Ta lại chìm vào cảnh trong mơ.
Vô biên vô hạn.
Một tấm màn lụa màu hồng phấn bay bay trong gió nhẹ, đằng sau tấm màn là một thanh niên mặc quần áo đen thắt đai lưng màu tím.
Ta đứng ở mặt bên kia tấm màn, hít một hơi lấy dũng khí, chậm chạp vén màn.
“Hạ Mật, ta chờ nàng đã mấy đêm rồi!”, lúc ánh mắt của ta và y giao nhau, cảm gác vui mừng dâng tràn trong lòng y, đứng yên không dám động đậy, dường như sợ rằng sẽ dọa ta bỏ chạy, “Không phải, ta đã chờ lâu lắm rồi, nhưng đến gần đây nàng mới nguyện ý bước vào giấc mộng của ta!”.
Ta đứng ngây ngốc, cúi đầu nhìn quần áo mình, vẫn là một bộ váy lụa đỏ tươi, trên eo nhỏ mảnh khảnh đeo đai lưng màu vàng ôm vừa khít, dáng người thật sự rất tuyệt. Lần này mái tóc đen buông xõa, chảy xuôi xuống hai bên eo, dài đến tận sau đùi.
Y chậm rãi đi qua, từng bước một cực kì thong thả, vừa đi vừa nói: “Ta đã nằm mơ nhiều lần, trong mơ đều thấy nàng, có khi là nàng lúc còn nhỏ, chơi đùa với Thất đệ ở Vân Đoan, có khi là lúc vừa quen biết nàng, nàng trốn ở bên trong bụi san hô đỏ bị ta tóm ra ngoài…”.
Ta kinh ngạc vô cùng, nhớ lại những giấc mơ trước, hóa ra đều là bước vào trong mộng của y. Gương mặt y càng lúc càng rạng rỡ, dần dần hòa làm một với gương mặt tuấn lãng vô song của cậu thiếu niên trong giấc mộng trước của ta.
A, ta nhớ ra rồi, y chính là tên trời đánh cắn lên lưng ta rồi lôi ta ra khỏi bụi san hô đỏ, sau đó lại kéo ta bay lên trời rồi thả ta rơi xuống, làm ta sợ đến mức suýt nữa lệ rơi hai hàng.
Không ngờ giấc mộng của ta cũng chính là giấc mộng của y. Ta suy nghĩ một lúc, mở miệng thử hỏi y: “Ngươi tên là Vị Đán?”.
Bước chân y đột nhiên khựng lại, đôi mắt ánh lên vẻ khiếp sợ cực kỳ.
Hồi lâu sau, y run run môi, hỏi ta: “Nàng đã quên mất ta sao, Hạ Mật?”.
Ta không biết trả lời y thế nào, nắm lấy đai lưng trên eo, có chút thất thố lui về sau một bước, một bước lùi này làm cho Vị Đán đối diện ta đứng đờ ra ngây dại.
Vẻ mặt của y phải gọi là thống khổ, trong đôi mắt tràn đầy đau thương và mất mát, không biết vì sao ta cuối cùng vẫn hiểu, loại người kiêu ngạo như y mà bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế, tựa hồ đã không chịu nổi nữa.
“Hạ Mật, nàng sợ ta ư?”, y dịu dàng hỏi ta.
Ta không trả lời, bình tĩnh nhìn y.
“Hạ Mật, phải làm thế nào, mới có thể đem nàng từ trong mộng ra ngoài hiện thực?”, giọng y khẽ run run, dáng vẻ hối tiếc nhưng đã quá muộn, “Qua bao nhiêu xuân, lại qua bao nhiêu thu, mãi cho tới bây giờ nàng chưa từng bước vào mộng của ta…”.
“…”, ta rối rắm nhìn y, rất muốn nói với y rằng, chị đây hai mươi bốn năm mộng xuân, cũng chưa từng mơ thấy mỹ nam ưu tú như vậy, tâm lý chị đây cũng rất buồn bực.
Theo góc độ cá nhân mà nói, ta và y đều thỏa mãn ảo tưởng tươi đẹp của đối phương. Nếu y nhìn thấy dáng vẻ “đáng yêu” trong hiện thực của ta, bảo đảm sẽ không có vẻ mặt đau thương như lúc này.
Ta không nhịn được khuyên nhủ y: “Hiện thực và ảo tưởng vẫn có khoảng cách, chúng ta chỉ gặp nhau trong mộng có gì không tốt đâu?”.
Huống chi dáng vẻ ta còn là tạo hình D siêu cấp, từ đầu đến chân đều khiến ta thỏa mãn, bạn trẻ này mê đắm ta như vậy, gương mặt ta trong mộng hẳn là rất đẹp.
“Tiểu Hạ, ta có thể ôm nàng một cái không?”, y đột nhiên đổi chủ đề, ánh mắt si ngốc mờ mịt, dường như đã có lớp nước mỏng manh trào ra.
Ta do dự một chút, bước một bước nhỏ về phía trước, rồi ngừng lại, bối rối cắn ngón tay. Lúc này nằm mộng xuân, vậy mà còn bày đặt dè dặt gì nữa hả? Là một thiếu nữ sống lâu năm, nhưng ta hoàn toàn không có kinh nghiệm gì hết!
Y khẽ giang rộng hai tay, trên đầu đội mũ rồng ngậm châu, theo động tác của y, bảo châu cũng rung rinh, một lọn tóc đen theo cánh tay y trượt xuống trước ngực, làm nổi bật gương mặt tái nhợt của y, càng có vẻ yếu ớt.
Trong đôi mắt đen thẳm của y phản xạ ánh sáng tím nhạt, yếu ớt và nồng nhiệt đan xen với nhau, khiến cho ta không tự chủ được lại bước tới gần.
“Tiểu Hạ…”, đôi mắt y tựa như có nam châm, ánh lên màu tím giữa hơi nước mỏng manh, hấp dẫn ta lại mù quáng tới gần thêm.
Đến lúc chỉ còn cách y ba bước chân, ta ngừng lại.
Tính vụng trộm ngắm y.
Y ngẩn người, cười khổ một cái, rốt cuộc không kiềm chế được, tiến lên một bước, kéo ta vào trong lòng, ôm chặt đến vậy, ta cơ hồ hít thở không thông.
Sau đó, y tựa đầu thật sâu, chôn mặt trong hõm vai của ta, có giọt chất lỏng ấm nóng chảy từ cổ ta thấm ướt đến tận lưng.
“Hạ Mật, Hạ Mật…”, giọng nói mang theo tuyệt vọng bi thương, càng dụi sâu vào vai ta, “Phải làm thế nào, mới có thể đem nàng quay về?”.
Ta tựa hồ bị cảm xúc của y ảnh hưởng, đôi mắt cũng chua xót, nước mắt ứa ra liên miên không dứt, hé miệng thầm lặng nức nở.
“Hạ Mật, ta…”, y kéo ta ra, đôi mắt ướt đẫm đối diện ta, vừa định nói cái gì đó, đột nhiên không gian xoay tròn vặn vẹo.
Y kinh hoảng kéo tay ta, ngón tay bóp chặt đến mức làm đau cánh tay ta.
“Hạ Mật, lại phải đợi nữa sao?”.
Ta rất muốn nói với y rằng, ta cũng bó tay, nhưng chưa kịp mở miệng, ta đã ngã vào bóng đêm vô tận, sau đó, lại thức dậy.
Ngày đã sáng rỡ, ánh mặt trời khúc xạ từ mặt biển, sóng nước trong vắt óng ánh chiếu vào vách tường phòng nhỏ.
Nguyễn Dương kéo tay áo, cẩn thận tu sửa hàng rào trước nhà.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt cực kì giản dị, giữa mái tóc đính một viên minh châu nhỏ, dây cột tóc rũ xuống cùng mái tóc đen dài, xõa đến tận hông, nước biển rung động, tóc và dây cùng nhè nhẹ bay lên.
Ta nghiêng người vào khung cửa sổ vụng trộm nhìn hắn, dù chỉ là tu sửa hàng rào dính bùn đất, dù chỉ đơn giản là nhấc tay hạ tay, hắn vẫn toát ra vẻ tao nhã.
Hắn ngoái đầu, liền trông thấy ta, nở nụ cười thản nhiên, hỏi: “Ngủ ngon không?”.
Ta vội vàng gật đầu, hắn lại nói: “Hôm nay dẫn ngươi đi xem ca múa, có chịu không?”.
Ta nhớ tới cô nàng vũ công ở phủ Cửu hoàng tử, cùng với mùi hương mang theo vị tanh tưởi đó, lập tức run lẩy bẩy, không hề nghĩ ngợi quyết định từ chối.
“Không phải cái kiểu ở phủ Cửu hoàng tử, đây là lễ hiến tế Hải thần!”, hắn khẽ cười, đã đi tới trước khung cửa sổ, ánh mắt vui vẻ, “Chúng ta sẽ lên đất liền xem!”.
Ta bỗng chốc tỉnh táo tinh thần, hai mắt sáng rỡ, liên tục hỏi được sao được sao?
Hắn không hề thấy phiền, mỗi lần đều trả lời ta, đưa tay biến ra quần áo màu trắng đạm, chậm rãi đưa cho ta, “Mặc vào đi, ta giúp ngươi chải tóc!”.
Ta vui vẻ nhếch môi cười, khóe mắt hắn cong cong, xoay tay làm phép bước xuyên qua vách tường vào trong phòng, thuận tiện nhận lấy lược bạch ngọc trong tay ta, nhẹ nhàng gài lên tóc, chậm rãi chải.
“Hạ Mật, ngươi có cảm thấy tóc đã dày lên một ít không?”, hắn nhẹ giọng hỏi.
Ta vươn tay lên đỉnh đầu sở thử, vừa mừng vừa sợ, trên đó quả nhiên đã mọc lên ít tóc con mềm mại.
“Ừm, càng đáng yêu!”, Nguyễn Dương sờ sờ đầu ta, nheo mắt cong cong giúp ta chải tóc, mỗi một lần chải đều cực kỳ nhẹ tay, nơi lược chạm qua ấm áp vô cùng.
“Qua một thời gian nữa, tóc của ngươi sẽ từ từ dài ra!”.
“Là nhờ ngươi mỗi ngày đều quán chú tu vi vào lược bạch ngọc có phải không?”, trong lòng ta ấm áp, hốc mắt tự dưng đỏ hồng.
Nguyễn Dương ngừng tay, có vẻ kinh ngạc, trả lời: “Làm sao ngươi phát hiện ra được?”.
Ta yên lặng đưa tay lau nước mắt, không phải vì cảm động, mà thật ra là vì hắn kinh ngạc nên kéo tóc ta làm da đầu ta đau quá đi.
Nguyễn Dương thấy ta liên tục gạt lệ, bèn đưa ngón tay đến xoa lên giọt nước nơi khóe mi, cười nói: “Đứa trẻ ngốc này, khóc cái gì? Chỉ là mấy trăm năm đạo hạnh thôi mà!”.
“…”, ta nước mắt lưng tròng nhìn ngón tay vừa rồi mới kéo suýt tróc cả da đầu ta, trong lòng rối rắm.
“Xong rồi, như vậy được chưa?”, hắn biến ra thủy kính, cho ta xem hình ảnh trong đó, ta nhìn mà câm nín nghẹn ngào, bên trong thủy kính, là một thiếu nữ ngồi ngay ngắn, da mặt đỏ ửng, da đầu nhăn nheo, tóc tai thưa thớt rối loạn bị búi thành một nùi bằng trâm gỗ đào, những sợi tóc con mềm mại mới mọc trên đỉnh đều bị búi tóc lùng bùng kia che hết, = =, nếu như ta che mặt, miễn cưỡng cũng có thể coi là yểu điệu thục nữ…
“Đẹp rồi, rất có tính nghệ thuật!”, ta cười gượng. Tay nghề chải tóc của Nguyễn Dương nói đúng ra là không tệ, đáng tiếc là chải đi chải lại, ngày nào cũng chỉ có một kiểu, nếu không phải là búi tóc nghiêng bên trái thì chính là búi tóc nghiêng bên phải.
Sau này mỗi lần chải tóc, hắn đều dương dương tự đắc hỏi ta có đẹp không. Ta tự nhận là mình có lượng từ ngữ phong phú, nhưng mà mỗi ngày đều bị hỏi như thế, cũng cảm thấy cạn từ.
Hắn quả nhiên hài lòng cười cười, buông lược ngọc, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, lúc này mới ngẩng đầu hỏi ta: “Chúng ta đi được chưa?”.
Ta ngơ ngẩn gật đầu. Đối với một con tôm mới nửa năm tuổi, những gì có thể làm chỉ có hai chữ “nghe lời”. Nhưng mà quãng đường đi này, không tránh được khó khăn.
Nguyễn Dương toàn dẫn ta đi qua những nơi vắng vẻ ít người, cỏ dại mọc đầy, giẫm lên một bước, có khi còn có một loài sinh vật biển không biết tên giật mình nhảy ra, hoang mang luống cuống tìm chỗ khác trốn.
Ta chậm rãi đi theo sau lưng hắn, nhìn hắn nhàn tản ung dung, có khi còn dừng lại ngưng mắt nhìn đàn cá bơi qua bơi lại giữa không trung.
Đi tới rặng đá ngầm, hắn đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu lắng nghe, cẩn thận phân biệt một vài tiếng động.
Trong nước biển ngẫu nhiên có thể truyền đến vài lời nói, giống như là có người đang lẩm bẩm, giọng nói tràn ngập hối hận, ta bắt chước Nguyễn Dương, cũng vểnh tai lên nghe.
Mắt thấy sắc mặt Nguyễn Dương càng lúc càng trầm trọng.
Có mùi máu tanh dập dờn trong nước biển, lúc đầu chỉ thoang thoảng, về sau dần dần nồng nặc, Nguyễn Dương khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đầu, ra lệnh cho ta: “Ngươi ở lại chỗ này đợi ta, ta đi một chút sẽ trở về ngay!”.
Ta chưa từng nhìn thấy Nguyễn Dương nghiêm túc như thế, liền ngoan ngoãn ừm một tiếng, đứng yên tha thiết nhìn hắn.
Hắn đưa tay biến ra một cái bong bóng nước, đưa ta vào bên trong, dặn đi dặn lại: “Bóng nước có thể giữ an toàn cho ngươi, đừng có nghịch ngợm làm rách bóng nước!”.
Ta lại ngoan ngoãn ừm một tiếng, nhìn theo mái tóc đen của hắn hăng hái bay bay theo bước đi.
Mùi máu tươi trong nước càng lúc càng nặng, ta lui vào giữa bong bóng nước, bất an nhìn chung quanh, mắt thấy phía trên mặt biển nhuộm sáng rực rỡ, nhưng màn nước bên dưới dần dần tối đen.
Trong lòng bắt đầu không yên.h
Có tiếng ca dìu dịu cách đây không xa vang đến, giống như tiếng thiếu nữ bi thương khóc thút thít, nức nở không thôi, ta lùi vào trong bong bóng nước căng lỗ tai lắng nghe, tóc gáy dựng đứng cả lên. Không tự chủ đưa tay lên che lỗ tai.
Màn nước bỗng dưng từ từ sáng trở lại.
Ánh sáng này rất quỷ dị, mang theo sắc xanh lợt lạt, giống như một vầng huỳnh quang nhàn nhạt lan tỏa, bên trong vầng sáng xanh, ta nhìn thấy vô số thiếu nữ bay lơ lửng.
Phần lớn bọn họ tóc dài ngang thắt lưng, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt vừa khẽ lay động, mị sắc đã tỏa khắp nơi.
Ta nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn ta, hé miệng cười vụng trộm, rồi từ chính giữa bọn họ, một thanh niên cao lớn bơi ra trước.
“Hạ Mật cô nương phải không?”, người thủ lĩnh này có làn da màu lúa mạch, thân thể gầy gò nhưng rắn chắc, mái tóc xanh thật dài hơi xoăn lượn lờ quanh thân hình màu đồng.
Ta lại lùi vào bong bóng nước, gật gật đầu.
Người kia lại nói: “Tĩnh Hải Vương lệnh cho chúng ta đến đây, mời cô đến dự tiệc!”, hắn định tới gần, nhưng mà dường như là e ngại gì đó, bơi hai bước thì ngừng lại.
Lúc này ta mới phát hiện ra, bọn họ đều không có chân, nửa dưới là một cái đuôi thật lớn gắn lớp vảy xanh lấp lánh.
Không lẽ là người cá trong truyền thuyết?
“Cô nương mau bơi theo chúng ta, đừng để Tĩnh Hải Vương chờ lâu sốt ruột!”, người kia đưa tay đến mời, nhìn ta khẽ cười mỉm không để lộ hàm răng, có vẻ rất lễ phép.
Ta vừa định vươn tay, bước ra khỏi bong bóng nước rồi đi cùng bọn họ, đột nhiên nhớ tới lời dặn của Nguyễn Dương, lại rụt tay về.
“Hắn đâu? Đang ở chỗ nào?”, ta đề phòng nhìn bọn họ.
Người kia lại nở nụ cười, quay đầu lại nhìn một bầy người cá đằng sau, mọi người đều nở nụ cười thiện ý, còn có một tiểu cô nương mau mồm mau miệng: “Tĩnh Hải Vương ở ngay đằng trước, đang gặp gỡ trưởng lão trong tộc chúng ta, chắc vẫn còn bận nói chuyện!”.
Ta nửa tin nửa ngờ, hỏi cô ấy: “Nguyễn Dương không dẫn ta đến cung Cửu hoàng tử sao? Đã sắp đến giờ rồi, nếu không đi sẽ đến muộn!”.
Tiểu cô nương kia nghe xong liền trả lời: “Tĩnh Hải Vương nói một lát nữa sẽ dẫn cô đến cung Cửu hoàng tử, không cần nói nhiều, bước ra đây đi, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu…”.
Ta hoảng hốt, người như Nguyễn Dương, chắc chắn sẽ không tùy tiện kể lể hành trình của mình cho người khác, tuy rằng những người này thái độ ôn hòa, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy giống như mặt trời nhàn nhạt chiếu xuyên qua thủy tinh, không cảm nhận được nội tâm chân chính của bọn họ.
Đánh chết ta cũng không tin là Nguyễn Dương sẽ nói cho bọn họ biết chúng ta định đi đâu.
Ta lui về giữa bong bóng nước, khoanh tay cãi lại bọn họ: “Ta chờ hắn tới đón ta là được rồi!”.
Thấy ta cứ đứng giữa bong bóng nước không chịu bước ra, bộ mặt người kia lập tức trở nên hung dữ, ta thấy hắn lạnh lùng nhếch môi cười, nhe hàm răng nanh sắc nhọn, càng đáng sợ trong ánh sáng xanh.
“Hạ Mật cô nương, sao phải cẩn thận như vậy, hả? Chỉ là một con tôm nửa năm tuổi, sao lại nghi ngờ nhiều vậy, hả?”, hắn cười âm trầm, bắt đầu bơi vòng vòng quanh bong bóng nước.
Cái đuôi cá đập mạnh vào bong bóng, phanh phách rung động, bong bóng nước nhìn có vẻ mỏng manh, ai ngờ lại không thể phá vỡ, đám cá đông đúc đằng sau cũng bắt đầu hành động, vô số cái đuôi vĩ đại thay phiên nhau đập tới, nhưng bong bóng nước vẫn cứng cáp như cũ.
“Cắn đi!”, tiểu cô nương nói chuyện lúc nãy xung phong bước lên, nhe hàm răng nanh và bộ móng vuốt sắc bén, từng nhát cào xé bọt nước.
Ta sợ tới mức rụt cổ đứng yên, không dám động đậy.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Nguyễn Dương nhất định sẽ đến cứu ta.
Nguyễn Dương nhất định sẽ đến!