[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

chương 37: biệt ly

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vodka cùng Vermouth xuống xe giữa đường, vì đưa xe cho Bourbon chở Shinichi đến khách sạn Beika.

Shinichi cứ một mực suy nghĩ Vodka cùng Vermouth nửa đường liền xuống xe là muốn làm chuyện gì, có liên quan tới Gin hay không, cho tới khi Bourbon lái xe vòng tới một con đường xa lạ khác một lúc lâu Shinichi mới phát hiện ra điều dị thường.

“Này, đâu phải con đường này đâu?” Shinichi vội vã hô, từ đường này đi vòng qua chí ít cũng phải mất mười phút.

“Ồ, không phải sao? Thật xui quá, tôi không quen thuộc vùng này cho lắm.” Bourbon xin lỗi nói, giọng thành khẩn, tựa hồ như thật sự không quen con đường này. Mà trên thực tế Vodka cùng Vermouth đã đến trước một bước hỗ trợ Gin, nhiệm vụ của anh là mang Kudo Shinichi đi vòng vòng đâu đó.

“Anh có chuyện muốn nói với tôi.” Shinichi nhìn gò má của Bourbon, trong lòng có chút sáng tỏ, mặc dù chưa gặp qua thủ hạ khác của Gin lần nào, nhưng cậu biết Gin chỉ thừa nhận kẻ mạnh, bởi vì bản thân hắn rất cường đại lại còn tự phụ, cho nên người đàn ông trước mắt này khi làm nhiệm vụ tuyệt đối sẽ không có chuyện chưa điều tra kỹ đường đi.

“Không hổ là người con trai mà Gin coi trọng.” Lông mày Bourbon hơi nhíu lại, không khỏi âm thầm ngưỡng mộ.

“Anh không phải thủ hạ của Gin?” Conan nghe ra được khi Bourbon nói về Gin có những lúc lại coi thường cùng trào phúng, tuy rằng rõ ràng là khen ngợi thế nhưng lại không nghe ra bất kỳ sự tôn trọng nào.

Trong con ngươi Bourbon toả ra ý cười: “Tôi cũng giống như Vermouth, là người của ‘quý ngài kia‘, thế nhưng nửa năm trước ‘quýngài kia‘ lại giao chúng ta cho Gin... Ừ, vừa đúngvlúc sau khi cậu cùng Gin gặp nhau. Vermouth từ trước vẫn luôn được ‘quýngài kia‘ sủng ái, vậy mà đột nhiên lại đưa ra quyết định như vậy khiến mọi người trong tổ chức đều nghĩ Vermouth đã bị chán rồi.”

Shinichi nhìn về phía Bourbon, hơi nghi hoặc cùng kinh ngạc nói: ” ‘Quýngài kia‘ vì sao lại đưa ra quyết định này?”

“Vào lúc mới bước ra khỏi hộp đêm, cậu một lòng nhớ tới người bạn gái thanh mai trúc mã nhó bé kia, cho nên không phát hiện ra được điều gì bất thường sao?” Lời Bourbon vừa thoát ra khỏi miệng đã là hàm ý trêu trọc không giấu giếm, “Ở bên ngoài hộp đêm chí ít cũng phải ngồi bảy tám tên côn đồ, bên trong hộp đêm lại có hai tên tình báo, mà đó vẫn chỉ là bên ngoài... Vừa mới nãy vào thời điểm tôi cùng Vodka xông vào cứu người, ngoài cửa hộp đêm lại không có người canh, tám chín phần mười là bị người của Gin giải quyết hết rồi.”

“Gin là thành viên cấp cao bên trong tổ chức của các anh, thủ hạ của anh ta thì có gì kỳ quái chứ?” Shinichi đã mơ hồ cảm giác được chuyện gì, nhưng không muốn ngẫm nghĩ sâu xa, bởi vì chuyện này sẽ khiến cậu suy tưởng về một chiều hướng khác.

“Lúc bước vào bên trong hộp đêm có gặp qua mấy tên quen thuộc, có mấy người là thủ hạ đắc lực cấp cao bên trong tổ chức, anh ta điều động từng thành viên trong tổ chức thuộc lĩnh vực kinh doanh đến cứu viện cho cậu, cậu cho rằng chuyện này có thể nói ra rằng anh ta quý trọng cậu không?” Bourbon nhẹ nhàng nói ra một câu, nhưng lại như bỏ vào trong lòng Shinichi một viên đạn nguyên tử.

Gin mặc dù là thành viên cấp cao bên trong tổ chức, thế nhưng trên đỉnh đầu hắn còn có người, không thể tùy ý điều động thành viên cấp cao khác, trừ phi hắn nắm giữ quyền lực tuỳ ý điều động người, mà trong tổ chức người nắm giữ quyền lực đó đáng lý ra phải là ‘quý ngài kia‘.

“Hừ, FBI Akai Shuichi cùng cậu có quen biết, tôi biết anh ta đã từng nhờ cậu điều tra ra danh sách các dò thám viên CIA ở trong tổ chức nằm ở đâu. Akai Shuichi rời khỏi tổ chức quá lâu rồi, hiện tại mới bắt đầu phản ứng... ” Bourbon tiếp tục nói, “Bên trong tổ chức hiện tại đang tiến hành việc giao quyền lực một cách yên lặng, phàm là người dám phản kháng, đối địch với người của Gin đều bị tiêu diệt, nhưng bởi vì nguyên tắc bảo mật bên trong tổ chức, thành viên khác cũng chưa từng gặp qua ‘quý ngài kia‘, cho dù là thành viên cấp cao cũng chưa chắc đã nhìn thấy, tất cả mệnh lệnh, cùng nhiệm vụ đều được phân ra riêng biệt, cho nên rất khó có thể bị người phát hiện.”

“Bởi vậy bất kể là dò thám viên nằm vùng nào, đều có khả năng trở thành mục tiêu diệt trừ của Gin.” Shinichi tiếp nhận câu chuyện, Gin nửa năm trước rời khỏi Nhật Bản chính là vì xử lý chuyện này đi.

Bourbon tỉnh táo phân tích nói: ” ‘Quý ngài kia‘ vô cùng có khả năng đã bị sát hại rồi.”

“Gin không phải là người như thế.” Shinichi theo bản năng vì Gin biện hộ, tuy rằng khá là vô lý, nhưng cậu cảm thấy Gin sẽ không vì quyền lực mà giết Boss tổ chức.

Bourbon nhìn Shinichi cười nhạo nói: “Cậu cho rằng mình hiểu rõ được Gin nhiều bao nhiêu?”

“...... Anh ta chưa từng che giấu chính mình ở trước mặt tôi.” Shinichi hồi đáp, thanh âm có chút khàn khàn. Cậu hiểu được Gin quả thực không bằng bọn Vodka, đây là một sự thật không thể chối cãi.

“Nên nói cậu ngây thơ hay là ngu ngốc đây?” Bourbon cạch một tiếng dừng xe lại, thương hại nói một câu, sau đó nhìn phía ngoài cửa sổ.

Đám người lít nha lít nhít vây quanh khách sạn Beika nơi mà Shinichi cần đến, trong lúc vô tình bọn họ đã đến nơi cần đến rồi.

Vào lúc Ran sống chết ra sao còn chưa biết, Shinichi thực sự không rảnh bận tâm đến chuyện của Gin, vội vàng xuống xe chen vào đoàn người.

Lúc này xe cứu thương vừa vặn đến bên dưới khách sạn, sĩ quan Takagi đỡ Ran từ bên trong khách sạn bước ra, Sonoko đang đứng lo lắng bên cạnh.

“Ran!” Shinichi xông lên phía trước, lo lắng hô lớn.

Ran nhìn thấy Shinichi, tuy rằng trong tâm trí vẫn nhớ đến Gin, nhưng tâm tình vì việc mới thoát khỏi sinh ly tử biệt lại nhìn thấy Shinichi liền bùng nổ, không khỏi đỡ thân chạy đến ôm bả vai Shinichi.

Thân thể Shinichi cương cứng, một lúc lâu sau mới do dự ôm lấy Ran, ngay tại lúc cậu lấy tay vỗ vỗ vai Ran, trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia khác thường, cảm giác như có người đang bình tĩnh nhìn cậu.

Shinichi nhìn nhìn bốn phía không thấy được kẻ khiến cậu có cảm giác nguy hiểm, hay là mình cả nghĩ quá rồi, có thể là vì cùng Ran tiếp xúc gần gũi cho nên mới sinh ra ảo giác đi.

Shinichi biện giải như thế cho mình, cũng không biết bản thân từ lúc nào đã xuất hiện bản năng né tránh nguy hiểm, có lẽ mọi người đều không thể nghe cũng không thể nhìn thấy, nhưng trong nháy mắt đó thân thể sẽ tiếp nhận được tín hiệu nguy hiểm từ bóng tối, chính vì thế cơ thể liền bất động, chỉ còn dư lại tiếng tim đập của mình.

Con người sau khi tiếp nhận được tín hiệu nhưng trong lòng lại bỏ qua cảm giác nguy hiểm đó, mà trong thời điểm con người không chú ý đến bóng tối sẽ từ từ tràn đến, xé rách thân thể, như một tên sát nhân khát máu, đến lúc đó chạy đi gọi tiếp viện thì đã quá muộn.

Sĩ quan Takagi đứng ở một bên nhìn cảnh Shinichi cùng Ran dính sát như keo sơn, đột nhiên nhớ tới vị FBI nhà cậu cùng đồng đội đặc biệt đã cứu được Ran, nhưng mà lúc này đã ẩn thân vào trong đám người đi đâu mất.

Sĩ quan Takagi vò vò đầu, ba người này quan hệ thật phức tạp, vốn cho là thám viên FBI kia tới đây vụng trộm, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt thanh mai trúc mã liền xuất hiện ôm lấy Kudo, nghe nói Ran bị người bắt cóc cho nên hắn mới tới giúp, thám viên FBI kia có lẽ không phải tới gặp mặt Kudo vì vậy đã lén lút chạy đi đâu rồi, mà Kudo cùng Ran từ cái ôm kia lại giống như người yêu vậy... Thế giới tình cảm của học sinh cấp ba thật phức tạp, anh và sĩ quan Sato tựa hồ quá ngây thơ rồi?

“Nhìn dáng vẻ của thám viên FBI kia như không có ý định để Kudo biết chuyện mình đã tới, mình cũng sẽ không quản việc không đâu.” Sĩ quan Takagi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không muốn bàn luận gì thêm, tầng trên còn có một đống xác chết của bọn bắt cóc đang chờ anh đi xử lý đây.

Shinichi đưa Ran đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói Ran không có chịu tổn thương gì bên ngoài, chỉ là tinh thần phải chịu kích thích lớn, nằm viện hai ngày cho tinh thần ổn định là không có việc gì.

Suzuki Sonoko rất tâm lý nói mình đi giúp Ran làm thủ tục nhập viện, đem không gian để lại cho Shinichi cùng Ran.

Bầu không khí bên trong gian phòng sau khi Suzuki Sonoko rời đi tựa hồ trở nên cực kỳ căng thẳng, Shinichi cùng Ran hai người đều cảm thấy hô hấp có chút không trôi, hết sức nôn nóng cùng bất an.

Shinichi không biết giải thích làm sao với Ran về sự kiện bắt cóc lần này, hết thảy đều bởi vì cậu, là cậu làm liên lụy tới Ran.

Ran nhìn dáng vẻ do dự của Shinichi, làm sao lại không nhận ra được suy nghĩ của thanh mai trúc mã chứ, vì vậy cô mới lên tiếng trước nói: “Shinichi, chúng ta đã cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu cho tớ rất nhiều thứ, nhiều đến mức tớ đã từng nghĩ hai đứa sẽ luôn bên nhau... Nhưng mà trên thực tế hai chúng ta đều là hai cá thể đơn độc, chúng ta có cuộc đời của mình, con đường của mình, tớ không thể ngăn cản cậu đi tìm hạnh phúc cho riêng mình... Cuộc đời của tớ dài đằng đẵng, nhưng tớ vẫn sẽ nhớ cậu, Shinichi.”

“Ran, tớ...” Shinichi không biết bản thân nên nói cái gì, Ran là người chu đáo hơn bất cứ ai, cậu còn chưa mở lời xin lỗi thì Ran đã khoan dung tha lỗi cho tội ác của cậu, trong lòng cậu lại càng hổ thẹn.

“Chỉ là Shinichi... Tớ, tớ thực sự không thể nào tiếp thu chuyện cậu cùng người đàn ông kia ở bên nhau, xin cậu hiểu cho tớ, tớ không có cách nào có thể cầu phúc cho hai người.” Ran cúi đầu xuống, che giấu vẻ mặt hoảng sợ của chính mình, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng đó cả người cô đều không thể ngừng run rẩy, ở bên trong vũng máu tươi mà người đàn ông vẫn kiên định giống như ác ma từ Địa ngục bước ra.

“Gin, anh ấy... Đối xử với tớ rất tốt.” Shinichi chỉ có thể dùng câu giải thích này đối phó với Ran, Gin đúng là đối với cậu rất tốt, cho dù bại lộ thân phận cũng phải bảo đảm an toàn cho cậu không chịu bất cứ tổn hại nào, thế nhưng hắn đối với những người khác lại vô cùng tàn khốc, mặc dù là người mà cậu xem là người thân như Ran, Gin cho dù thấy chết cũng không chịu cứu.

Ran nghe thấy lời bao biện của Shinichi, tâm tình càng lúc càng mất khống chế nói: “Hắn ta là hung thủ giết người, Shinichi.”

“Ran, làm sao cậu biết?” Shinichi mẫn cảm bắt được ý chính bên trong lời nói của Ran, cậu nhớ rõ chính mình chưa từng nói với Ran về nghê nghiệp của Gin, mà Gin cũng sẽ không cùng Ran nói chuyện.

“Trên người người đàn ông kia có mùi máu tanh, cậu không nên xem thường khứu giác của phụ nữ.” Ran nhớ tới lời uy hiếp của người đàn ông kia, không thể tiết lộ cho bất luận người nào mình đã từng thấy rằng hắn phạm tội, bất kỳ người nào cũng bao gồm cả Shinichi.

“Ran, nhất định là, cảm giác của cậu sai rồi.” Shinichi nghe vậy đổ mồ hôi, gian nan nói đỡ cho Gin, nếu để cho Gin biết Ran biết được thân phận thật sự của hắn, Ran liền sẽ gặp nguy hiểm.

Ran sửng sốt, lời người đàn ông kia nói lại một lần nữa lặp lại ở bên tai cô không ngừng vang vọng... Bởi vì em ấy yêu ta.... Bởi vì em ấy yêu ta...

Shinichi trong trí nhớ của cô là một người chính trực, dũng cảm, vì chân tướng sự thật mà thiếu niên không sợ bất cứ chuyện gì, mà bây giờ ở trước mặt của cô lại vì tội phạm mà che giấu sự thật, người thiếu niên xa lạ này nói ra lời khiến người khác không thể tin tưởng, hay là cậu thật sự đã không còn là Shinichi của cô nữa rồi.

“Shinichi, bất luận hắn là ai, tớ vĩnh viễn không muốn cậu vì tình yêu mà đánh mất chính mình.” Ran nói ra lời cầu phúc của mình, Shinichi đã ngày càng đi xa, cô cũng nên chân chính buông tay thôi.

Shinichi quay người về phía giường bệnh của Ran, trên mặt của cậu mang theo vẻ mệt mỏi rõ ràng, Ran vì cậu mà cả đời này đã phải chịu quá nhiều thua thiệt.

Ran vào lúc Shinichi quay đi liền cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, cho dù nói như thế nào, trong lòng cô vẫn có một góc tồn tại mưa to gió lớn, cho dù đã nói muốn buông bỏ Shinichi, nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được mà lo lắng. Hóa ra Shinichi trong lúc vô tình đã biến thành không khí trước mặt cô, khiến cô hô hấp khó khăn như không muốn rời bỏ.

Mori Kogoro bất bình đứng bên ngoài phòng bệnh xông vào, Suzuki Sonoko cũng một mặt tức giận trừng mắt với Shinichi, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong phòng bệnh.

Kudo Yusaku cùng Kudo Yukiko đứng ở chỗ xa xa, Kudo Yukiko lo lắng nhìn Shinichi, muốn nói cái gì đó lại thôi.

“Đi theo bố.” Kudo Yusaku nghiêm túc nói, lập tức đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

Shinichi hơi hơi khững lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại đi vào theo, lưu lại ánh mắt ưu sầu của Kudo Yukiko ở phía sau.

“Shinichi, tình cảm hay sinh hoạt của con, bố vốn không nên nhúng tay vào.” Kudo Yusaku móc ra cây súng từ trong lòng đưa tới trước mặt Shinichi, “Nhưng mà Shinichi... Chuyện đến nước này con nhất định phải đưa ra lựa chọn.”

“Bố...” Cuống họng Shinichi như nuốt phải một vật sắc nhọn gì đó gây cho cậu cảm giác đau đớn không ngừng. Kudo Yusaku lấy ra cây súng chính là quà sinh nhật ngày đó Gin tiện tay đưa cho cậu, từ đó về sau cậu liền giấu cây súng của Gin ở trong ngăn kéo.

“Shinichi, làm người rất phức tạp, chúng ta sinh sống trong xã hội này, không thể chỉ bận tâm đến tình yêu. Con nhất định phải tuân thủ nguyên tắc cùng quy củ, phải thực hiện nghĩa vụ cùng gánh vác trách nhiệm, không thể bước vào khu vực cấm, không thể rời bỏ người thân và bạn bè.” Kudo Yusaku từng bước dụ dỗ nói, “Con yêu Gin, đó cũng không phải chuyện của cá nhân con, đây là do gia đình tác hợp, là quan hệ vòng tròn dung hợp hai người, là hai thế giới bao quát cùng tồn tại, con có thật sự chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tất cả những chuyện này không?”

“Bố, con...” Shinichi bị câu hỏi bức ép không có cách nào trả lời, cậu căn bản cũng không có chính diện đối mặt với những vấn đề này, mỗi một ngày ở bên cạnh Gin đều trong trạng thái được chăng hay chớ, chỉ còn chờ đến một ngày sự tình bùng phát, cậu mới chuẩn bị suy tính ra cách giải quyết từng vấn đề một.

“Shinichi, hiện tại đã có một người con gái thiện lương bởi vì quan hệ của hai đứa mà nằm trong bệnh viện, lần này bởi vì may mắn Ran mới không xảy ra chuyện gì, nhưng mà lần sau thì sao? Con cùng một Tử Thần ở bên nhau, còn muốn khẩn cầu chúa trời bảo vệ con sao?” Kudo Yusaku chỉ vào phòng bệnh sát vách của Ran, khi ông nghe tin Ran bởi vì Shinichi mà phải nhập viện, thật sự bản thân ông lúc đó muốn cho đứa con trai của mình một cái tát.

Năm đó bố ông cũng không có dạy mình gieo vạ cho những người con gái khác, đứa con trai của ông thật quá thật vọng!

“Bố, con sẽ cân nhắc kỹ.” Shinichi trịnh trọng cam kết, bố cậu nói không sai, cậu nhất định phải nghiêm túc cân nhắc quan hệ của mình và Gin.

Kudo Yusaku hài lòng vỗ vỗ vai Shinichi, cây súng trong tay đưa trả lại cho Shinichi.

Hai bố con cùng nhau ra ngoài, phía ngoài Kudo Yusaku cùng bác tiến sĩ Agasa không biết đến đây từ lúc nào thở phào nhẹ nhõm.

“Bác tiến sĩ Agasa, bác về rồi?” Shinichi vui mừng nói, bác tiến sĩ Agasa đã rời đi được vài tháng rồi.

“Nghe nói bé Ai đã trở về, bác nghĩ mình phải về xem sao, còn chưa thực hiện được, liền nghe tin Ran có chuyện, bé Ai cũng vội vàng bận bịu nói muốn tìm người bạn cũ.” Bác tiến sĩ Agasa xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếc nuối nói.

“Bạn cũ?” Shinichi hồi tưởng đến mối quan hệ của Haibara Ai ở Nhật Bản, người quen của Haibara Ai cũng không có nhiều, có thể gọi là bạn cũ... Đáng chết, Haibara Ai không phải đi tìm Gin chứ!

Truyện Chữ Hay