Còn Tựa Âm Thanh Trong Cơn Say Năm Ấy

chương 22: chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Goblin

—Thập niên tiền thị tôn tiền khách,

Nguyệt bạch phong thanh, ưu hoạn điêu linh.

Lão khứ quang âm tốc khả kinh.

Tấn hoa tuy cải tâm vô cải,

Thí bả kim quang, cựu khúc trùng thính.

Do tự đương niên túy lúy thanh.

Thái Tang Tử – Âu Dương Tu

———

Vừa rời khỏi cấm cung, Sở Tỷ đã từ xa trông thấy người của Tô Hách Ba Khổng đứng chờ mình ngoài cổng.

“Sở đại nhân, Khả Hãn cho mời.”

Sở Tỷ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, theo người nọ đến chỗ Tô Hách Ba Khổng.

Tô Hách Ba Khổng ngồi trên lưng ngựa, thấy Sở Tỷ đến gần bèn vươn tay ra.

Sở Tỷ nhìn bàn tay ấy một chút, rồi thẳng thắn bắt lấy mượn lực leo lên lưng ngựa, ngồi đằng sau Tô Hách Ba Khổng.

Vật cưỡi của Tô Hách Ba Khổng không hổ là con ngựa tốt nhất sa mạc, dù bất ngờ tăng thêm trọng lượng một người, vẫn chẳng hề lảo đảo, chỉ phì phò lắc cái đầu vài cái.

“....” Tim Tô Hách Ba Khổng trật một nhịp, “Hình như có gì đó không đúng.”

Vơng ~ nỗi niềm sợ vợ đảo chính của các anh công ;>

“Không đúng chỗ nào?” Sở Tỷ hỏi ngược lại, hai tay luồng ngang qua eo y, bắt lấy dây cương, “Giá!”

Sau đó mang Tô Hách Ba Khổng lao đi.

Nhóm tùy tùng của Tô Hách Ba Khổng thấy thế lật đật đuổi theo, đùa à, đại vương nhà mình! Bị! Người ta ôm trong lòng! Chạy mất hút rồi! Giờ không đuổi theo, nhỡ xảy ra chuyện thì toi cả lũ!!!

Phút chốc trên đường lớn đều là tiếng móng ngựa lộc cộc, mấy cung nhân vừa mới trải qua đại nạn tâm lý vẫn như chim sợ cành cong, tưởng đâu lại có vụ đảo chính nào, cả đám hớt ha hớt hải tấp sát hai bên, vậy nên cả con đường đều trống trải, người ngựa đều phi như bay.

Nhưng Sở Tỷ đang điều khiển ngựa lại hơi hậm hực bởi – Tô Hách Ba Khổng quá cường tráng, ngồi đằng sau y....!không thấy đường gì hết.

Thêm một lần suýt chút nữa tông trúng người đi đường, Tô Hách Ba Khổng ghìm cương nói với Sở Tỷ: “Em để ta cưỡi thì hơn đó.”

“Ngươi?” Sở Tỷ hỏi, “Ngươi biết đi đâu à?”

“Phủ đệ của em.” Tô Hách Ba Khổng quen cửa quen nẻo điều khiển ngựa xuyên qua khu chợ sầm uất, dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần ban nãy chạy đến quý phủ của Sở Tỷ.

Tô Hách Ba Khổng đã sớm phái người về thông báo, cả hai vừa đến cửa, Vương Nhị liền dẫn theo ít người hầu ra đón.

“Lão gia....” Vương Nhị trông thấy chủ nhân mất tích mấy ngày không gặp mà cứ ngỡ mình đang mơ, “Ngài về rồi, về rồi, thật tốt quá....”

Từ lúc Sở Tỷ vô cớ mất tích, đã mấy tháng rồi vị lão bộc trung thành này chưa được gặp Sở Tỷ.

Sở Tỷ vội an ủi: “Quản gia, không phải ta vẫn lành lặn đó sao, đừng lo lắng.”

Vương Nhị lau viền mắt ửng đỏ, bấy giờ mới nhìn thấy Tô Hách Ba Khổng đứng bên cạnh Sở Tỷ: “Lão gia, vị này là....”

“....” Nhất thời Sở Tỷ chẳng biết giới thiệu thế nào, dù gì quan hệ giữa hắn và Tô Hách Ba Khổng cũng khá phức tạp, chỉ có thể đáp qua loa, “Đây là khách quý của bệ hạ....”

Tay Tô Hách Ba Khổng đang đặt trên vai hắn khẽ siết chặt.

Sở Tỷ không nhìn y cái nào, nhưng vẻ mặt có gì đó không đúng lắm.

Vương Nhị thấy vậy, tự biết nam nhân vóc người cường tráng, địa vị cao quý trước mặt và lão gia nhà mình hẳn là có gì đó không tiện nói, bèn lên tiếng chào hỏi, kế đó không hỏi thêm gì nữa, mời cả hai vào phủ.

Mặc dù đây là phủ đệ của Sở Tỷ, nhưng thời gian hắn ở đây ít ỏi đến đáng thương.

Mỗi lần hồi triều lại bận bịu chính sự, thường xuyên ngủ trong thư phòng, về sau lại bất đắc dĩ xuất chinh đánh Tác-ta, cả vị trí của cái phủ này cũng do Thiệu Cảnh chọn, ngay cả tấm hoành cũng là đích thân Thiệu Cảnh ngự bút, chỉ là hiện tại đối với Sở Tỷ, sự tồn tại của phủ đệ này chẳng khác nào một sự mỉa mai.

Quân tử chi giao, chỉ đến thế mà thôi.

Dù họ đã từng có chút xé rào, song giờ đây điều ấy chẳng còn quan trọng nữa.

Chỉ là hắn tự hỏi, những áp lực lúc còn trẻ cũng như hoài bão tốt đẹp lẫn tình cảm chân thành giữa hai người năm ấy, nên đi về đâu đây?

“Sở Tỷ, nhìn ta.”

“Hả...” Sở Tỷ còn chưa thoát khỏi dòng hồi ức, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy một bóng người chắn trước mặt.

Không cần bất kì ngôn ngữ nào, Tô Hách Ba Khổng trực tiếp dùng hành động biểu đạt tất cả.

“Có thể em không tình nguyện.” Tô Hách Ba Khổng vuốt ve gò má Sở Tỷ, “Nhưng từ nay về sau, em, là người của Tô Hách Ba Khổng ta.”

“Ta...”

Tô Hách Ba Khổng cắt ngang lời Sở Tỷ, “Ta không kiên nhẫn lắm đâu.”

Lúc nói câu này mặt Tô Hách Ba Khổng bình tĩnh đến lạ, nhưng Sở Tỷ cảm nhận được sóng ngầm dữ dội ẩn dưới lớp vỏ điềm tĩnh ấy.

Chớp mắt, ngày Tô Hách Ba Khổng khởi hành về nước đã đến.

Vốn Thiệu Cảnh muốn tổ chức thịnh yến tiễn y, nhưng bị Tô Hách Ba Khổng từ chối.

“Muốn có đã có, cũng nên về thôi, tránh đêm dài lắm mộng.”

Nghe vậy, Thiệu Cảnh ngẩn người: “Ngươi...!hãy đối xử tốt với hắn.”

“Đương nhiên rồi.” Tô Hách Ba Khổng nhìn thẳng vào mắt Thiệu Cảnh.

Thiệu Cảnh bị nhìn chằm chằm như vậy, thật sự không mấy thoải mái, nói: “Tác-ta hãn, vậy tạm biệt từ đây.”

Tô Hách Ba Khổng gật đầu, xoay người rời đại điện.

Đây xem như là lần gặp mặt cuối cùng giữa Thiệu Cảnh và Tô Hách Ba Khổng, về sau cả hai không còn gặp nữa.

Không nên và cũng không cần thiết.

Ngày lên đường, Sở Tỷ không ngồi xe mà cưỡi một con ngựa, quay đầu nhìn về phía tường thành.

Nơi ấy, không có bóng ai cả.

Trái tim hắn cũng chết lặng, quay đầu ngựa, hoà vào đội ngũ Tác-ta.

“Lên đường —”

Kể từ đây, cách biệt ngàn dặm, không còn vương vấn chuyện cũ nữa.

Hướng phía bắc đi non nửa canh giờ, liền thấy Ba Âm vội vàng thúc ngựa chạy đến gần Sở Tỷ, “Sở đại nhân —”

Sở Tỷ ghìm cương, “Sao vậy, Ba Âm?”

“Ừm, à...!Khả Hãn gọi ngài á.” Ba Âm quan sát sắc mặt Sở Tỷ, nhưng không nhìn ra bất cứ điều gì.

“....” Sở Tỷ dừng ngựa.

Cả đội ngũ cũng vì thế mà khựng lại, điệu này có vẻ hắn mà không đi thì toàn bộ đội ngũ cứ phải đứng mãi cho xem.

Hết cách, Sở Tỷ điều khiển ngựa đi tới chỗ mã xa của Tô Hách Ba Khổng.

Tô Hách Ba Khổng xốc rèm xe lên, đưa tay về phía hắn.

Sở Tỷ tung người xuống ngựa, đưa roi và dây cương cho người hầu gần đó, không buồn nhìn cái tay của Tô Hách Ba Khổng, tự mình leo lên.

Tô Hách Ba Khổng rút tay về, thả rèm xuống.

Lúc này đoàn xe mới tiếp tục di chuyển.

Bên trong xe ngựa.

Sở Tỷ cố gắng thả lỏng tinh thần, tự nói bản thần không cần để ý Tô Hách Ba Khổng.

Cơ mà...!cảm giác tồn tại của người đàn ông này mạnh mẽ quá đi!!! Theo sự lắc lư của xe ngựa, thi thoảng đầu gối hoặc cánh tay hắn sẽ va vào đối phương, mà mỗi lần như thế, vô số hình ảnh vành tai tóc mai chạm nhau của hai người lại như pháo hoa, bùm bùm nổ ra trong đầu hắn.

Sở Tỷ lấy một quyển sách mang theo bên người ra, hòng vơi bớt tạp niệm.

Thế nhưng sách vừa mở, đã bị Tô Hách Ba Khổng đóng lại, “Trên xe xóc nảy, có hại cho mắt.”

Sở Tỷ ngẩng đầu nhìn y, lại không thốt được lời phản bác nào, bèn lúng túng cất sách đi, “Tại ta thấy không có việc gì làm thôi.”

“Vậy nói chuyện với ta đi.” Tô Hách Ba Khổng đề nghị.

Sở Tỷ nghe vậy cẩn thận quan sát Tô Hách Ba Khổng, thấy y không có vẻ gì là đùa, mới đáp: “Nói...”

Tô Hách Ba Khổng bật thốt: “Sở Tỷ.” Hai mắt sáng quắc nhìn hắn.

“....!nói chuyện gì.” Sở Tỷ né tránh ánh mắt y.

Phần lớn thời gian Sở Tỷ đều cho người khác cảm giác hắn là một người khiêm tốn dễ gần, khả năng thích nghi tốt, hơi có chút lánh đời.

Nhưng khi đối mặt với Tô Hách Ba Khổng, tính tình lại thường gay gắt như ăn thuốc nổ, số lần bình tĩnh nhỏ nhẹ nói chuyện thế này, chẳng hết nổi một bàn tay.

“Gia đình em đi.”

“Gia đình ta...”

Ba Âm ở ngoài loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện từ trong xe truyền ra, không khỏi cười khẽ.

Cầu trời đường tình duyên của Tô Hách Ba Khổng thuận buồm xuôi gió....!như vậy hắn mới có thời gian xả hơi nha...!lại nói bản thân dù gì cũng là con cháu quý tộc chứ bộ, ấy mà lại sa sút đến mức suốt ngày cấp đuôi giúp người ta cưa lão bà....!hức hức hức....

Lúc này, Sở Tỷ hoàn toàn mờ mịt với tương lai phía trước, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ cùng Tô Hách Ba Khổng...!thôi thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, đi bước nào hay bước đó vậy.

Cả đoạn đường, mỗi người đều mang tâm sự riêng, thế nhưng đều không thể ngăn đoàn xe hướng tới đích đến của nó..

Truyện Chữ Hay