“Thế nào, ăn ngon chứ?” Kazuha vẻ mặt chờ mong nhìn Heiji.
“Ừm.” Heiji tùy tiện gật đầu.
Kazuha thực vui vẻ ôm lấy cánh tay của Heiji: “Heiji, cả ngày hôm nay cậu đều phải cùng tớ đó!”
Heiji vừa nghi hoặc lại khó xử, Kazuha cũng không để ý đến câu trả lời của hắn: “Tớ biết ngày hôm qua cậu chơi đã mệt lắm rồi, hôm nay chúng ta liền ở nhà đi, lát nữa tớ đi nhìn xem cậu có quần áo cần giặt hay không, tớ sẽ giặt giúp cậu.”
Shinichi nãy giờ không nói chuyện, chỉ cắm đầu vào ăn. Chính là, tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu như vậy? Người kia…… vốn cùng cô ấy là một đôi, bọn họ như vậy…… cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng là, tại sao tâm cậu lại khó chịu? Cậu muốn bảo Kazuha ra ngoài, cậu muốn nói cho cô biết, Heiji…… là của cậu ……
Shinichi mạnh đứng lên, cậu…… cậu…… sao có thể có loại ý tưởng độc chiếm này!
Không để ý đến ánh mắt nghi vấn của ba người khác, Shinichi chạy trối chết về phòng mình, đóng cửa lại.
Cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Từ sau khi cậu biến trở về, thời gian nhớ tới Ran càng ngày càng ít, ngược lại sự để ý đối với Heiji cùng Kuroba càng ngày càng nhiều, ôm ấp của bọn họ, nụ hôn của bọn họ, càng ngày càng để ý, cậu…… không muốn chia xẻ với người khác!
Vừa rồi chứng kiến Kazuha thản nhiên thân cận Heiji như vậy, cậu ghen tị chết đi được!
Đúng rồi, là ghen tị, thì ra cảm giác khó chịu trong lòng này gọi là ghen tị. Nhưng tại sao cậu lại ghen tị? Bởi vì thích sao?…… Thích?!…… Thích! Cậu thích Heiji! Cậu thích Heiji và Kuroba!!
Trời ạ, cậu…… như thế nào lại thích Heiji và Kuroba!! Cậu hẳn là thích…… Ran a!
Shinichi có chút không tiếp thụ được sự thật rằng mình thích hai người kia, nhưng lại không khỏi nghĩ, hai người kia cũng sẽ thích cậu sao?
Đương nhiên là vì thích em a!
Đúng rồi, Kuroba đã từng nói thích cậu!…… Lời hắn nói là thật lòng sao? Heiji hình như cũng từng nói không phải bởi vì quan hệ bạn bè mới hôn cậu!
Như vậy… bọn họ cũng thích cậu…… đúng không?!
Đáng tiếc phía trước Shinichi không có đối mặt với tấm gương nào, bằng không cậu nhất định sẽ nhìn đến nụ cười trên khóe miệng của mình!
Ở cổng, Kazuha cười với Heiji, nói: “Heiji, ngày mai tớ về rồi.”
“Nga, vậy cậu phải cẩn thận một chút.” Heiji trong lòng vẫn đang nhớ tới bộ dáng khác thường vừa rồi của Shinichi.
Kazuha cũng nhìn ra tâm tư của Heiji, kéo hắn lại gần, ở bên tai hắn nói: “Vừa rồi tớ là thử cậu ấy, cậu cũng thấy đấy, cậu ấy không phải là không có phản ứng, cho nên, cậu phải cố lên nha!”
Heiji sửng sốt: “…… Ra là vậy sao?”
Kazuha khẽ thở dài, thật sự là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường]: “Tóm lại, cậu phải nắm chắc cho tốt, đừng bại bởi Kuroba!”
Heiji quay vào nhà, nhìn đến Kuroba đang ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt trầm tư.
Ánh mắt hai người đụng nhau, Kuroba hỏi: “Ngươi nhìn ra không?”
Heiji nghĩ nghĩ: “Kazuha nói cậu ấy có phản ứng.”
“Vậy…… muốn thử một chút không?”
“…… Lỡ như Shinichi hoàn toàn không phải nghĩ đến loại chuyện này…… vậy biết làm sao?” Heiji có chút lo lắng, hắn cũng không muốn kết cục, cùng Shinichi chẳng những không thể làm người yêu, mà ngay cả bạn bè cũng không thành.
Kuroba trầm mặc nửa ngày, rốt cục hạ quyết tâm: “Ta muốn thử xem!”
……………………………………………………
Tiểu Bạch: cuối cùng cũng nhận ra… = v =