Bởi vì tên của cô ta có phiên âm rất giống một hãng xe nổi tiếng, khi Lục Hạ nói chuyện với cô cũng đã nhắc qua, cho nên Kiều Nhân nhớ rất rõ.
Và chỉ mới vài giờ trước thôi, các cô còn đang thắc mắc nguyên do vì sao cô ta không tới tòa soạn, giờ lại thấy gọi điện cho tổng giám đốc.
Kiều Nhân hơi nghiêng người về phía trước, tư thế này góc độ không lớn, cho nên cũng không quá nổi bật, người ngoài sẽ không thấy cô lén lút nhìn chuông điện thoại. Kiều Nhân lướt qua màn hình di động, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông vẫn đang bất động, lên tiếng nhắc nhở:
-Kỳ tổng, chú có điện thoại.
Trong thời gian làm việc, cô luôn có thói quen công tư phân minh.
Kỷ Hàn Thanh lướt mắt nhìn sang, cũng không nhận lấy điện thoại.
Một giây tiếp theo, anh khởi động cho xe chạy.
Có nhận điện thoại hay không cũng đều là chuyện của người ta, Kiều Nhân cũng không có ý kiến gì, cô không nói thêm nữa, chỉ dựa người về đằng sau một chút, trở lại chỗ ngồi ban đầu.
Điện thoại di động vẫn đang rung lên từng đợt, kêu triền miên không dứt.
Kiều Nhân nhấc tay trái lên, sợ điện thoại sẽ rơi xuống nên đưa tay cầm nó lên đặt về chỗ cũ.
Vẻ mặt Kỷ Hàn Thanh chú ý tới động tác của cô, nhẹ cười một cái.
Điện thoại di động lần nữa được đặt về chỗ cũ, vừa vặn cũng dừng rung.
Năm phút sau, lại có điện thoại gọi tới, tiếng chuông lại vang lên. Kiều Nhân đưa tay tới, lại đặt điện thoại trở về chỗ cũ, bên tai vang lên giọng đàn ông:
-Anh không tiện.
Kiều Nhân "Ừ" một tiếng, cho rằng anh định nhờ mình tắt điện thoại.
-Giúp anh nhận điện thoại một chút.
Thấy Kiều Nhân vẫn bất động, người đàn ông liếc cô một cái:
-Cảm ơn.
"..."
Tay Kiều Nhân bất động nửa giây, sau đó cầm lấy điện thoại di động.
Quả nhiên vẫn là cô nàng Hạ Lỵ này gọi tới.
Tầm mắt Kiều Nhân dừng ở cái tên này hai giây, ngón tay nhấn xuống, tiếp nhận cuộc gọi.
Giọng phụ nữ từ đầu dây bên kia giống như là đang chờ khoảnh khắc này rất lâu, cơ hồ lập tức lên tiếng:
"Kỷ tổng, em muốn hỏi một chút, quản lý Trương của bộ phận nhân sự nói em tạm thời không cần đến tòa soạn là có ý gì?"
Kiều Nhân hoàn toàn không thể trả lời vấn đề này.
Vừa định đem những lời này chuyển lại cho Kỷ Hàn Thanh, nghĩ lại trong đầu một lần, lời nói ra đến khóe miệng lại nuốt về.
Mới buổi sáng, các cô còn thảo luận lý do tại sao hôm nay Hạ tỷ không đến tòa soạn, vừa hay đã có câu trả lời rồi.
Bên này Kiều Nhân dừng lại vài giây, bên kia không nghe thấy động tĩnh gì, lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần do dự và dè dặt:
"Kỷ, Kỷ tổng?"
Kiều Nhân ho khan một tiếng: "Kỷ tổng hiện không tiện nghe điện thoại."
Hạ tỷ rõ ràng không nghe ra giọng nói này là của Kiều Nhân, chỉ cho là thư ký của phòng giám đốc, cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng cao hơn phân nửa, không khác gì bình thường lúc nào:
"Vậy khi nào thì Kỷ tổng có thời gian?"
Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái.
Xe đã chạy đến gần tòa soạn, có lẽ chỉ mấy phút nữa là tới nơi. Kiều Nhân vừa muốn thuận tiện kéo dài thời gian, liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh nói:
-Đem điện thoại qua đây.
Nói thì nói vậy, nhưng tầm mắt của anh vẫn hướng về con đường phía trước, tay cũng không đưa ra lấy điện thoại. Kiều Nhân đợi mấy giây, quả thực không thấy anh cầm điện thoại, dứt khoát duỗi tay đưa điện thoại qua, đặt bên tai anh.
Cách một khoảng, giọng nói của Hạ tỷ cũng không còn rõ ràng nữa. Cho dù Kiều Nhân có đưa tai ra nghe, cũng chỉ nghe được vài từ ngữ mơ hồ.
Vì muốn nghe rõ hơn, Kiều Nhân hơi nghiêng người về phía bên cạnh, liền nghe thấy Kỷ Hàn Thanh mở miệng, bởi vì cách không xa nên nghe rất rõ:
"Cô thích ai, theo đuổi ai đều là chuyện riêng của cô, nhưng không phải cửa phòng của ai cũng có thể gõ loạn."
Kiều Nhân: "..."
Đây là đang tính sổ chuyện gõ cửa phòng lần trước đây mà.
Nửa người Kiều Nhân nghiêng về phía bên này, lần này cô nghe rất rõ giọng của Hạ tỷ:
"Lần trước Kiều Nhân cũng gõ cửa phòng anh mà...Vậy mấy ngày nay em ấy cũng không cần đến tòa soạn sao?"
Vì sao lại chĩa mũi dùi về phía cô vậy?
Kiều Nhân cảm thấy mình bì người ta bắn trúng một phát súng, cô buồn bực nhíu mày một cái, quay sang nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe. Yên lặng vài giây, cả cô và Hạ tỷ đều đang chờ đợi câu trả lời của Kỷ Hàn Thanh.
Hôm nay Hạ tỷ đại khái là quá phiền não, đợi mấy giây liền không nhịn được thúc giục:
"Kỷ tổng?"
"Làm sao?"
Hạ tỷ cho là anh còn chưa hiểu rõ lời mình hỏi, vừa định nhắc lại một lần nữa, lại nghe anh nói:
"Cô còn muốn so bì với cô ấy à?"
Tay Kiều Nhân run lên một cái, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động. Ở đầu giây bên kia Hạ tỷ cũng sững sờ, im lặng hồi lâu mới phản ứng được:
"Cái gì cơ?"
"Là tôi gọi cô ấy lên."
"..."
Kiều Nhân sợ cứ tiếp tục thế này cô sẽ không cẩn thận mà đem điện thoại đập đi mất, chỉ có thể cầm chặt điện thoại hơn, ngón cái của tay trái vô tình đụng vào phím âm lượng, vô thức đem âm lượng cuộc trò chuyện tăng phân nửa.
Lần này giọng nói của Hạ tỷ vang lên càng rõ ràng, còn mang theo mấy phần không thể tin được:
"Kỷ, Kỷ tổng, anh có ý gì?"
Tòa soạn đã ở ngay bên kia đường.
Kỷ Hàn Thanh đi chậm lại, quặt xe vào bãi đậu, không nhanh không chậm mở miệng:
"Ý tôi nói chính là, cô ấy sau này có thể trở thành bạn gái của tôi, còn có thể là vợ tôi..."
Kiều Nhân bị bất ngờ, suýt chút nữa sặc nước miếng, đưa tay lên che miệng ho khan vài tiếng. Kỷ Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô một cái. Bởi vì vừa nãy muốn nghe cuộc đối thoại của hai người, cho nên chính Kiều Nhân cũng không chú ý tới, cô đã theo bản năng mà nghiêng người về phía anh rất nhiều.
Chỉ thiếu chút nữa là chạm vào vai anh.
Anh lại nhẹ giọng bổ sung thêm nửa câu cuối:
"Cô cũng có thể à?"
Đầu dây bên kìa hoàn toàn không có tiếng đáp trả.
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy, nhưng lúc này không gian lại hoàn toàn yên tĩnh. Kỷ Hàn Thanh tìm được chỗ đỗ xe xong, cũng không vội rút chìa khóa xe, tay phải khẽ giơ lên. Kiều Nhân đang chăm chú nghe hai người nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy bàn tay anh đưa tới, cô lập tức phản ứng lại, tự giác đưa di động tới. Ai ngờ Kỷ Hàn Thanh cầm lấy tay cô, kéo đến bên miệng:
"Cứ như vậy đi, cụ thể bộ phận nhân sự sẽ nói chuyện với cô sau."
Không đợi đầu bên kia trả lời, Kỷ Hàn Thanh đã kéo cả điện thoại cả tay Kiều Nhân xuống dưới, một giây kế tiếp, tay anh nhấn một cái cúp điện thoại. Kiều Nhân muốn rút tay trở về: "Kỷ tổng..."
Kiều Nhân vốn là muốn nhắc nhở Kỷ Hàn Thanh buông tay cô ra, kết quả còn chưa nói hết, anh nhẹ kéo cổ tay cô một cái, cô lập tức ngã về phía anh.
Mới vừa rồi, Kiều Nhân vừa ho khan vài tiếng, nước mắt cũng theo đó đi ra nhưng không chảy xuống, vừa ngẩng lên, ánh mắt ướt át giống như nước hồ mênh mông trong suốt.
Kỷ Hàn Thanh cúi đầu nhìn cô, cũng không định buông tay:
-Vừa nãy đã nghe hết rồi à?
Hẳn là muốn nói đến chuyện anh và Hạ tỷ nói chuyện.
Kiều Nhân: "Nghe, có nghe..."
Vừa nãy cô dựa gần như vây, nếu còn không nghe được thì chắc cô cũng điếc rồi.
Ngừng lại vài giây, cô lại lên tiếng nhắc nhở:
-Có thể buông tay tôi ra không?
Lời vừa nói ra, người đàn ông nắm cổ tay cô dùng sức một chút, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vuốt ve cổ tay cô vài cái:
-Nếu không thể thì sao?
Kiều Nhân cau mày: "Chú, chú..."
-Không cần nhắc nhở anh.
Kiều Nhân lập tức không còn gì để nói: "..."
Kể từ khi cô vào tòa soạn thực tập, hầu như cũng không kêu Kỷ Hàn Thanh là chú trước mặt mọi người nữa, mỗi lần kêu cũng đều là muốn nhắc nhở anh về thân phận của hai người.
Dù sao thì ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới, vẫn còn một tầng quan hệ khác.
Anh nhẹ giọng nói một câu, dễ dàng đập tan lời nhắc nhở của cô:
-Sau này cũng không cần nhắc anh nữa.
Kiều Nhân cũng không còn gì để nói.
-Trước khi mà coi anh là trưởng bối thì hãy coi anh là người đàn ông trước đi.
Lời nói này của Kỷ Hàn Thanh tựa như có thâm ý, bên tai Kiều Nhân nóng lên, không nói lời nào.
Giây tiếp theo, người đàn ông cúi thấp đầu xuống, khi mở miệng môi tựa như chạm vào vành tai cô: "Kiều Nhân vừa rồi em dựa vào quá gần anh".
Mặt Kiều Nhân càng nóng hơn, lần này hoàn toàn không nói lời nào.
Kỷ Hàn Thanh không giống người khác, khi Kiều Nhân ở chung một chỗ với anh, đặc biệt có thể dễ dàng biến mình trở nên yên lặng.
Suy nghĩ phòng bị giảm một nửa, ngay cả chính mình dựa vào gần anh lúc nào cô cũng không có ấn tượng.
Có một điều cô phải thừa nhận đó chính là cô ở trước mặt người khác giới quả thật sẽ không như vậy.
Cô từ trước đến nay không tiếp xúc với người khác phái nhiều, mỗi lần tiếp xúc, tất cả đều đơn giản, có điểm dừng, một khi vượt qua giới hạn, cô lập tức lùi về phía sau.
Kiều Nhân tạm thời không tìm được lý do để phản bác.
Cô giương mắt cùng Kỷ Hàn Thanh đối mặt một lúc lâu, khóa miệng khẽ giương lên: "Sau này tôi sẽ chú ý".
Người đàn ông hỏi: "Chú ý cái gì?"
- Chú ý giữ khoảng cách với chú.
- Kiều Nhân, không phải là em học báo chí sao?
"..."
- Làm sao có thể xuyên tạc lời của anh thành ý như thế vậy?
"..."
- Không cần phải giữ khoảng cách với anh.
Tay người đàn ông hoàn toàn buông ra, sau đó Kiều Nhân vừa muốn thẳng người về vị trí của mình, bả vai vừa bị một bàn tay nhẹ ấn xuống, giọng nói của anh lại vang lên bên tai cô lần nữa: "Cũng không thể"
Cho đến khi trở lại phòng làm việc, bên tai Kiều Nhân vẫn còn văng vẳng hai chữ "Không thể" mà Kỷ Hàn Thanh nói ra.
Phản ứng của cô chậm chạp đi không ít, cho đến khi vào phòng làm việc kéo ghế ngồi xuống mới hiểu rõ ý của anh.
Không cần phải giữ khoảng cách với anh.
Cũng không thể giữ khoảng cách với anh.
Càng nghĩ, Kiều Nhân càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy ly nước trực tiếp uống hơn nửa cốc.
Bận rộn cả nửa ngày, đã đến buổi trưa, hai người duy nhất còn lại trong phòng khi cô đi ra ngoài bây giờ cũng không thấy đâu nữa.
Kiều Nhân ở phòng làm việc thất thần nằm dài trên bàn, cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Wechat Lục Hạ gửi đến: "Tiểu Kiều, cô về phòng rồi sao?"
Kiều Nhân: "Về rồi."
"Ăn cơm chưa? Tôi cùng Tiểu Hắc bây giờ đang ở nhà ăn, nếu chưa ăn thì chúng tôi mang đồ về cho."
Kiều Nhân mới đến tòa soạn thời gian không lâu, còn chưa đi qua nhà ăn lần nào, cô vẫn không biết điều liền hỏi một câu theo truyền thống tốt đẹp: "Có món gì ngon?"
"Thịt kho tàu!"
Kiều Nhân cảm thán, thức ăn không tồi, quả quyết chọn thịt kho.
Mười phút sau, Kiều Nhân thấy Lục Hạ mang thịt kho về thở dài nửa ngày trời.
Cô cảm thấy nên thu hồi lại bốn chữ "thức ăn không tồi".
Bởi vì chỉ có một phần thịt kho, còn chín phần đều là khoai tây, dùng đũa cẩn thận gạt một chút mới thấy được hai miếng thịt kích thước bằng móng tay.
Kiều Nhân cầm đũa chọt chọt vài cái: "Nhà ăn bủn xỉn như vậy sao?"
Vì vậy Lục Hạ lại gần: "Cô có thể phản ánh lại một chút với Kỷ tổng."
Kiều Nhân định phản bác: "Tại sao lại là tôi?", vừa định nói ra lại nhìn Lục Hạ gian trá cười, lập tức thu hồi lại, cô nghiêng đầu một cái, bắt đầu ăn thịt kho của mình.
Mùi vị thịt kho cũng không tệ lắm, cộng thêm Kiều Nhân quả thật rất đói, một bữa cơm chỉ mất có mười phút đã giải quyết xong.
Lục Hạ ngồi trên ghế xoay, hai chân cũng nâng lên đặt trên mặt bàn, dựa vào phía sau một chút, tờ tạp chí úp lên mặt, không biết có phải đang ngủ trưa hay không.
Động tác của Kiều Nhân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, gõ phím cũng không dám dùng nhiều sức, trực tiếp khiến tốc độ viết của cô trở nên chậm lại. Sau khi gõ mấy dòng chữ, cô quả thực không chịu nổi, dứt khoát không làm nữa, cầm lấy ví tiền mình nhặt được buổi sáng hôm nay ra xem xét.
Bên trong ví trống rỗng, trừ mấy tờ tiền mặt ra thì không còn gì khác. Ví tiền lúc rơi xuống có chút bụi bặm, hơn nữa Kiều Nhân lau nửa ngày đã gần như sạch sẽ, chỉ còn lại chút bụi bên ngoài da.
Có vẻ như nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài.
Chất liệu bằng da không được tốt lắm, giá chắc cũng không quá cao.
Ngón tay Kiều Nhân nhẹ nhàng xoa bên ngoài ví tiền, còn đang suy nghĩ về tất cả các khả năng của chuyện này, chỉ phác họa ra được một số tình tiết, Lục Hạ vốn đang tựa vào ghế không nhúc nhích, đột nhiên nhấc tay cầm lấy tạp chí từ trên mặt xuống.
Bởi vì động tác quá lớn, cô thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, Lục Hạ kêu lên một tiếng: "Đúng rồi, chút nữa thì tôi quên mất, hình như hôm nay có đồng nghiệp mới!"
Tiều Hắc từ lâu đã hình thành thói quen nhất kinh nhất sạ(), liếc mắt sang cô hỏi: "Nam hay nữ?"
() Nhất kinh nhất sạ: cả kinh.
Các cô ở trong phòng làm việc này, tin tức Lục Hạ nhận được từ trước đến giờ luôn luôn là nhanh nhất, Kiều Nhân là người không thạo tin nhất.
Kiều Nhân bị Lục Hạ làm sợ hết hồn, cũng hỏi một câu: "Mấy giờ tới?"
- Nam, hình như là hai giờ chiều tới.
Lục Hạ nhìn đồng hồ: "Đã một giờ rồi sao."
Cô lập tức nhảy từ trên ghế xuống, lục tung bàn làm việc mình lên: "Tôi đi đắp mặt nạ trước đã, chào đón đồng nghiệp mới"
Lục Hạ nhanh chóng lấy một cái mặt nạ từ trong ngăn kéo ra, nhanh như gió chạy khỏi phòng làm việc, hai phút sau quay trở lại với mặt ướt đẫm, hết sức thô bỉ rút mấy tờ giấy lau khô mặt, sau đó xé mặt nạ.
Kiều Nhân cười một cái: "Ai không biết còn tưởng cô sắp phải đi xem mặt."
- Cũng không phải đi xem mặt mà...
Lục Hạ đắp mặt nạ, nhìn vào gương trên bàn làm việc: "Tiểu Kiều, cô mới tới có thể không biết, mỗi lần có một đồng nghiệp nam tới tòa soạn của chúng ta, đó chính là xem mặt."
Kiều Nhân: "Thế nào?"
- Nếu có một cuộc khảo sát về người độc thân trong mỗi nghề nghiệp, vậy khẳng định chúng ta phải nằm trong top ba.
Kiều Nhân nghe xong thấy một mảng sương mù.
Lục Hạ ngay lập tức cho cô một ví dụ: "Trương tỷ ở bộ phận bên cạnh chúng ta, hai mươi chín tuổi, mấy ngày trước mới xem mắt, chọn trúng một người, kết quả chưa tới mấy ngày, người đàn ông quan ngại cô ấy bận rộn quá, cảm thấy mình đang nói chuyện yêu đương với lãnh đạo quốc gia, ngay lập tức chia tay."
Luc Hạ: "Tòa soạn của chúng ta bây giờ không phải là độc thân, mười phần thì có đến tám chín phần đều có đối tượng trong tòa soạn."
- Vào tòa soạn rồi mà sau đó muốn nói yêu đương ư? Đó là không thể nào, có thể cô cùng bạn trai đang định hôn nhau một cái, còn chưa kịp hôn thì đã bị chủ biên kêu đi lấy tin tức rồi.
Kiều Nhân: "..."
Lục Hạ toàn tâm toàn lực phổ cập giáo dục cho cô: "Nếu không cô cũng đắp mặt nạ thử xem?"
Kiều Nhân xua tay: "Không được"
"À", Lục Hạ mở mắt nhìn gương mặt Kiều Nhân vẫn xinh đẹp như thế, lại nghĩ đến cô cùng Kỷ Hàn Thanh, chậm rãi gật đầu: "Quên mất là cô không cần."
Không cần đắp mặt nạ, cũng không cần bạn trai.
Ngược lại Tiểu Hắc nghe Lục hạ nói, rục rịch lại gần: "Tôi cũng muốn đắp mặt nạ."
Lục Hạ đẩy cô ra: "Cô cũng không cần đến đâu, đen là nhật tích nguyệt luy(), một cái mặt nạ cũng không cứu vớt được gì đâu."
() Nhất tích nguyệt luy: góp nhặt từng ngày.
"..."
Hai người thiếu chút nữa chỉ vì một cái mặt nạ mà đánh nhau.
Cuối cùng Tiểu Hắc vẫn cùng Lục Hạ đắp mặt nạ.
Khi hai cô gái đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Kiều Nhân đi xuống tầng nhận một kiện hàng được chuyển phát tới.
Mấy ngày trước cô mua sách trên mạng.
Một chồng nặng trĩu.
Hai tay Kiều Nhân ôm chồng sách, thời điểm đi ra cửa thang máy, vừa mới định đưa tay ra nhấn nút, thì có người nhanh hơn cô một bước.
- Cảm ơn.
Kiều Nhân nói cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn anh.
Chàng trai nở nụ cười rực rỡ như anh mặt trời: "Chúng ta mấy ngày trước vừa mới gặp nhau, cô không nhớ gì sao?"
Ánh mắt Kiều Nhân giật giật một cái.
- Lần trước ở Cao Thiết.
À, là chàng trai đã cầm hành lý giúp cô.
Kiều Nhân còn chưa lên tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
Tựa như sợ cô vẫn chưa nhớ ra, nam sinh lại lên tiếng nhắc nhở một câu: "Mấy ngày trước ở trên máy bay tôi còn nhìn thấy người đàn ông kia hôn cô..."
Giọng nói nam sinh không to, rõ ràng tuổi không lớn lắm, còn mang theo mấy phần trong sáng của tuổi thành niên, giọng nói vào tai Kiều Nhân như là tăng thêm hiệu ứng đặc biệt tựa như quần ma loạn vũ (). Cô lung túng nhếch môi: "Có thể cậu nhận nhầm người rồi."
() Quần ma loạn vũ: ma quỷ nhảy loạn.
"Không có." Nam sinh phản bác: "Trí nhớ của tôi rất tốt."
Kiều Nhân đứng bên ngoài ôm chồng sách quên cả vào thang máy, cho đến khi người bên trong nhắc nhở: "Không đi vào sao?"