Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

chương 12: không thể biết trước chuyện sau này

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

VỊ DIỆN THỨ HAI

Chưa nói xong câu “gặp lại” đã bị kéo trở về Vị Diện không gian, Tô Lục chút có tức giận, thanh niên vốn đang cười hì hì định tiến lên chào đón thấy khuôn mặt đen xì của Tô Lục lập tức lui binh, không biết lấy từ chỗ nào ra một con gấu bông to đùng chắn ở trước mặt, cả người tránh ở phía sau nó, phát huy hoàn toàn tinh thần của bốn chữ “giả bộ đáng thương”, Tô Lục nhìn thấy thế càng muốn đánh người.

Lườm!

“Khụ!” Nhìn phải.

Tiếp tục lườm!

“Khụ khụ!” Nhìn trái.

Kiên trì bền bỉ lườm!

“…” Được rồi, hắn thua. Thanh niên bị lườm đến nổi da gà, rơi lệ đầy mặt: “Chuyện đó ấy mà, em gái.”

“?”

“Căn cứ vào quy tắc, khi đến thời điểm, cô sẽ tự động bị kéo trở lại nơi này, thật sự không phải tôi giở trò quỷ gì đâu.” Dép xỏ ngón nói tới đây, thật cẩn thận liếc nhìn biểu hiện của Tô Lục, thử dò hỏi: “Cô có muốn nhìn xem cuộc sống sau này của Bạch Tuyết Văn hay không? Nếu muốn, tôi có thể lập tức biến ra.”

“…” Tô Lục nhìn biểu hiện của người nào đó vô cùng cẩn thận, chỉ thiếu mỗi việc viết bốn chữ “tôi rất vô tội” lên mặt, nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi tin cô ấy sẽ sống tốt.” Như vậy là đủ rồi. Cho nên nói, “Nhanh chóng thả tôi trở lại thân thể của mình!”

“Đúng vậy, đại vương! Đại vương vạn tuế!”

“… Câm miệng.”

Mà đúng như Tô Lục tin tưởng, sau đó không lâu, Bạch Tuyết Văn và Phương Thư Duy cùng đi đến nhà tang lễ.

Như một năm trước, cô lẳng lặng nhìn chăm chú vào bình tro cốt lạnh lão, cảm giác trong lòng vẫn đau đớn, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều. Giống như Tiểu Lục nói, “Thời gian là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhất”, có lẽ một ngày nào đó, cô thể mỉm cười đến thăm cha mẹ, nói với họ ——

“Con sống rất tốt.”

“Thời gian một năm qua, nhờ có cô ấy, con mới có thể thuận lợi vượt qua nhiều chuyện như vậy.”

“Cha mẹ an tâm, cho dù chỉ còn lại một mình, con vẫn sẽ vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại, giống như kỳ vọng của hai người.”

“Không cần lo lắng cho con nữa.”

Bạch Tuyết Văn chầm chậm thuật lại những chuyện một năm qua cô nghe được, nhìn được, gặp được, còn có cảm xúc nội tâm, khát khao tương lai… rất nhiều, rất nhiều chuyện, cho nên cô nói thật lâu, thật lâu.

Đến cuối cùng, yết hầu cũng khô cứng, nhưng trong lòng lại bình tĩnh hơn.

Đến khi cô rời khỏi nhà tang lễ, mặt trời đã sớm đổi sang một hướng khác, lúc này đã là chạng vạng.

Mà Phương Thư Duy vốn chờ ở ngoài cửa cũng không thấy bóng dáng đâu, Bạch Tuyết Văn đưa mắt nhìn trái phải, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Cậu ta đoán được cô sắp ra cho nên đi mua chút đồ ăn rồi.”

“Thế sao…” Bạch Tuyết Văn gật gật đầu, hai mắt đỏ ửng nhìn chăm chú vào thanh niên dường như cũng đã đợi rất lâu rồi, nhẹ giọng hỏi: “Tuân luật sư, anh cũng đến thăm cha mẹ tôi sao?”

“Ừ.”

“Vậy à, thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”

“Không, không sao.”

Đối thoại như thế qua đi, hai người lại rơi vào hoàn cảnh không còn lời nào để nói, vì thế hai người nhìn nhau cười cười, một người bước vào, một kẻ đi ra.

Trong khoảnh khắc thoáng lướt qua nhau, thanh niên bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói: “Cô không phải Bạch Tuyết Văn, cô là ai?” Trực giác không tên, nhưng lại chắc chắn dị thường.

Bạch Tuyết Văn cũng đồng thời dừng bước chân, quay đầu lại, kinh ngạc mà cảm khái trả lời: “Tôi là Bạch Tuyết Văn, tôi không phải cô ấy.”

—— thấy không Tiểu Lục, trên thế giới này nhớ đến cô dường như không chỉ có một mình tôi.

“Thế…”

“Cô ấy rời đi rồi.”

“…”

“Có lẽ một ngày nào đó sẽ trở về, có lẽ… vĩnh viễn không trở lại. Nhưng tôi cảm giác nhất định là vế trước.” Cô gái khẳng định nói, “Bởi vì cô ấy đã đồng ý với tôi, nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đến thời điểm đó, tôi nhất định có thể nhận ra cô ấy.”

“… ‘Cô ấy’ mà cô nói tên là gì?”

“Tô Lục.”

“Hắt xì!”

Dường như là đồng thời, Tô Lục hắt hơi liên tục, vừa xoa xoa mũi, cô vừa ngồi ở trước máy tính, trả lời những vấn đề của khách hàng.

【 Là thỏ không phải gà: Ông chủ, có thể giảm giá thêm không? 】

【 Lục Ý nhiễm nhiễm: Xin lỗi, đây đã là giá thấp nhất, giảm thêm nữa thật sự là tôi không còn lãi. 】

【 Là thỏ không phải gà: Thế có miễn phí vận chuyển không? 】

【 Lục Ý nhiễm nhiễm: Cộng thêm phí vận chuyển là tệ. 】

【 Là thỏ không phải gà: Ông chủ xem tôi mua hàng đã mất tệ rồi, hơn nữa đoạn đường cũng không xa lắm, miễn phí vận chuyển đi mà, lần sau tôi còn rủ thêm cả bạn bè mua cùng. 】

【 Lục Ý nhiễm nhiễm:… 】

【 Lục Ý nhiễm nhiễm: Được rồi, lần sau nhất định phải rủ thêm người mua nha. 】

【 Là thỏ không phải gà: Tất nhiên rồi ~】

Kết thúc cuộc đối thoại dài đến ba mươi phút, Tô Lục thở dài một hơi, bưng lên chén cà phê đặt ở một bên để nâng cao tinh thần, sau đó kinh hoàng phát hiện ra một việc… Thật • khó • uống!

Quả thật là từ xa xỉ đến tiết kiệm quá khó.

Từ xa xỉ đến tiết kiệm quá khó!

Ở cùng đại gia Bạch Tuyết Văn quá lâu, quả thật là hỏng nhiều chỗ rồi.

“Chà chà, thật sự là không thể ngờ được.” Kẻ nào đó đang ở phía sau cô bay tới bay lui vô cùng cảm khái.

Tô Lục không thèm phản ứng.

Không sai, từ sau khi cô trở lại thân thể của mình, dép xỏ ngón cũng từ trong không gian Vị Diện theo ra cùng, tuy rằng không phải thực thể, nhưng hắn vẫn vô cùng vui vẻ ——theo cách nói của tên gia hỏa này, hắn đã rất lâu không ra thế giới bên ngoài.

Cũng bởi vì câu nói này mà Tô Lục không đạp hắn trở về, mà mặc kệ cho hắn tự do đi lại trong không gian cá nhân của mình, có điều bởi vì đã ký khế ước, hắn không thể rời xa cô quá ba thước.

Tô Lục đứng lên, đi đến kho chứa đồ tìm vật phẩm mà khách chọn mua, thuần thục nhanh chóng đóng gói lại. Nói ra thì thật sự là khó mà tin nổi, vừa mới rời khỏi không gian Vị Diện, ký ức về “thế giới kia” đã nhanh chóng phai nhạt đi, mà ký ức về “thế giới này” lại lập tức rõ ràng, một năm thời gian ở thế giới kia thật sự giống như một giấc mộng, hiện tại, tỉnh mộng, sự vật trong mộng vẫn có thể nhớ rõ, mà tất cả những chuyện trong trong thế giới hiện thực cũng không hề quên.

Theo như cách nói của dép xỏ ngón, điều này cũng là một loại quy tắc, giống như khi cô tiến vào không gian Vị Diện rồi trở lại, thời gian trôi qua ở thế giới thực còn không đến một phút đồng hồ. Hắn cũng không chịu nói tỉ mỉ chuyện này, có điều Tô Lục cũng thấy chẳng sao cả, dù sao thì chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô, nếu không thật sự là khó làm.

Cô đem hàng hóa đã đóng gói cần thận, nhân tiện dính cả địa chỉ cần chuyển đến lên bên trên, bây giờ chỉ cần chờ người của công ty chuyển phát nhanh tới cửa nữa.

“Thật sự là không ngờ tới…”

“Không thể ngờ tới…”

“Không thể ngờ…”

Trên trán Tô Lục xuất hiện mấy sợi gân xanh, cô đứng lên, dùng ánh mắt giết người quét về phía kẻ nào đó: “Nếu đầu lưỡi bị thắt, có cần tôi cắt bỏ giúp hay không?”

“…” Có nhất thiết phải tàn bạo vậy không? Sau khi 囧 rất lâu, thanh niên vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Có điều là thật sự không thể ngờ, cô đối xử với khách lại kiên nhẫn như vậy.” Quả thật như thế, khi nói chuyện với khách hàng tô Lục vô cùng dịu dàng, so với lúc này thì như hai người khác nhau hoàn toàn.

囧: Một icon phổ biến bân Trung Quốc, chỉ trạng thái sốc, đơ…

“Bởi vì bọn họ là cha mẹ áo cơm của tôi.” Tô Lục ôm lấy cánh tay, khẽ hừ một tiếng, “Nếu anh cho tôi tiền, tôi cũng có thể suy xét lại thái độ của mình, thế nào?.”

“… Này, trinh tiết của cô ném đâu rồi?”

“Không có tiền thì câm miệng lại.”

“…”

Chỉ những người trải qua cuộc sống nghèo khó, mới biết được cảm giác vừa đói vừa khát, cho nên Tô Lục vô cùng nghiêm túc với việc làm ăn của mình, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có thể gặp phải những người cố tình gây sự hoặc quen lừa gạt vơ vét tài sản, trừ những kẻ đó ra, những người còn lại tìm đến mua đồ của cô mới có thể khiến cho Tô Lục có một cuộc sống mà cô tự nhận là thoải mái như bây giờ. Có điều… Cà phê thật sự là khó uống, có cần đổi loại khác hay không đây? Tháng này hình như vẫn có dư tiền, chỉ là nếu gửi tiết kiệm thì có tốt hơn hay không?

Bất giác, Tô Lục yên lặng rối rắm.

Vì thế…

“Bỏ đi, nấu cơm ăn trước đã.”

Đây cũng là “chỗ tốt” mà lúc trước dép xỏ ngón đã nói.

Không sai, từ sau khi trở về thế giới thực tại, Tô Lục phát hiện ra mình nấu cơm rất ngon, cẩn thận nghĩ lại, chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, cô tiếp được ký ức của Bạch Tuyết Văn, cái này gọi là tư tưởng lý luận; thứ hai, trong một năm vừa qua, cô nấu cơm rất nhiều lần, cái này gọi là áp dụng thực tiễn.

Lý luận và thực tiễn kết hợp với nhau, không gì không làm được… Khụ, có lẽ chính là như vậy đi?

Tô Lục bắt đầu suy một ra ba, chuyện như vậy khẳng định cũng có thể áp dụng với những người khác, thế có nghĩa là nếu một ngày nào đó cô xuyên vào cơ thể của một cao thủ võ lâm, đến khi trở về cũng có thể mang theo một thân võ công?

Đương nhiên, chuyện đó có liên quan đến “chỗ tốt”.

Tô Lục nhìn chăm chú bàn tay thái rau so với lúc trước nhanh hơn gấp đôi của mình, càng thêm khẳng định, tố chất trong thân thể quả nhiên đã biến đổi.

Mà dép xỏ ngón giải thích với chuyện này là: “Bởi vì một khi linh hồn của cô rời khỏi thân thể, thân thể sẽ lập tức chết đi. Tuy rằng thời gian cô vào trong không gian Vị Diện ở thế giới này chưa đến một phút đồng hồ, nhưng thân thể của cô trong khoảnh khắc đó quả thật đã chết, trong khoảnh khắc này, thân thể của cô phải được bảo quản bởi “khí cụ khống chế Vị Diện” – cũng chính là đồng tiền xu lúc trước, mà chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi này, năng lượng của khí cụ sẽ không được khống chế mà chảy vào trong thân thể cô. Có điều đừng lo lắng, điều này cũng không gây hại gì, ngược lại còn khiến cho thân thể cô được tối ưu hoá.”

Sự thật chứng minh, hắn nói không sai.

Đây là lần thứ hai cô nấu cơm từ khi quay trở lại, mà động tác đã thuần thục như vậy, chỉ dựa vào lý luận trong đầu là không đủ, mà chắc chắn tố chất của thân thể cũng đã được đề cao.

Một bát mì xào thơm nức được múc ra, Tô Lục hưởng thụ hít hà một hồi, mới cầm lấy đôi đũa gắp lên, còn chưa đưa đến miệng, đã cảm thấy hai tay vô lực, ngay sau đó, cả thân thể và bát mì đều rơi xuống đất.

“Mỳ của tôi!”

“Ồ, linh hồn lại thoát ra rồi sao?” Dép xỏ ngón bay đến, nhưng một chút ý tứ bất ngờ cũng không có.

“… Không phải tôi mới trở về chưa đến một ngày sao?”

“Biết làm sao được, sự đồng bộ giữa thân thể và linh hồn quá thấp.” Thanh niên buông tay, “Cho nên ăn mì cũng khiến linh hồn thoát ra.”

“…” Tô Lục cắn răng, “Tỉ suất đồng bộ hiện tại là bao nhiêu?”

“Khụ!” Người nào đó chột dạ nhìn trời.

“Nói!”

Dép xỏ ngón hơi run một chút, thành thật trả lời: “Khoảng ba phần trăm.”

“…”

“Ha ha, tóm, tóm lại, đừng nghĩ tới ăn nữa, mau chóng cùng tôi tiến vào không gian Vị Diện, đi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi!”

Tô Lục cong khóe miệng, nở nụ cười vô cùng ôn hòa, trong mắt lại ngập tràn sát khí: “Ha ha, anh xác định không phải bản thân đang cố ý trả thù tôi chứ?” Bởi vì hắn không thể ăn thức ăn trong thế giới thực.

“… A? Không hề! Ối! Chuyện này thật sự không phải lỗi của tôi! Á, tôi sai rồi! Tôi nhận sai còn chưa được sao? Gào!!!”

Truyện Chữ Hay