Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách

chương 9: c9: chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Em nói cái gì?" Cánh cửa bị Hà Uyên đẩy ra vài centimet lại bị anh đóng lại lần nữa, anh hơi nghiêng người, giọng điệu không vui vẻ, "Tôi thích đàn ông?"

Giản Ngôn Chi chớp mắt vẻ vô tội, rất thản nhiên vỗ vỗ vai anh, "Anh yên tâm, em rất cởi mở, tôi không kỳ thị người đồng tính."

"Ha." Ánh mắt Ha Uyên càng đen hơn, "Thế tôi phải cảm ơn em à?"

Giản Ngôn Chi lập tức nói, "Không cần khách sáo."

Khóe miệng Hà Uyên giật giật một cái, lười giải thích với cô, nhưng đang lúc định đẩy cửa đi vào thì lại nghĩ ra điều gì đó, anh bỗng nhiên liếc mắt nhìn cô, "Em lấy kết luận này để liên hệ tới dáng dấp của em có khó coi hay không à?"

Giản Ngôn Chi hừ hừ, "Buổi chiều mới nói xong mà anh đã quên rồi, người nói nhìn em phát ngán lúc stream là ai hả?"

Tốt xấu gì em cũng có rất nhiều fan, em không cần thể diện hả.

Hà Uyên "a" một tiếng, "Em còn xem stream của tôi."

Giản Ngôn Chi nghẹn họng, dáng vẻ kiêu ngạo nhất thời yếu đi, "Xem thì sao chứ, là anh thì không được xem à?"

"Xem thì có thể xem, nhưng phải mang theo não." Hà Uyên hơi nhướng mày, "Cho nên đây là lý do hôm nay em chĩa mũi dùi vào tôi?"

Giản Ngôn Chi lườm anh một cái, "Em chĩa mũi dùi vào anh khi nào?"

Hà Uyên trầm tư một lúc, "Không cho tôi ăn cherry."

"..."

"Này, tôi nói nhìn ngán là ý nói tấm áp phích đó." Hà Uyên nhìn nhìn cô, ánh mắt lười biếng nhưng lại hơi lấp lánh ánh sao, anh hơi nhỏ giọng lại rồi chậm rãi nói, "Tôi cũng không có nói em."

Giản Ngôn Chi sững sờ, không hiểu sao sau tai lại nóng lên.

Hà Uyên thở dài một hơi, đầy mặt là biểu cảm "Bộ não là món đồ tốt, hy vọng em có.", "Còn nữa, sau này xem stream thì xem đi, đừng có mở mấy cái bình luận live, cái gì mà thích đàn ông chứ, vô vị."

"Anh không thích đàn ông?" Giản Ngôn Chi ngờ vực.

"Nhìn tôi giống bị cong không?"

Giản Ngôn Chi lắc đầu, "Không giống."

Hà Uyên thấy hơi vui mừng, "Vậy thì đúng rồi."

"Nhưng anh giống công."

Hà Uyên: "???"

Hà Uyên nói anh không thích đàn ông, mặc dù Giản Ngôn Chi không hoàn toàn tin tưởng, nhưng tâm trạng mấy ngày nay lại bất ngờ tốt hơn rất nhiều. Ít ra anh cũng không nói thẳng là thích cái ông anh trai bệnh thần kinh của cô, tam quan của cô vẫn được giữ vững, thỏa mãn rồi.

...............

Chẳng mấy chốc đã đến tối giao thừa, những thành viên trong Gaming House của DSG và các nhân viên đều đã nghỉ lễ, đám người Lâm Mậu túi lớn túi nhỏ chuẩn bị rời đi, còn Giản Bác Dịch thì bọc người trong chiếc áo phao đi từ Gaming House sang căn nhà đối diện trong ánh mắt đầy căm hờn của bọn họ, sau đó còn rất thèm đòn khi phất tay nó với bọn họ, "Tôi về đến nhà rồi, các cậu về nhà nghỉ tết chú ý an toàn nhá."

"..."

Buổi tối trước đêm giao thừa, Giản Hòa Thư và Quan Mẫn đáp chuyến bay đi đến Thượng Sa tham gia một buổi diễn tập văn nghệ cuối năm, căn nhà vốn ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại Giản Ngôn Chi và Giản Bác Dịch, chỉ là bọn họ đã sớm quen như vậy, bởi vì đã rất nhiều năm hiếm có khi nào bố mẹ có mặt vào dịp tết.

Ngay hai mươi tám tết, Giản Ngôn Chi bị tiếng bụng đói đánh thức. Cô đi từ trong phòng ra nhà bếp, mở tủ lạnh ra mới thấy cả khoảng trống.

"Có phải ruột thịt không vậy, đi mà cũng không để lại chút đồ ăn." Giản Ngôn Chi thở dài, cầm điện thoại lên gọi.

Nhưng chắc có lẽ sắp tới cuối năm, mấy cửa tiệm mà bình thường cô hay đi ăn nay không một tiệm nào mở cửa!

Mặt Giản Ngôn Chi đầy vệt đen, đi xuống lầu gõ cửa phòng Giản Bác Dịch.

"Giản Bác Dịch." Giản Ngôn Chi thúc thúc dép vào trước cửa phòng cậu, "Anh tỉnh dậy chưa hả Giản Bác Dịch?"

"Giản Bác Dịch em sắp chết đói rồi này? Anh có đói không hả?"

"Giản Bác Dịch!"

Đại khái là do bị gọi tới không chịu nổi nữa, trong phòng vang lên tiếng gầm giận dữ, "Muốn cái gì, em đói thì kiếm đồ ăn đi, chờ anh đút em ăn hả."

"Nếu mà có đồ ăn em còn kêu anh làm gì!" Giản Ngôn Chi ra sức đá cửa một cái, "Tủ lạnh trống rỗng, anh mau dậy ra ngoài mua đồ ăn cho em!"

"Anh buồn ngủ, em tự đi đi."

"Em cũng muốn tự đi lắm đó!" Giản Ngôn Chi đè huyệt thái dương, "Anh mau dậy đi, cùng nhau đi. Này, lẽ nào anh không cần ăn hả?"

Trong phòng cả nửa ngày không có tiếng động, Giản Ngôn Chi hầm hè, "Được được được, không dậy thì thôi, em gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ nghĩ cách cho em."

Vài giây sau...

"Lấy chìa khóa đi này." Cửa phòng mở ra, Giản Bác Dịch đầu tóc ổ gà đứng ở sau cửa.

Giản Ngôn Chi cười khoái trá, biết ngay cậu sợ mẹ mắng mà.

Nhưng mà...

"Anh đưa em chìa khóa làm gì?"

Giản Bác Dịch rũ mắt, nói với vẻ khó chịu, "Là chìa khóa của gaming house, em qua đó lấy ít đồ mà ăn, trong tủ lạnh chắc còn rất nhiều đồ."

Giản Ngôn Chi ngây người, "Chìa khóa của gaming house..."

"Chị hai, hôm qua 4 giờ em mới đi ngủ, chị tha cho em để em đi ngủ một lát có được không, ngoan!" Giản Bác Dịch ném chìa khóa cho cô rồi đóng sầm cửa lại.

Giản Ngôn Chi: "..."

Ở ngoài trời lạnh rét đất đóng băng, Giản Ngôn Chi mang đôi dép lê, mặc áo khoác dày, chạy sang bên nhà đối diện bằng tốc độ nhanh nhất.

"Két két." Cửa mở ra, Giản Ngôn Chi mở đèn, đi thẳng vào nhà bếp.

Bên trong gaming house trống rỗng, nhìn có chút đáng sợ. Nhưng mà sau khi Giản Ngôn Chi nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh, nhất thời quên mất sợ hãi là gì.

Trong tủ lạnh không chỉ có sủi cảo và mấy món đông lạnh, thế mà còn có cả sườn bò.

Giản Ngôn Chi ngồi chồm hổm, hưng phấn chọn tới chọn lui, sau khi lựa chọn một hồi, cô lấy hai túi sủi cảo nhân tôm thịt và hai gói sườn bò hút chân không.

"Em đang làm gì đó."

"Á!" Giữa gaming house trống trãi đột nhiên có âm thanh vang lên, khiến Giản Ngôn Chi vô thức ném hết mớ đồ ăn đang ôm trong tay bay hết ra sau.

"Bịch... Bịch!"

Một tiếng là đồ đông lạnh rơi lên thân người của ai đó, một tiếng là đồ đông lạnh rơi lên thân của người kia rồi lại rơi lên mặt đất. Giản Ngôn Chi há miệng, sững sờ nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng cô, sắc mặt hoảng sợ.

"Vẻ mặt gì thế, gặp ma à?" Gương mặt người đàn ông thờ ơ, đại khái là vì vừa mới thức dậy, anh mặc bộ đồ ngủ, thắt lưng áo ngủ được cột rất tùy ý.

Giản Ngôn Chi hít sâu hai ngụm, phải qua một lúc tâm trạng mới bình tĩnh lại, "Anh thế này thì có khác gì con ma không, dọa chết em rồi."

"Tôi không khác gì con ma?" Hà Uyên cười lạnh một tiếng, "Ánh mắt của em không được tốt lắm đâu."

"..."

"Anh, sao anh không về hả?" Sau khi Giản Ngôn Chi bình tĩnh lại mới nhận ra vấn đề quan trọng này, tết nhất tới nơi mà anh vẫn còn ở gaming house.

"Vốn là phải đi về." Hà Uyên nhấc cô sang một bên, cúi người nhặt mấy túi đồ đông lạnh, "Có chuyện nên không về nữa."

"À." Giản Ngôn Chi ngừng lại chút rồi nói tiếp, "Thế, là việc gì mà phải làm ngay dịp tết..."

"Vấn đề to như này này." Hà Uyên đứng thẳng người, rũ mắt nhìn cô, "Bây giờ chẳng phải em nên giải thích một chút em lén lút vào đây làm gì hả?"

"Em không có lén lút vào nhà." Giản Ngôn Chi ưỡn ưỡn ngực, "Là Giản Bác Dịch đưa chìa khóa cho em, anh ấy nói ở đây có đồ ăn nên em mới qua đây lấy."

Có vẻ như Hà Uyên hơi cong khóe miệng, anh lấy sủi cảo đặt lên trên bàn, không ngần ngại châm chọc, "Đây lại là sở thích đặc biệt gì, cảm thấy đồ ăn trong tủ lạnh nhà đối diện ngon hơn à?"

"Thế thì không phải." Giản Ngôn Chi bảo anh đưa một túi, "Bố mẹ không có nhà, dì bếp cũng về nhà ăn tết, càng không thể gọi đồ ăn bên ngoài, quan trọng nhất là, trong tủ lạnh chẳng còn đồ gì để ăn."

Tay cầm túi sủi cảo của Hà Uyên hơi khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn cô, người đứng sau chớp chớp đôi mắt to tròn trong vắt nhìn anh, vậy mà lại có chút cảm giác đáng thương.

"Nhìn gì chứ." Giản Ngôn Chi bị anh nhìn chằm chằm một hồi, trong lòng không hiểu sao lại bồn chồn.

Nhưng mà Hà Uyên không trả lời, chỉ đột nhiên chìa một tay ra so sánh đỉnh đầu cô, sau đó lại dời tới dưới cằm của mình, sau đó nữa mới chậm rãi nói, "Tôi nhớ Mậu Mậu nói thông tin của em trên Baidu là cao 168cm, nhưng mà dáng người này của em... Thật sự là 168cm hả?

Giản Ngôn Chi sững sờ, nhanh chóng thụt lùi ra sau một bước, "Sao, sao lại không chứ."

Ngày thường khi cô phóng qua đây đều mang giày cao gót, hôm nay hiếm hoi lắm mới mang mỗi dép lê, tất nhiên sẽ nhìn thấy thấp hơn một khúc.

Chờ đã... Dép lê.

Cả người Giản Ngôn Chi cứng đờ, giống như vừa mới nhớ ra chuyện gì quan trọng lắm, chậm rãi liếc mắt sang tấm kính bên cạnh để nhìn mình trong đó một cái.

Áo dày, quần dày, tóc tai rối nùi, bởi vì thức khuya mà tiều tụy, gương mặt không trang điểm một chút nào.

Sao cô lại quên đi mất, cô thức dậy còn chưa chỉnh trang gì thì đã đi từ nhà qua đây.

Rồi cứ thế mà chạm mặt Hà Uyên?

Má nó chứ, duy trì hình tượng bao nhiêu ngày vậy mà tới thời điểm này để sụp đổ.

"Quả nhiên, Baidu cũng chưa chắc đúng hoàn toàn." Chính vào ngay lúc Giản Ngôn Chi còn đang xoắn xít với suy nghĩ có nên lập tức biến mất hay không, Hà Uyên hững hờ phun ra câu này.

"Ai nói thế, em cao được 168cm đó!" Vì để bảo vệ tôn nghiêm, Giản Ngôn Chi bất chấp tất cả.

"Người cao 158cm sẽ luôn nói mình cao 160, mà người 160cm lại ép buộc bản thân tăng thêm vài centimet." Hà Uyên bình tĩnh liếc nhìn cô, "Các em làm minh tinh cũng đừng ngang ngược thế."

Giản Ngôn Chi nghẹn họng, "Quá đáng chỗ nào!"

Hà Uyên dừng động tác trong tay lại, nghiêng người đi qua, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Chắc em tầm... 162?"

"Sao có thể chứ!"

"Vậy 163?"

"Em..."

"Nhiều nhất là 163, không thể tăng thêm."

"Mắt anh kém lắm luôn á! Em cao 165 ok chưa!"

"A, thế à." Hà Uyên cong khóe môi, "Tôi đã nói mà, Baidu gạt người."

Giản Ngôn Chi, "..."

"Được rồi, đừng đứng chắn ở đây nữa, lấy đồ rồi về nhà đi." Hà Uyên đổ nước vào nồi, sau khi đậy nắp lại, anh nói tiếp, "À, tiện thể khóa cửa lại giùm tôi."

Giản Ngôn Chi hậm hực cầm đồ đang định đi về.

"Chờ chút."

Còn chưa ra khỏi phòng bếp đã bị gọi lại, Giản Ngôn Chi ngoảnh đầu, nói với vẻ bực dọc, "Chuyện gì?"

"Để sườn bò lại." Hà Uyên tựa trên bàn thủy tinh, cong ngón tay chỉ chỉ vào không trung, "Chỉ còn lại có hai cái thôi."

"Anh, anh có một mình cũng đâu có ăn hết hai cái."

"Vậy em cũng đâu cần phải lấy hết cả hai đi."

"..."

Bị người ta bắt bẻ, Giản Ngôn Chi có tiếc nuối miếng sườn bò này hơn nữa thì cũng phải để lại một miếng, "Vậy em lấy một miếng á, tối nay đi siêu thị mua về em mang trả lại cho anh."

"Được đó, nhưng mà phải tính lời." Hà Uyên nói với vẻ nghiêm chỉnh.

"Tính lời?"

"Lấy một miếng trả hai miếng."

"..."

Hà Uyên nhìn cô bất động, hơi nhướng chân mày, "Sao, không phục? Không phục thì một miếng em cũng không được mang đi."

Ôi mẹ ơi!

"Tính lời thì tính đi!"

Truyện Chữ Hay