Hà Uyên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chơi game như bình thường, ăn cơm như bình thường, huấn luyện người khác như bình thường.
Lúc Giản Ngôn Chi về nhà, Lục Tuyết và Y Bảo đều đã tỉnh, ba người ngồi ở trên giường đối mặt nhìn nhau.
Lục Tuyết chỉ chỉ di động, “Chuyện trên Weibo là sự thật sao, đây xem như… công khai rồi?”
Giản Ngôn Chi gãi gãi đầu, “Có thể coi vậy, đến lúc rồi.”
Y Bảo, “Chị Ngôn Chi, chị chính là người Uyên thần thích.”
Cô bé vừa nói ra lời này, Lục Tuyết và Giản Ngôn Chi mới giật mình hiểu ra ở đây có vẻ như còn có một người mê muội Hà Uyên.
“Y Bảo, trước kia không nói chuyện này cho em là bởi vì…”
“Em biết, em biết, vì nghề nghiệp của chị phải không.” Y Bảo thở dài, như suy tư gì đó, “Khó trách ngày hôm qua Uyên thần bị chị quết kem cũng không tức giận.”
Giản Ngôn Chi dừng lại.
Lục Tuyết chống cằm, “Lúc đó tớ cũng nhắc nhở cậu mấy lần, ai ngờ đầu óc cậu chậm chạp chứ…”
Y Bảo nói, “Nè nè nè, nhắc nhở hồi nào vậy!”
“Tớ nói anh ấy có người mình thích rồi!”
“Nhưng, nhưng tớ không biết là chị Ngôn Chi mà!” Y Bảo bĩu môi, “Tớ còn tưởng là Giản Bác Dịch ấy.”
Lục Tuyết phụt một tiếng, “Cậu đó, nếu là anh họ tớ thì cậu sẽ cướp phải không!”
Y Bảo, “Không phải đâu… Thật ra chỉ bởi vì anh Hà Uyên quá đẹp trai.”
“Cậu lăn đi lăn đi, điển hình của kiểu u mê bề ngoài.”
Y Bảo không để ý đến Lục Tuyết, nhìn chằm chằm vào Giản Ngôn Chi, “Chị Ngôn Chi, anh Hà Uyên em cũng không cách nào có được, chị có thể đồng ý với em một chuyện khác không?”
Giản Ngôn Chi nhìn cô ấy, “Chuyện gì?”
“Em muốn WeChat của Chử Phàm!”
“Chử… Chử Phàm?” Giản Ngôn Chi trừng mắt, đầu óc có chút quá tải, sao lại nhắc đến Chử Phàm rồi.
“Đúng vậy, khoảng thời gian trước có đóng phim cùng chị đấy, em cảm thấy anh ấy rất đẹp trai.”
Giản Ngôn Chi dở khóc dở cười, “Tuổi người kia còn lớn hơn em một giáp đấy.”
“Có gì đâu chứ, yêu chú lớn đó.” Y Bảo cười hì hì nói, “Nếu không thì chị tiết lộ xíu gần đây anh ấy sắp nhận nào, em đến tham gia náo nhiệt.”
Nhà Y Bảo sản nghiệp lớn, giới giải trí cũng có liên quan đến, cô bé nói lời này cũng không phải vui đùa. Chỉ là… Cô nhóc này “di tình biệt luyến” có hơi quá nhanh đấy.
“Chuyện này, sau này chị giúp em thăm dò một chút…”
“Được đó được đó.”
Phương Dạng gọi điện thoại lại đây, Giản Ngôn Chi ra cửa phòng nhận điện thoại.
Sau khi Lục Tuyết nhìn Giản Ngôn Chi đi rồi mới quay đầu nhìn Y Bảo, “Nè, cậu thích Chử Phàm từ lúc nào vậy.”
Dáng vẻ cười đùa của Y Bảo lập tức biến mất. “Chử Phàm rất đẹp trai đấy…”
Lục Tuyết nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng có chút kinh hãi, “Cậu đang buồn hả?”
“Không có.”
“Cậu thật sự thích Uyên thần?”
“Ừm… Có một chút.” Y Bảo duỗi tay chọc trên chăn, “Nhưng anh Hà Uyên lại có bạn gái rồi… còn là chị của cậu.”
Lục Tuyết mím môi, không đúng, đây không phải là Y Bảo mà cô ấy quen, người này không phải luôn cả thèm chóng chán sao!
“Cậu…”
“Được rồi, tớ không thể thích một người một cách nghiêm túc sao chứ.” Y Bảo quàng vai cô, “Tiểu Tuyết thối, cậu đền bù cho tớ thế nào đây!”
Lục Tuyết biết lần này bị chơi khăm rồi, “Vậy… Cậu muốn đền bù như thế nào.”
Y Bảo ngẫm nghĩ, “Cái anh trai nhỏ lần trước ở quán bar tên là gì, đưa số cho tớ.”
Lục Tuyết hơi dừng lại, mặt không biểu cảm, “Ban nãy không phải còn muốn số Chử Phàm à?”
Y bảo cười gian trá, “Nhiều thêm một anh đẹp trai nhiều thêm một người đáng ngắm.”
“...”
Giản Ngôn Chi nói xong việc giải quyết chuyện của mình với Phương Dạng thì cúp điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước máy tính.
Theo thói quen click mở phòng livestream, vốn dĩ cho rằng sau chuyện hôm nay Hà Uyên sẽ không livestream ở thời điểm này, không ngờ anh lại ở đó.
Sau sự kiện hotsearch, số người livestream nhiều hơn gấp mấy lần bình thường.
Nhưng Hà Uyên rất bình tĩnh, cho dù làn đạn chi chít toàn là chữ.
Kết thúc một ván game, Hà Uyên mở tab khác liếc nhìn, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện. Hơn nữa với tác phong trước kia của anh, lúc không nói chuyện miệng rất chặt, nhưng vừa bắt đầu đã có thể nói không ngừng.
“Mấy người rất quan tâm cuộc sống cá nhân của tôi nhỉ, nhàn rỗi như vậy? Chẳng phải cũng là cẩu độc thân sao? Hay là thế nào? Nếu như còn rảnh rỗi ở đây spam, có thời gian quản lý bản thân một chút ra ngoài tìm bạn gái đi được không.”
“Vì sao tôi ở gaming house quanh năm không ra ngoài vẫn có thể quen bạn gái? Việc này mấy người có não không vậy, ban quản lý tìm tốt, đúng đó, vừa hay tìm được một người hỗ trợ có cô em gái.”
“Có phải thật sự ở bên nhau không? Vậy bạn nghĩ sao, hôn là hôn chơi chắc?”
“Mậu Mậu kim đâm tim cái gì, cô ấy không thích thằng nhóc như cậu ấy không phải là chuyện bình thường sao?”
“Yêu đương ảnh hưởng thi đấu? Ồ đây cũng là nguyên nhân trước kia chúng tôi không muốn công khai, chính là sợ có người dùng chuyện này điều hướng dư luận. Có điều nói thật lòng thì phàm là người có đầu óc một chút hẳn nên biết, chuyện nào ra chuyện đó, phân bố Dopamine còn có thể khiến ngón tay tôi không phối hợp được?”
“Cái gì gọi là ngón tay thật sự có thể xảy ra vấn đề? Một chuỗi ha ha ha phía sau của cậu là ý gì? Đang nói nhảm có phải không? Quản lý, cấm người ban nãy đi.”
“Cái người tên là “Vitamin 123” cũng cấm. Bạn cảm thấy Giản Ngôn Chi không đủ xinh đẹp? A, tôi chỉ sợ ánh mắt bạn có chút vấn đề.”
…
Hà Uyên lười biếng đối đáp với cư dân mạng, mãi cho đến khi ván game mới bắt đầu anh mới hơi ngồi thẳng chút. Sau khi màn hình đổi giao diện, toàn bộ livestream cũng yên tĩnh lại.
Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên trên màn hình, không nhịn được cong khóe miệng.
Khi Giản Hòa Thư và Quan Mẫn ở nhà sẽ ít xem tin tức giải trí, hai người hằng ngày cực kỳ “lão cán bộ”, đọc sách, đánh cờ, lại thảo luận vấn đề khi quay phim.
Sau khi ăn cơm cùng bố mẹ xong Giản Ngôn Chi thấy hai người bọn họ không hỏi đến chuyện tin tức thì biết cả ngày nay không ai gọi điện thoại cho bọn họ nói chuyện này, vì thế cô nơm nớp lo sợ đi đến phía đối diện tìm Giản Bác Dịch thương lượng một chút nói thế nào mới không đến mức khiến bố phản ứng quá lớn.
Gõ cửa gaming house, Lão Dao từ cửa ngó đầu ra, “Biết ngay là em mà, sao thế, có phải nhớ đại ca rồi không?”
Giản Ngôn Chi, “Em chỉ ăn…”
“Ăn no rửng mỡ, muốn đi dạo tiêu cơm chút đúng không!”
“...”
“Trước kia em đều nói như vậy.” Lão Dao sờ cằm, “Không thể ngờ được người thông tuệ như anh lại bị em lừa lâu như vậy.”
Giản Ngôn Chi không còn lời nào để nói, “Tránh đường tránh đường nào, em còn có chuyện muốn tìm Giản Bác Dịch.”
Giản Ngôn Chi đi đến bên cạnh Giản Bác Dịch, “Anh, có việc tìm anh, rất quan trọng.”
Giản Bác Dịch từ máy tính liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh đang livestream, có chuyện gì?”
Vừa rồi không để ý anh ấy đang làm gì, nghe anh nói như vậy Giản Ngôn Chi mới nhìn về phía máy tính của anh, “Ồ, vậy, vậy không có gì.”
Giọng nói yếu đi mấy quãng.
Giản Bác Dịch liếc mắt nhìn cô, “Haizzz, có phải em ngứa đòn, cố tình muốn câu mồi anh không?”
Làn đạn:
“Ha ha ha ha ha ha cậu dám nói với người phụ nữ của đại ca như thế, chắc chắn là không muốn giữ cái đầu trên cổ nữa rồi?”
“Cửu Ca của chúng ta vì sao lại đáng thương như vậy, em gái trong nhà yêu đương với ADC trong nhà, thế nhưng anh ấy lại là người cuối cùng biết được?”
“Đã nói là livestream ăn c*t cơ mà? Làm người phải có uy tín.”
…
Giản Bác Dịch, “Nè nè nè, đã nói không nhắc đến chuyện ăn c*t cơ mà, anh bạn này, anh có thể có mắt phân biệt chút không? Cái gì? Cái gì mà nói tôi không uy tín! Móa! Tôi mợ nó luôn nói là làm nhé, nhưng chuyện này… Đợi đã đợi đã, mấy người spam là có ý mợ gì hả, làm chuyện ác như vậy thú vị lắm đúng không? Một đám fans giả…”
Giản Ngôn Chi liếc nhìn đầy màn hình là hai chữ “ăn c*t”, nhịn cười lùi lại mấy bước.
“Có chuyện gì rất quan trọng.” Hà Uyên không biết đã xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào, anh chắn đường của cô, ỷ vào ưu thế người cao mà dễ như trở bàn tay duỗi tay ấn trán cô, “Em muốn nói gì với cậu ấy?”
Giản Ngôn Chi ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh, “Cũng không có… Ai da anh vừa đi đâu vậy, không nhìn thấy anh.”
Hà Uyên cười một tiếng ngắn ngủi, “Đương nhiên sẽ không thấy anh rồi, anh đi WC lại chẳng ra mở cửa được.”
Giản Ngôn Chi, “...”. truyện teen hay
Lúc này trên làn đạn của Giản Bác Dịch lại là một chuỗi “Ha ha ha ha ha.”
Một lát sau, Giản Bác Dịch không thể nhịn được nữa quay đầu lại, “Hai người có thể tránh ra không, quấy rầy tui chơi game.”
Hà Uyên hơi nghi ngờ, “Ồ, quấy rầy chỗ nào.”
“Đây là chỗ của em OK,” Nói xong Giản Bác Dịch lại làm vẻ mặt ghét bỏ quay lại phía màn hình, “Mấy người này này, vừa rồi thì nói tôi ăn cái đó vẫn coi như là đang nói chuyện với tôi. Bây giờ mấy người đều đang nói về ai thế? Đang ở trong phòng livestream của tôi ồn ào muốn xem hai người họ show ân ái?”
“Show ân ái?” Hà Uyên nhướng mày, “Chuyện ác xấu xa như vậy, tôi sẽ không làm.”
Vừa nói vừa hơi cúi người vào người Giản Ngôn Chi, “Vẫn chưa hỏi phía công ty quản lý của em bên kia nói thế nào, có ảnh hưởng không?”
Giản Ngôn Chi lắc đầu, “Thật ra bọn họ không can thiệp vào những chuyện này của em, chuyện này, lời của em mang tính quyết định.”
Hà Uyên hiển nhiên rất hài lòng với đáp án này, anh thuận tay véo mặt Giản Ngôn Chi, “Ừm, ngoan.”
Giản Bác Dịch lại quay đầu ra, “Đại ca, không phải em nói, mấy người có thể, tránh ra chút không!”
Làn đạn:
“Đau lòng Tiểu Cửu của chúng ta.”
“Chời má, đây mợ nó có phải là Uyên thần cao lãnh lại không biết xấu hổ của chúng ta không?”
“Không show ân ái? Không tin.”
“Cửu Ca, nếu như em là anh thì em không thể nhịn nổi đâu, tốt xấu gì bây giờ Uyên thần cũng phải gọi anh một tiếng anh vợ đấy!”
“6666 lấy phong thái của anh vợ ra đi nào!”
Giản Bác Dịch đột nhiên được thức tỉnh, đúng rồi, sao cậu lại quên sạch sẽ chuyện này chứ!
Hà Uyên đang muốn phản kích gì đó, đột nhiên thấy cậu gian xảo xoay người, “Ha ha ha, Hà Uyên.”
Một đám người bị kiểu gọi thẳng tên đột ngột của cậu hấp dẫn ánh mắt, mọi người làm quần chúng ăn dưa vui cười hớn hở nhìn hai người. Cuối cùng chỉ nghe thấy Giản Bác Dịch nói, “Hình như em đã thành anh vợ của anh rồi đấy, nhớ không lầm, danh xưng này nên tính là trưởng bối.”
Hà Uyên, “...”
“À, em rể.” Giản Bác Dịch nói còn có hơi ngượng ngùng, “Có muốn gọi tiếng nghe thử không?”
Hà Uyên, “???”
Khán giả trông mong ngồi đợi, chỉ nhìn thấy Hà Uyên bước mấy bước lên phía trước, đứng bên cạnh Giản Bác Dịch. Ở thời khắc kích động lòng người, màn hình lại tối đen, không nhìn thấy cái gì hết!
Ể, người đâu?
“A, em sai rồi em sai rồi!
“Em rể em rể, ồ nô, đại ca, aaaaaaa, em biết sai rồi mà còn chưa được sao?”
“Giản Ngôn Chi, lôi người đàn ông của em đi coi! Ôi chao!”
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở màng nhĩ, tuy rằng camera bị người ta ác ý tắt đi, nhưng âm thanh này đủ khiến mọi người song kích 666!
Uyên thần quả nhiên vẫn là Uyên thần… Con đường chuyển mình làm anh rể xa xa vô vọng.
Chỉnh đốn Giản Bác Dịch xong, Hà Uyên sửa lại quần áo, ngồi trên ghế sofa.
Lúc này, Giản Ngôn Chi cùng đám người Lão Dao đang ngồi xa nhau ăn khoai tây chiên nhìn anh.
“Tinh.” Di động Giản Ngôn Chi đột nhiên vang lên một tiếng, cô lau tay, mở khóa.
Một tin nhắn WeChat, là Kiều Ty gửi đến: Hóa ra đã tu thành chính quả rồi hả, chúc mừng.
Tác giả có lời muốn nói:
[Vở kịch nhỏ của thiếu nữ trên 18 tuổi]
Dân mạng nào đó: Yêu đương có thể khiến ngón tay thật sự có vấn đề đó, Uyên thần kiềm chế một chút, một số chuyện đừng quá kịch liệt.
Đội trưởng: Ha ha ha, cậu cũng quá coi thường tôi rồi đấy.
Bạn học tác giả: Ồ? Một số chuyện là chuyện gì?
Đội trưởng: Má nó cô ồ cái gì, mau nhanh đi viết những chuyện đó mới là chuyện đúng đắn.