Mặc dù chuyện lần này không phải là Kiều Nhân nghĩ ra, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Dù là nhiều hay ít, chắc chắn vẫn sẽ mang một chút cảm giác tội lỗi.
Mẹ Tống vừa nói nửa lời, ánh mắt chú ý tới người đàn ông đứng bên cạnh Kiều Nhân, không hề nghĩ rằng ở nơi này sẽ gặp được Kỷ Hàn Thanh, sửng sốt một giây mới mở miệng: "Tiểu Kỷ cũng tới đây ăn cơm à?"
Cô không thể nào có suy nghĩ ra hai người này có liên quan tới nhau, chỉ cho rằng bọn họ mới vừa gặp nhau ở cửa phòng bao.
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười, giọng trả lời cũng không để lộ bất cứ âm điệu tâm trạng gì: "Ừ."
Anh là người cực kỳ giỏi trong việc ngụy trang, lúc nói chuyện vẫn sóng yên biển lặng, không để cho người nghe ra bất cứ tâm tình gì.
Trong lòng Kiều Nhân càng lúc càng thấy không ổn, không dám dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn mấy giây vào chiếc quần tây của anh, biểu cảm trên mặt cô khẽ suy sụp, ngay cả giọng nói cũng xụ xuống: "Mẹ..."
Trong nháy mắt, tình cảnh này trở nên vô cùng lúng túng.
Cho dù xấu hổ, nhưng cũng chỉ có mình Kiều Nhân mới có thể cảm nhận được chân thật nhất.
Mẹ Tống rõ ràng không nhìn ra được tình cảnh này có ý gì, nhìn thấy biểu cảm con gái mình không ổn lắm, giọng nói tựa như sắp rơi nước mắt tới nơi, không biết làm sao lại trở nên điềm đạm đáng yêu như vậy, thấy hơi bất ngờ rồi mới nhỏ giọng nói chuyện: "Bảo bối sao thế? Được nhìn thấy thần tượng của mình mà không vui sao?"
Không phải Kiều Nhân không vui, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nếu hôm nay Kỷ Hàn Thanh không đứng cạnh thì cô có thể hưng phấn kích động mà chạy ào tới xin chữ ký, nếu mà vận khí tốt, nói không chừng còn được một cái ôm thân mật với thần tượng.
Nhưng cái người đứng bên cạnh tựa như bức tượng Phật, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Mẹ, sao mẹ không nói trước cho con biết..."
Thảo nào trước khi tới đây mắt cô luôn giật liên hồi.
Mẹ Tống mang vẻ vô tội: "Chẳng phải là muốn cho con một bất ngờ đặc biệt sao... Nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Trong phút chốc Kiều Nhân không nghĩ ra được lời để phản bác.
Mẹ Tống thấy cô không phát cuồng như trong tưởng tượng nên bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ phán đoán của mình, quay đầu cười một tiếng, nói xin lỗi với người trong phòng, sau đó khép cửa, nhẹ nhàng hỏi Kiều Nhân: "Chẳng lẽ con không thích Tiểu Hàn ư?"
Kiều Nhân chớp chớp mắt với mẹ, tỏ ý mẹ nhìn sang cái người đứng bên cạnh con đi.
Nhưng căn bản là mẹ Tống lại không để ý tới cô, mở WeChat nhìn lại ảnh đại diện của Kiều Nhân, càng thấy kinh ngạc hơn: "Không phải, ảnh đại diện cũng là hình cậu ấy mà."
Kiều Nhân: "..."
Đoán rằng sau hôm nay, bức ảnh đặt làm đại diện trên WeChat cô cũng không giữ được nữa rồi.
Mẹ Tống cất điện thoại: "Mẹ vừa thăm dò được rồi, Tiểu Hàn không có bạn gái, trong giới giải trí người chưa có bạn gái thật không dễ dàng kiếm được...Tiểu Kiều, nếu không con cân nhắc cậu ấy một chút?"
Mẹ Tống cũng không coi Kỷ Hàn Thanh là người ngoài, sau khi nói liền một mạch như vậy còn quay đầu sang hỏi anh một câu: "Tiểu Kỷ thấy đúng không?"
Kiều Nhân: "..."
Cô cảm thấy bản thân mình bây giờ giống như cá trên mặt thớt để mặc cho người ta mổ xẻ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Quay đầu nhìn lại, biểu cảm trên mặt anh vừa thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười, nhưng mắt cũng híp lên phân nửa, trong ánh mắt anh rõ ràng chỉ đọng lại sự lạnh lẽo.
Anh cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ giọng đáp lại.
Mẹ Tống thấy Kỷ Hàn Thanh phối hợp với mình, càng cảm thấy việc làm của mình là đúng, kéo tay Kiều Nhân dặn dò: "Chờ lát nữa đi vào thì tỏ vẻ dè dặt một chút, không nên nhìn thấy người mình thích mà bổ nhào tới."
Kiều Nhân gật gù, gương mặt ủ rũ cúi mặt xuống đất không nói chuyện.
Mẹ Tống mở cửa, sau khi bước vào vẫn chưa yên tâm hỏi lại: "Nghe chưa"
Kiều Nhân: "Rồi ạ."
Mẹ Tống kéo Kiều Nhân vào, sau đó quay lại cười một tiếng với Kỷ Hàn Thanh: "Tiểu Kỷ, cậu đi làm việc đi, thay mặt tôi với lão Ngụy hỏi thăm sức khỏe bố mẹ cậu."
Kỷ Hàn Thanh: "Được."
Vì vậy trong chốc lát cửa phòng được mẹ Tống đóng lại ngay trước mặt Kiều Nhân.
Sau tiếng khép cửa nhẹ nhàng ngăn cách mọi âm thanh và người ở bên ngoài, Kiều Nhân nhìn chằm chằm cửa gỗ mấy giây, còn chưa nghĩ ra phải giải thích cho anh nghe kiểu gì, mẹ Tống đã kéo cô đi một cách không hề dịu dàng: "Đi ra chào hỏi các cô các dì đi đã."
Trong phòng có năm, sáu cô xấp xỉ tuổi mẹ Tống, cách phối trang phục vô cùng tinh tế, Kiều Nhân đều đã từng gặp qua, đi qua chào từng người một rồi ra ngồi vào góc trên salon, ôm lấy cánh tay người phụ nữ có gương mặt hao hao mẹ Tổng: "Dì nhỏ, chị bao giờ trở về thế ạ?"
Tống gia có hai người con gái, một người là Tống Vân chính là mẹ Tống của Kiều Nhân, còn một người là Tống Lâm – người mà Kiều Nhân đang ôm khư khư cánh tay.
Tống Lâm nhéo má Kiều Nhân: "Mấy ngày nữa sẽ về thôi."
Mấy ngày trước Kiều Nhân cũng hay nói chuyện với Tân Nhan nhưng phần lớn thời gian lại đều hỏi chị đi chơi có vui không, Tân Nhan bận rộn công việc, hiếm lắm mới có được ngày nghỉ liền đi tuần trăng mật cùng anh rể, cô cũng không tiện quấy rầy thế giới của hai người, mỗi lần nói trời nói đất với chị cũng chỉ cố gắng gói gọn trong mười phút.
Kết quả là Kiều Nhân không kịp hỏi bao giờ chị về.
Kiều Nhân là cháu gái Tống Lâm, bình thường vô cùng cưng chiều cô, hỏi han cô đủ mọi chuyện một lúc lâu, cho đến mười phút sau, mẹ Tống đi từ phòng vệ sinh vào không nhìn thấy Kiều Nhân và Tiểu Hàn ngồi cạnh nhau mà lại thấy con gái nói chuyện với em gái mình đến sục sôi đất trời.
Mẹ Tống hít sâu, kéo Kiều Nhân đứng dậy: "Ngồi chỗ này làm gì?"
Kiều Nhân: "Nếu không thì con ngồi chỗ nào?"
"Con không thấy chỗ Tiểu Hàn không có ai ngồi sao?" Mẹ Tống hất cầm, nói: "Đi nói chuyện với cậu ấy một chút xem nào."
-Mẹ, tình cảm của con dành cho cậu ấy không phải là thích.
-Vậy thì là dạng nào?
"Chính là tình cảm giống như việc mẹ thích nhà vô địch bơi lội đó." Kiều Nhân quả thực không chịu nổi mẹ Tống nữa rồi, sợ lát nữa mẹ lại "không trâu bắt chó đi cày" () mà đuổi cô ra chỗ đó mất, trực tiếp nói sự thật với mẹ: "Hơn nữa con có người mình thích rồi."
(): Không trâu bắt chó đi cày là ép buộc người khác phải làm một việc mà họ không có khả năng.
-Mẹ biết...
Mẹ Tống mới đầu còn phối hợp với cô, vừa nói xong hai chữ này ngay lập tức phát hiện ra có điều không ổn, nhíu mày, mặt quay về phía Kiều Nhân: "Con nói cái gì?"
-Con có người mình thích rồi.
Mẹ Tống vẫn nghi ngờ, không dám tin tưởng vào tai mình, cảm thấy mình nghe nhầm, lại quay sang nhìn người em gái đang ngồi trên salon uống trà: "Lâm Lâm, Tiểu Kiều vừa nói cái gì?"
Nếu so sánh mà nói thì dì Tống Lâm bình tĩnh hơn mẹ Tống nhiều, không hề ngẩng đầu mà lặp lại từng chữ từng chữ Kiều Nhân vừa nói ra.
Sau đó dì nói Kiều Nhân ngày hôm nay nhìn không giống với trước kia chút nào.
Chỗ nào không giống thì dì vẫn chưa nghĩ ra được, bây giờ thì biết rồi --- tuyệt chiêu nũng nịu đã lên một cấp độ mới.
Tống Lâm: "Chị, chị nghe rõ không?"
Mẹ Tống: "..."
Dì quay đầu lại nhìn Kiều Nhân: "Hẹn hò chưa?"
Kiều Nhân không dám đáp ngay lập tức, trong đầu cô đang suy nghĩ tới hai hậu quả sẽ xảy ra sau khi trả lời, sau đó đáp lại vô cùng dứt khoát: "Không ạ."
Nếu mà cô trả lời là hẹn hò rồi vậy chắc chắn mẹ Tống sẽ chốt hạ một câu: "Ngày mai dẫn về nhà cho mẹ gặp mặt một chút."
Nếu là người khác thì không sao, nhưng quan trọng là quan hệ của cô và Kỷ Hàn Thanh không như những cặp đôi bình thường, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên trước mắt vẫn không thể công khai mối quan hệ của hai người được.
Nhưng nếu câu trả lời là "Không hẹn hò" thì mọi chuyện sẽ khác, mẹ Tống nhiều nhất cũng chỉ phát giận mắng mỏ vài câu---
Đúng như dự đoán, mẹ Tống trợn tròn hai mắt: "Con đơn phương người ta à?"
Kiều Nhân không nói lời nào, mặt nghiêng sang một bên, giả vờ tỏ vẻ ngại ngùng xấu hổ.
-Còn chưa tỏ tình hay tỏ tình xong bị từ chối?
"..."
-Con trai nhà ai mà lại có mị lực như vậy?
"..."
Mặc cho mẹ Tống nói gì, Kiều Nhân cũng chỉ làm ra cái vẻ xấu hổ không dám mở miệng.
Hỏi mấy câu không nhận được lời đáp, mẹ Tống rốt cuộc vẫn phải buông tha cho cô, mẹ tưởng rằng Kiều Nhân là do tỏ tình thất bại nên không có tâm trạng nói chuyện.
Thảo nào khi nãy nhìn thấy Kiều Nhân đứng ngoài cửa phòng, biểu cảm trên mặt con gái không được ổn lắm.
Mẹ Tống không dám kích thích cô nữa, vỗ lên bả vai Kiều Nhân một cái, cũng không đuổi cô ra chỗ Tiểu Hàn, một mình đi ứng phó với cái gọi là "Bất ngờ đặc biệt" này.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, quay người ngồi xuống salon, vừa muốn rót ly nước thì Tống Lâm hỏi một câu: "Ở bên nhau rồi chứ?"
Tay Kiều Nhân run lên, chăn suýt chút nữa rơi ra khỏi tay.
-Chị gái con hồi mới yêu cũng nói dối dì câu y như thế này.
Tống Lâm vẫn không hiểu: "Chỉ là chị gái con yêu sớm, còn con thì không được gọi là yêu sớm nữa rồi, nói dối mẹ làm cái gì?"
Kiều Nhân siết chặt ngón tay: "Sợ mẹ con trong phút chốc không tiếp nhận nổi."
Tống Lâm: "Ngoại hình xấu quá à?"
-... Không phải.
Vẻ ngoài đẹp trai vô cùng.
-Lớn hơn con hai mươi tuổi?
-... Cũng không phải.
Tuổi trẻ tài cao sự nghiệp thành công.
Tống Lâm bối rối: "Vậy rốt cuộc là có cái gì mà không gặp mặt được?"
Kiều Nhân đưa tay sờ tóc, nhắm nghiền hai mắt giả chết.
Gặp thì đương nhiên vẫn có thể gặp được, chỉ là tạm thời không nên để mẹ Tống và Ngụy Duyên nhìn thấy mà thôi.
Trước khi đến đây Kiều Nhân đã cố gắng trì hoãn thời gian, bây giờ đến rồi lại phải cố gắng kéo dài thời gian tiếp.
Cô ngồi trong phòng mà cứ cách một phút lại nhìn thời gian một lần, nhìn mấy lần liền, cuối cùng đồng hồ cũng điểm chín giờ.
Không biết Kỷ Hàn Thanh đã đi chưa, cô cũng không dám nhắn tin cho anh, vô cùng nhàm chán, dứt khoát lên mạng đọc báo.
Sự việc khách hàng đặt xe taxi trên ứng dụng bị chiếm đoạt tài sản ngày hôm kia gây ảnh hưởng vô cùng lớn, gần như chiếm hết trang chủ của các trang báo nổi tiếng, Kiều Nhân chọn một số website của những tòa soạn tiếng tăm, bắt đầu đọc từng bài báo một.
Khi mở đến trang báo tòa soạn của cô, mới vừa ấn vào đã thấy phần trên cùng của trang chủ hiện lên chữ "NEW" được tô đậm bằng phông chữ màu đỏ chói, nhìn thời gian đăng bài thì mới cách đây hai phút trước.
Chắc hẳn là tin tức mới nhất.
Nhấn vào bài báo, những dòng chữ đầu tiên là phần tự thuật về tình hình sự việc, Kiều Nhân đọc từng chút một, ngón tay trượt xuống, nhìn thấy tình hình mới nhất được tóm tắt một cách ngắn gọn: 【Bởi vì tiền phẫu thuật không được gửi đúng thời hạn nên bố của người phụ nữ bị cướp lột tài sản đã không được phẫu thuật kịp thời, cấp cứu không thành công, tử vong vào hồi giờ phút giây】
Ngoài ra còn cung cấp một số hình ảnh, có bức bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, thêm cả tấm hình người phụ nữ gặp nạn bị bóc lột tài sản níu lấy bác sĩ khóc vô cùng thương tâm.
Kiều Nhân chóng mặt, đưa tay đè lên huyệt thái dương, trong lòng buồn bực không nói thành lời.
Tống Lâm thấy khóe miệng cô trầm xuống, nghiêng người sang hỏi: "Sao thế?"
Kiều Nhân đặt điện thoại vào tay dì mình.
Hai, ba phút sau Tống Lâm đã đọc hết: "Sau này đi ra ngoài đường nhớ phải chú ý cẩn thận."
Ngưng một chút, dì thở dài: "Thời điểm chị gái con thi nghiên cứu sinh ở trong phòng làm thí nghiệm, mười một giờ đêm mới về nhà, thiếu chút nữa thôi là bị một kẻ ngồi trong xe lôi vào, mà còn ngay ở trong trường."
Kiều Nhân nhớ rõ Tân Nhan cũng từng chia sẻ chuyện này với mình.
Mặc dù khi ấy cô không có mặt ở hiện trường, nhưng được chị kể lại cho nghe, nghĩ tới vẫn cảm thấy sợ.
Tống Lâm trả lại điện thoại cho cô: "Dù sao thì một thân một mình ở bên ngoài, cẩn thận một chút cũng không chết ai."
Kiều Nhân gật đầu, cầm lấy điện thoại, thì di động liền reo vang.
Cô nhìn màn hình hiển thị, sau đó xin phép Tống Lâm, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Dù sao cũng đang ở quán trà, bên ngoài hành lang vô cùng tĩnh lặng, ngay cả ánh đèn cũng để lộ ra một chút ý vị mang màu sắc cổ điển, không hề chói mắt như mấy loại đèn vàng nào đó.
Thời gian không còn sớm nhưng cũng không phải quá muộn, Kiều Nhân đi dọc hành lang, vừa mới ấn nút đã nghe ra được thanh âm vội vã từ đầu bên kia truyền tới: "Tiểu Kiều, bây giờ cô có thời gian không?"
Âm thanh ở đầu kia ồn ào, giọng nói Kiều Nhân cũng vì thế mà to hơn: "Có, làm sao thế?"
"Vậy cô có thể đến bệnh viện Số một chuyến được không, tôi không liên lạc được với những người khác trong văn phòng của mình... Tiểu Kiều à cô mau mau tới đây đi, đến nơi thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ xuống cổng viện đón cô."
Có thể thấy rõ là cô ấy không có thời gian để giải thích nhiều, nói xong mấy câu ngay lập tức tắt điện thoại.
Kiều Nhân sửng sốt mấy giây, vừa rồi đọc báo cô có chú ý tới chi tiết bố của người phụ nữ bị cướp bóc hình như là bệnh nhân của bệnh viện Số , vào lúc này Lục Hạ lại gấp gáp gọi cô tới như vậy, chắc chắn là vì chuyện này.
Kiều Nhân không trì hoãn thêm nữa, bốn chữ "Bệnh viện Số " cứ quanh quẩn bên tai, mãi sau cô mới phản ứng được, cũng không hề quay về phòng trà nữa, trực tiếp nhắn tin cho mẹ Tống rồi đi xuống tầng.
Cô đi rất nhanh, bước chân cũng sải rộng hơn bình thường, đi xuống tầng còn chưa cần đến một phút đồng hồ, vội vội vàng vàng chạy sang đường, vừa muốn giơ tay ra bắt xe thì phía bên đường vang lên một tiếng còi xe.
Kiều Nhân nghếch mắt lên thì thấy xe của Kỷ Hàn Thanh đang ở phía đối diện cô.
Cô đứng đơ tại chỗ nửa phút, vừa muốn nhấc chân băng qua đường, điện thoại liền rung lên.
Là tin nhắn Kỷ Hàn Thanh gửi tới: 【Ngoan ngoãn đợi, chờ anh hai phút. 】
Chân Kiều Nhân vừa nhấc lên nhanh chóng thu về, trong lòng vốn đang có một cỗ xao động bất an vào giờ phút này tựa như tan biến, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, cô đứng ở nơi này, dáng vẻ đàng hoàng đợi anh.
Hai phút sau quả nhiên xe đã dừng lại không sai một khắc nào, Kiều Nhân nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong.
Ngay lập tức, chiếc xe nhỏ màu đen hòa vào dòng xe băng băng trên đường.
Kỷ Hàn Thanh liếc cô một cái: "Bệnh viện Số ?"
Kiều Nhân uể oải đáp lại: "Ừ."
Khẳng định một điều là tin tức này Kỷ Hàn Thanh linh thông, hiểu biết hơn cô rất nhiều, cô cũng không cần phải giải thích gì thêm, tựa lưng về phía sau, vừa rồi đi xuống tầng quá nhanh hay sao mà bây giờ cảm giác chân đã trẹo đi.
Thời điểm đi bộ thì không thấy đau đâu, đến khi bình tĩnh ngồi xuống thì mới thấy khó chịu.
Kiều Nhân nhíu mày, tay phải nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân một chút.
Chân mày Kỷ Hàn Thanh hơi nhếch lên: "Làm sao rồi?"
-Hình như chân em bị trẹo.
-Kiều Nhân ——
Giọng nói Kỷ Hàn Thanh nặng nề hơn mấy phần, Kiều Nhân chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nhìn anh: "Sao ạ?"
Kỷ Hàn Thanh đảo mắt, giọng nói tự nhiên cũng dịu dàng đi hơn nửa: "Đến bệnh viện kiểm tra một chút."
-Không cần, em hết đau rồi.
Để chứng minh lời mình nói là sự thật, Kiều Nhân còn đặc biệt bỏ tay ra khỏi mắt cá chân, hàng lông mày cũng buông lỏng, hoạt động mắt cá chân một chút.
Quả thật vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn có chút đau âm ỉ.
Kiều Nhân rất lười lãng phí thời gian vào mấy chuyện như thế này, nhất là trong thời điểm cấp bách hiện giờ, cô nghiêng đầu nhìn Kỷ Hàn Thanh một chút: "Hôm nay là thứ bảy."
-Ừ.
-Được thêm tiền tăng ca sao?
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, lúc đầu bởi vì hai chữ "Tiểu Hàn" khiến lồng ngực bức bối khó chịu thì giờ bực bội đã tản đi không ít, anh trả lời câu hỏi của Kiều Nhân: "Được."
Ánh mắt Kiều Nhân sáng lên, trong nháy mắt trở thành người mê tiền, thấy tiền là sáng mắt lên: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Bàn tay anh đặt trên tay lái khẽ giơ ngón trỏ lên.
Kiều Nhân: "Một trăm?"
-Không phải.
-... Một nghìn?
Quả nhiên là người có tiền, tiêu tiền vô cùng phóng khoáng, chưa gì đã tăng hơn một ngàn.
Kiều Nhân xúc động, vừa muốn cảm thán chủ nghĩa tư bản là đại gian ác, lời còn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy tiếng anh cười khẽ: "Anh."
-Cái gì?
-Tiền tăng ca là anh.
"..."
Trong đầu Kiều Nhân nghĩ, chắc rằng tất cả mọi người trong bộ phận xã hội ngày hôm nay đều phải làm thêm giờ, vậy mà hôm nay Kỷ Hàn Thanh không bận đến chết à?
Cô khẽ hừ một tiếng: "Là xe của anh hay đồng hồ đeo tay của anh?"
Bệnh viện Số đã ở ngay trước mắt, đầu Kiều Nhân không biết làm sao lại trở nên mất não, bật thốt thêm một câu: "Vẫn là thân thể anh à?"
Tiếng nói vừa dứt, xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện.
Ánh mắt Kỷ Hàn Thanh nhìn cô, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt, trả lời: "Thân thể anh."