[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

chương 43: bảo vệ đóa hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong quầy bar trang trí xa hoa, tuy rằng nhìn từ bề ngoài không có quá nhiều đồ trưng bày lộng lẫy phiền phức, thế nhưng nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện những thiết kể tuy nhỏ nhưng lại rất tinh xảo. Một chỗ như vậy, thật dễ khiến người ta muốn đến hưởng thụ.

“Không tìm được mục tiêu sao?” Miyano Shiho trốn trong góc tối âm u bên trong quầy bar, cẩn thận quan sát tất cả mọi người trong phòng yến hội.

“Sherry, cô không nhìn thấy tôi đang rất ‘vội’ hay sao?” Vermouth cầm lấy điện thoại di động đặt trên quầy bar, mới nãy bất đắc dĩ phải cùng anh chàng đẹp trai quyến rũ nước Đức say goodbye.

“Cô đã qua cái thời mãn kinh rồi, còn đi đùa giỡn tiểu thịt tươi?” Shiho không chút lưu tình trào phúng nói, “Gin cùng mấy tên đàn ông tiến vào khu VIP, mau giúp Kudo kiếm được mục tiêu xứng đáng đi.”

“Thời mãn kinh? Sherry, cô lúc nãy còn nhổ nước bọt kêu chị gái này ngu ngốc!” Vermouth bắt được cơ hội liền bắt đầu trả đũa, ả cực kỳ lưu tâm đến lời nói của Sherry.

“Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hay là cô đứng ra mang Kudo đi vào?” Sherry vuốt vuốt mái tóc rối ngổn ngang, cô tự giác biết được mình trước đó đã nói sai, Vermouth chắc còn chưa trải qua thời mãn kinh đâu?

“Ha, người có thể leo lên được chiếc du thuyền này đều rất chú trọng việc riêng tư đó, cho nên nhân viên phục vụ mới phân chia khách mời theo đẳng cấp, vào thời điểm kiểm tra thiệp mời sẽ tặng kèm một nút cài áo hình hoa hồng, màu trắng là cấp thấp nhất, chỉ có thể ra vào nơi công cộng; màu đỏ là cấp trung, có thể ra vào một số nơi đặc biệt; màu vàng là cấp cao, có thể đi khắp nơi ngoài khu VIP; muốn có thể đi vào khu VIP này, thì cần phải tìm một người có đeo nút hoa hồng màu đen.” Vermouth khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười kia khiến cho người ta có cảm giác sởn cả tóc gáy, “Ừ, tìm được rồi, là tên béo trước bàn bánh ngọt.”

Sherry nhìn theo hướng Vermouth chỉ, chân mày hơi nhíu lại.

“Tên béo đó đại khái khoảng ba mươi tuổi, tuy vóc người có chút khó coi, thế nhưng không tính là xấu, là thợ thủ công riêng người Italy thường may âu phục, đồng hồ đeo tay hoàng kim, giày da GUCCI (), điều kiện không tệ, có điều tên béo đó nhìn qua cũng không là người biết thưởng thức, hắn ta khẳng định phải biết giữ hình tượng nhà thiết kế của bản thân. Tên béo đó có tiền nhưng không tính là hàng đầu, tính tình nhìn qua khá ôn hòa, rất phù hợp với yêu cầu của cô.” Vermouth quan sát tỉ mỉ tên béo kia, càng nhìn càng thấy hợp mắt.

“Cô đi dò hỏi anh ta một chút đi.” Shiho ngưng mắt nhìn chốc lát, tuy rằng ngoại hình không tốt, thế nhưng miễn cưỡng chấp nhận cũng tạm được.

Vermouth nhận được chỉ thị, nhàn nhã tiêu sái tiến đến bên cạnh người đàn ông, ngữ khí tràn đầy yểu điệu thục nữ: “Loại bánh Chestnut Lady () này trông có vẻ ngon ghê.”

Tên béo nhìn Vermouth một chút, liền cầm lấy một đĩa bánh ga tô Chestnut Lady đi về hướng Vermouth, Vermouth đang chuẩn bị đưa tay nói cảm ơn, chỉ thấy tên béo bưng bánh ga tô đi lướt qua Vermouth, mắt cũng không nhìn mỹ nữ bên cạnh.

“Cái tên béo không rõ phong tình đáng chết... Hắn không phải thái giám thì chính là GAY.” Vermouth tức giận rống lên một tiếng, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, ả thật muốn dẫn cái tên mập này đi gặp tiểu tình nhân của Gin.

“Bên tay trái có một tên đàn ông dáng dấp không tệ.” Shiho ghét bỏ cũng không tình nguyện nhiều lời, trực tiếp chuyển đến mục tiêu kế tiếp.

Người đàn ông có dáng dấp không tệ từ trong miệng của Shiho đang đứng dưới ánh đèn thuỷ tinh, ánh sáng chói mắt quá mức khiến cho cả người anh ta phảng phất như đang đắm chìm bên dưới tia sáng. Người đàn ông thừa hưởng một gương mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu đen thật dài buộc sau gáy, sóng mắt lưu chuyển thoáng như có mị lực thu hút người, khiến tầm mắt của người khác không cách nào di rời được.

Vermouth nói giễu cợt một tiếng: “Hắn ta là lẫn vào đen.”

“Cô biết anh ta?” Shiho nhìn người đàn ông đang giữ một khoảng cách với hai tên bảo vệ, trên mặt bọn họ không có chút thần sắc sợ hãi, chu vi khách mời cũng không cố hết sức giữ một khoảng cách với anh ta.

“Nói như vậy cũng không đúng... Súng trên người bảo vệ không phải là loại bình thường, nhưng tên đàn ông đó nhìn qua khá yếu ớt, hai tên bảo vệ này rất có thể là phụng mệnh bảo vệ hắn. Người đàn ông này quá mức xinh đẹp, một bên tai lại xuyên không ít lỗ, hơn nữa trang phục trung tính, có chút giống phong cách của Trung Quốc, tôi dám chắc hắn ta là thụ, hẳn là lão đại bên Hồng Kông Trung Quốc.”.

“......” Shiho hết chỗ để nói, thụ thụ công công ở khắp nơi, người đàn ông này cũng không phù hợp với tiêu chuẩn.

Hai người phụ nữ vì Shinichi mà chịu khó nhọc, trong khi Shinichi đã âm thầm giải quyết xong cuộc đời của cậu.

Shinichi sau khi từ nơi Shiho biết được Gin đã tiến vào khu VIP, vẫn luôn đi vòng quanh khu vực lân cận, nỗ lực tìm ra biện pháp đi vào.

Thế nhưng an ninh bên ngoài khu VIP cực kỳ nghiêm mật, bảo vệ thay phiên nhau canh gác, đối với từng người đi ra đi vào đều phải được kiểm chứng thân phận, người không đủ tư cách căn bản đều không vào được.

Shinichi vào lúc rãnh rỗi bị giám đốc bắt được, sai Shinichi đi dọn dẹp khói bụi trong phòng hút thuốc một chút.

Vào thời điểm Shinichi cầm theo dụng cụ vệ sinh định bước vào phòng hút thuốc, thì lại gặp phải một tên đàn ông nguy hiểm.

Cửa phòng hút thuốc để khép, một người đàn ông nghiêng người dựa trên ghế salông, đang cùng với người nào đó gọi điện thoại.

Chỉ thấy người đàn ông hơi nheo mắt, yên tĩnh mấy giây sau liền nói: “Ông Triệu, đừng lấy chuyện nhỏ này dây dưa vô lý với tôi.”

“Hàng tôi muốn, người tôi cũng phải lấy.” Shinichi không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, ngữ khí của người đàn ông khi mở miệng lần nữa biến hóa không lớn, ánh mắt nhưng lại lạnh thêm mấy phần.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện, khói thuốc lá theo hô hấp bay ra ngoài, cả phòng lượn lờ đầy khói thuốc.

“Ông Triệu, hậu quả ông gánh không nổi đâu.” Người đàn ông cúp điện thoại, tiện tay bóp tắt thuốc lá, đứng dậy đi về hướng cửa.

Shinichi không khỏi nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, người đàn ông này xem ra là lẫn vào đen, người như thế bản thân cậu không muốn dính dáng đến đâu.

Shinichi lập tức làm ra vẻ như vừa bước đến, cúi đầu đẩy cửa phòng hút thuốc, đi vào quét tước vệ sinh.

Ai biết người đàn ông kia cũng không có ý định rời đi, anh ta bước tới trước mặt Shinichi, đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Bởi vậy một đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt của Shinichi, Shinichi từ từ ngẩng đầu, người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong là áo sơmi màu trắng cùng ca-ra-vat màu xanh lam, nơi ngực áo gắn nút cài hoa hồng màu đen, vành tay áo, cùng khuy áo nạm kim cương, trong lúc lơ đãng lộ ra đồng hồ đeo tay cũng nạm kim cương nốt, người đàn ông này cho Shinichi ấn tượng đầu tiên chính là người rất có tiền.

Đường nét khuôn mặt của người đàn ông cứng rắn nghiêm túc, đôi mắt đen dưới đôi mày kiếm sâu không thấy đáy, môi dày mũi cao, da vàng, một gương mặt rất bình thường, nhưng khí chất trên người người đàn ông này lại khiến cho cậu cảm thấy không bình thường, làm cho người ta đã gặp qua rồi là không quên được.

Shinichi trừng mắt nhìn người đàn ông nói thực có chút lớn mật, đã rất nhiều năm không có ai dám nhìn thẳng vào anh như vậy, bởi vì thân phận của anh khiến cho người xung quanh lúc nhìn đều mang theo khuôn mặt sợ hãi cùng tràn ngập địch ý.

“Tên nhóc thú vị, cậu tên là...... Kurosawa Shiho?” Người đàn ông nổi lên hứng thú, cái tên nhóc bậy bạ xông vào này cũng có chút chí khí.

“......” Kudo theo bản năng muốn phản bác, lại đột nhiên nhớ tới Kurosawa Shiho là thân phận mới Shiho đặt ra cho cậu, đối với cái tên này cậu thực sự muốn nhổ nước bọt phỉ nhổ ghê.

“Cậu cố ý tiếp cận tôi?” Tay phải người đàn ông chống lên trên tường phía sau Shinichi, mỉm cười nhìn Shinichi.

“Không có.” Shinichi ngay lập tức phản bác, cậu ngay cả bản thân người đàn ông này là ai còn không biết, làm sao có khả năng cố ý tiếp cận anh ta.

“Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi thấy cậu ở quanh khu này bồn chồn đã rất lâu, chẳng lẽ muốn theo một tên đàn ông giàu có nào đó?” Người đàn ông nghĩ như vậy, là bởi vì hơn % phục vụ viên trên du thuyền này đều có loại ý nghĩ này. Vừa nãy đã có vài tên mặc trang phục giả mèo ở trước mặt anh làm bộ, bất quá chỉ là không lọt vào tầm mắt anh mà thôi.

“Tôi không thiếu tiền.” Đôi môi Shinichi mở ra một khe hở nhỏ, người đàn ông này làm sao lại có thể chửi người tuỳ tiện đến như vậy?

“Tôi biết rồi... Cậu muốn tiến vào khu VIP?” Người đàn ông dừng lại một chút, ngón tay khẽ động, trầm giọng nói.

Shinichi cụp mắt trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: “Ừ.”

“Đó không phải là nơi tốt đẹp gì, nhóc con cậu muốn đi tìm kích thích à?” Ánh mắt người đàn ông khẽ động, nhớ tới cuộc vui bên trong đó, người mắc bệnh sạch sẽ một chút như anh thật sự không thể chấp nhận được.

“Tìm kiếm kích thích?” Shinichi đáp, vẻ mặt ngây ngô, cậu thật sự không biết bên trong khu VIP có loại hoạt động gì, còn tưởng rằng cũng giống như phòng yến tiệc bên ngoài cùng tâm sự uống rượu.

Người đàn ông có chút bất ngờ nói: “Lẽ nào cậu thay cảnh sát làm việc?”

Shinichi lập tức ngẩng đầu, phủ nhận nói: “Làm sao có chuyện đó?”

Người đàn ông cười mà như không cười nhìn Shinichi, trên người nhóc con này tuyệt đối cất giấu bí mật, anh rốt cuộc phải bỏ thời gian ra chơi trò chơi gì với nhóc con này đây? Gần đây chỉ suốt ngày cùng đám người kia bàn chuyện buôn vũ khí, ngoại trừ tên họ Triệu dám bắt giữ người của anh, tựa hồ không có chuyện gì cần anh đứng ra giải quyết, không bằng cùng nhóc con này chơi một chút.

Người đàn ông nắm chặt tay Shinichi, giả bộ cao thượng nói: “Tôi có thể mang cậu vào khu VIP.”

“Có thật không?” Shinichi kích động nhảy dựng lên, bởi vì cao hứng mà quên mất tên đàn ông đang nắm tay cậu.

“Đương nhiên.” Người đàn ông nói xong liền nắm tay Shinichi rời khỏi phòng hút thuốc, hướng về phía khu VIP.

Shiho lại đây tìm Shinichi thì bắt gặp Shinichi đang cùng một người đàn ông đi vào khu VIP, cô nhìn chằm chằm đuôi mèo lay động phía sau Shinichi, bấm điện thoại gọi đến cho Vermouth.

Shinichi không nghĩ tới bên trong khu VIP lại dâm loạn như thế, ở nơi công cộng làm chuyện xằng bậy, toàn bộ chuyện này cậu không thể mã hoá được, thậm chí còn có một đám người cùng một người làm chuyện ấy ấy, quả thực quá khó coi.

Shinichi hai tay che mắt, thật sự nhìn không nổi.

Người đàn ông ôm lấy vai Shinichi, mang theo cậu đi vào bên trong, không nghĩ tới nhóc con này ngây thơ đến như thế, mới có trình độ như vậy đã chịu không nổi.

Đi được một lúc tựa hồ đã đến nơi cần đến, người đàn ông kéo Shinichi ngồi xuống.

Shinichi vẫn cứ hai tay che mắt, người đàn ông nghiêng người lại gần, sát bên lỗ tai Shinichi nói rằng: “Nhóc con, nơi này rất thanh tĩnh.”

Người đàn ông thở ra nhiệt khí ở bên tai Shinichi, bởi vì hai mắt nhắm chặt cho nên các giác quan khác càng thêm nhạy cảm, vì lẽ đó lỗ tai Shinichi từ từ đỏ ửng lên.

Shinichi xin lỗi mở mắt ra, bọn họ tựa hồ đã đến một gian phòng rất lớn, phòng riêng tuy rất rộng nhưng ngồi đầy người, hơn mười người làm chuyện riêng của mình, hoặc là uống rượu hoặc là ve vãn nhau hoặc là đánh bài, tình cảnh mặc dù xa hoa lãng phí nhưng so với bên ngoài thực sự tốt hơn rất nhiều.

Shinichi nhìn kỹ lại một chút, tựa hồ cũng là mấy người lẫn vào đen, cho đến khi tầm mắt trượt tới trên người người nào đó liền dừng lại.

Gin gác chân ngồi chính giữa ghế hình cung, trong tay kẹp một điếu thuốc Mild Seven, đang cúi đầu hút một hơi, lúc bỏ điếu thuốc ra người đàn ông cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Shinichi.

Shinichi cả người run lên, đáy lòng dâng lên cảm giác sung sướng không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, phảng phất vượt qua mấy ngàn năm cậu chờ đợi chính là ánh mắt này.

Tầm mắt Gin cùng Shinichi va chạm, nhưng nhanh chóng chuyển hướng khác, căn bản không đem Shinichi đặt ở trong mắt.

Shinichi trong nháy mắt liền xì hơi, hai tay đang nắm chặt ống quần cũng buông lỏng, con mắt cuối cùng cũng thu liễm cụp mắt xuống, tâm tình cũng hạ thấp.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Shinichi đem tất cả những chuyện này đặt trong mắt, đáy lòng nổi lên hứng thú.

Một người phụ nữ ở trong đó rót thêm rượu, điên cuồng vặn vặn vẹo vẹo tiêu sái bước đến trước mặt Gin, trừng trừng nhìn chằm chằm Gin.

Gin thở ra một làn khói trắng trước mặt người phụ nữ, người phụ nữ si mê cười lại, đột nhiên nhào tới gặm cắn miệng của hắn, đè đầu Gin lại muốn hôn lưỡi.

Gin nhịn xuống kích động muốn rút súng bên người một phát bắn chết ả phụ nữ, đưa tay đem ả ôm vào trong lòng, bàn tay trên cái mông vểnh bóp một cái, nhếch khóe miệng lộ ra răng nanh trắng như tuyết: “Bảo bối, em thật nóng vội.”

Shinichi nhìn thấy tình cảnh này suýt chút nữa không chịu đựng được, ngữ khí nhẹ nhàng này của Gin khiến cậu hoài nghi Gin là do người khác giả trang, hắn chưa từng đối xử với cậu ôn nhu như thế, lẽ nào vào lúc ở bên cậu Gin chưa từng muốn ôn nhu với cậu, hắn chỉ là đi lệch đường một chút, hắn vẫn thích phụ nữ hơn sao?

Người phụ nữ như muốn dập đầu thuốc lá, hiện tại lại muốn đốt lửa toàn thân, thấy Gin đáp lại ả, ả liền đẩy Gin trên lưng ghế sô pha, một bên cùng Gin hôn lưỡi, một bên cởi đồ của chính mình.

Người ngồi bên cạnh Gin vội vã ồn ào, Shinichi tức giận đến mức sắc mặt đều hoá đỏ, cái tên đàn ông khốn kiếp lại dám phát tình lung tung, cậu lúc trước còn chưa tin tưởng, bây giờ nhìn lại Gin thật sự đã quên cậu rồi.

Shinichi tức giận đùng đùng muốn đứng dậy, tên đàn ông xa lạ kia lại ngăn cản bước chân Shinichi, thấp giọng nói: “Nhóc con, xem ra cậu cùng Gin là bạn quen cũ... Anh ta đối với cậu như vậy, cậu cũng nên trả đũa anh ta một chút chứ?”

“Anh là ai?” Shinichi cảnh giác nói, người đàn ông này quen biết Gin, coi như không phải là người của tổ chức thì thân phận chắc chắn cũng không thấp, hơn nữa anh ta lại dám đưa ra chủ ý trả đũa Gin, như khẳng định Gin sẽ không báo thù anh ta.

Người đàn ông có dáng vẻ như vậy, đều nguy hiểm giống như Gin.

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu có muốn hay không?” Người đàn ông nương theo trán Shinichi, chậm rãi hôn xuống sống mũi, cuối cùng lè lưỡi liếm qua chóp mũi Shinichi.

Shinichi khó chịu dịch về phía sau, cự tuyệt nói: “Không cần.”

“Cậu một ngày nào đó sẽ cần tôi giúp.” Người đàn ông nói xong liền xoa xoa đầu Shinichi, động tác tràn đầy sủng nịch cùng ấm áp.

Gin ngồi ở trung gian chẳng biết từ lúc nào đã đẩy người phụ nữ kia ra, đứng dậy dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, không chút do dự quay người bỏ đi.

Trong không gian yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đang vì cảm xúc của Gin đột ngột thay đổi mà không tìm ra được manh mối, chỉ có người đàn ông kia ý tứ sâu xa nhìn theo bóng lưng Gin.

Sự tình càng trở nên thú vị rồi, kỳ nghỉ lần này trôi qua sẽ không giống như trước kia nữa.

~~~~~~~~~~~~~~

() Giày da hãng Gucci:

() Bánh Chestnut Lady:

Truyện Chữ Hay