Giản Ngôn Chi không ngủ, tới đêm cô gửi tin nhắn cho Lục Tuyết.
Giản Ngôn Chi: Thí sinh thi đại học, em đang thắp đèn học đêm sao?
Lục Tuyết: Thắp đèn xem tranh giải, sao thế chị?"
Giản Ngôn Chi: Ồ... giỏi lắm.
Lục Tuyết: Chị giỡn cái gì vậy, đêm đến lại khen em, tâm trạng tốt vậy sao?
Giản Ngôn Chi: Không có gì, chỉ là bạn chị hỏi chị một vấn đề, chị không trả lời được nên đành phải tới hỏi em.
Lục Tuyết: Chị hỏi đi.
Giản Ngôn Chi: Chân bạn chị bị thương, sau đó cô ấy ở trong nhà nam thần mà nam thần thì chăm sóc cho cô ấy đủ đường, cái chính là! Tối hôm nay nam thần còn nói vài lời kỳ lạ với cô ấy!
Lục Tuyết:???
Giản Ngôn Chi: Nam thần nói muốn làm nhục cô ấy!!!
Lục Tuyết:...
Giản Ngôn Chi: Em nói xem, chẳng lẽ là nam thần thích người bạn kia của chị ư? Nam thần lại là trai thẳng chân chính! Chuyện này có khả năng không?
Lục Tuyết: Mẹ nó! Uyên thần nói muốn làm nhục chị sao? Mẹ nó chứ!
Giản Ngôn Chi:...
Lục Tuyết: Chị bị thương à? Bây giờ hai người đang ở cùng một mái nhà phát triển gian tình rồi ư? Chậc, sớm biết hai người có ý với nhau, không ngờ đã tới bước làm nhục này.
Giản Ngôn Chi: Chị nói là... Bạn chị.
Lục Tuyết: (mặt mỉm cười) Thường tình huống thế này nói bạn mình chính là bản thân mình.
Giản Ngôn Chi: Xin chào và hẹn gặp lại!
Lục Tuyết: Chị, cố gắng lên nha, nếu như Uyên thần muốn làm nhục, chị cứ nằm ngang thôi! Chờ gì nữa!
Giản Ngôn Chi: Cút!
Gửi tin nhắn này xong Giản Ngôn Chi kéo chăn qua vùi lên mặt mình, nằm ngang... nằm cái quỷ ấy!
"Ting." Điện thoại di động lại vang lên một tiếng.
Giản Ngôn Chi cầm lên, mở khóa màn hình.
Lục Tuyết: Uyên thần thích chị, không thể nghi ngờ.
Giản Ngôn Chi, "..."
Cả đêm không ngủ, đến tận khi tia nắng sớm đầu tiên len qua khe rèm cửa chiếu vào, Giản Ngôn Chi vẫn mở to mắt nhìn trần nhà.
Hai tiếng sau, bên ngoài có tiếng vang lục tục.
Qua một tiếng nữa, ngoài cửa có người gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Cô Giản, cô tỉnh rồi sao?" Bên ngoài truyền tới tiếng dì Trương, "Cô đã tỉnh rồi à, có cần tôi giúp cô đánh răng rửa mặt không?"
Hôm nay nhà lại có người, hiếm có ghê.
Giản Ngôn Chi đáp lại một tiếng, "Vâng."
Dì Trương đi vào giúp Giản Ngôn Chi thay quần áo, sau đó đỡ cô đi về phía phòng tắm.
"Két két."
Lúc đi qua hành lang, cửa phòng Hà Uyên đột nhiên vang lên, sau đó được mở ra từ bên trong.
Dì Trương dừng bước, nhìn về phía người mở cửa, "Ui chao, cậu chủ à, vành mắt cậu đen vậy là có chuyện gì thế?"
Hà Uyên, "..."
Giản Ngôn Chi, "..."
Dì Trương nói tiếp, "Đám thanh niên các cháu này đó, cứ thích thức đêm, sao lại không xót sức khỏe mình như vậy?"
Hà Uyên khẽ mím môi, nhìn về phía Giản Ngôn Chi. Mà ánh mắt cô gái đằng sau liếc khắp nơi, nhưng không chịu nhìn anh.
"Cần giúp không?"
Dì Trương ở giữa hai người nhìn nhìn rồi nói, "Được, vậy cháu đỡ bên này."
"Không cần." Hình như anh ngại phiền, tiến lên một bước, dễ dàng ôm cô như đã quen từ lâu.
Giản Ngôn Chi giật mình kêu lên một tiếng, hốt hoảng nhìn anh.
Hà Uyên cười, "Làm sao, cũng đâu phải chưa từng ôm đâu."
Giản Ngôn Chi lầm bầm, "Mọi người đều ở đây."
"Có khác ư?" Hà Uyên yên lặng, rồi lại nói, "Có cần bảo bọn họ đi không?"
"Không cần, không cần, không cần."
"Ồ." Hà Uyên nhấc chân đi về phía trước.
Dì Trương hớn hở đi phía sau, "Chà chà, thanh niên bây giờ ấy mà."
Hai ngày nay Hà Uyên đối xử với cô rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng vẫn hơi độc mồm thì những lúc khác vô cùng chăm chút cho cô.
Mà nghĩ lại chuyện đêm qua Giản Ngôn Chi vẫn hốt hoảng, dĩ nhiên, trong hốt hoảng có cả sự mừng rỡ ngập tràn, cảm giác người mình thích có thể cũng có ý với mình thật sự vô cùng thần kỳ.
Ngày thứ hai Hà Uyên nghỉ, Hà Nguyên Gia trở lại, trở về cùng anh có cả người mấy ngày rồi không thấy - Kiều Ty.
Hà Nguyên Gia là giám đốc của DSG, ngày trước Kiều Ty cũng là người mà anh ấy đào về, tuổi tác của hai người xêm xêm nhau, có chung sở thích cho nên vẫn luôn rất thân thiết.
"Tổng giám đốc Hà, Ty." Giản Ngôn Chi thấy hai người thì vội chào hỏi.
Hà Nguyên Gia đi lên trước, "Nghe mẹ anh nói em ở đây, anh đã định về sớm để thăm em, nhưng hai hôm trước còn làm việc công ty."
Giản Ngôn Chi cười, "Anh Hà, anh không cần khách sáo vậy đâu."
"Cần chứ, cần chứ, ai bảo em là em trai anh..." Hà Nguyên Gia ho khan vài tiếng, mờ ám nhìn Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, không nói tiếp.
Kiều Ty ở một bên cười khẽ, nói, "Ngôn Chi, vết thương ở chân em ổn chưa?"
"Cũng ổn, gần đây may nhờ có dì chăm sóc."
Hà Uyên liếc cô, đột nhiên nói, "Em thực sự chỉ nhờ bà ấy?"
Giản Ngôn Chi cứng đờ, "Còn nhờ cả anh nữa."
Hà Uyên nhướng mày, ra vẻ "trẻ con dễ dạy".
Hà Nguyên Gia không nhịn được bật cười, "À đúng rồi, A Uyên, bố gửi mấy văn kiện từ nước ngoài về, liên quan đến việc phát triển dự án ở nước ngoài, ông ấy bảo hai anh em mình xem qua, em qua đi."
Hà Uyên, "Không phải thứ đó anh xem là được rồi à."
"Chậc, nói gì thế, không phải sau này em cũng phải xem sao."
Hà Uyên uể oải tỏ ý rõ ràng là anh không có hứng thú.
"Mau mau." Hà Uyên Gia đưa tay kéo anh, Hà Uyên không còn cách nào, đành dặn Giản Ngôn Chi không được đi linh tinh, sau đó đi vào phòng làm việc với Hà Nguyên Gia.
"Ở chỗ này hai ngày đã quen chưa?" Kiều Ty hỏi.
Giản Ngôn Chi, "Tốt lắm ạ, mọi người đối xử với em rất tốt."
"Nhất là Hà Uyên?"
Giản Ngôn Chi sửng sốt, "Dạ?"
Kiều Ty, "Ngôn Chi, em cũng thích cậu ấy sao?"
Giản Ngôn Chi trợn mắt, vô thức nói. "Chẳng lẽ anh cũng thích?"
Kiều Ty khựng lại một giây, bật cười, "Mạch não này của em là kiểu gì đây?"
Giản Ngôn Chi ngượng ngùng gãi sau ót, thế này không phải là vì những chuyện của Hà Uyên và anh trai anh để lại cho cô ấn tượng sâu sắc sao.
"Úi... Ý em là, anh nói cũng là có ý gì?"
Kiều Ty nhướng mày, "Sao thế, cậu ấy không nói cho em là cậu ấy thích em à?"
Giản Ngôn Chi im lặng một lát, "Sao anh biết anh ấy... anh ấy thích em?"
Kiều Ty xích gần lại, đôi mắt sau tròng kính nhìn cô chằm chằm, anh có phần tiếc hận, "Bởi vì anh nói anh rất thích em nhưng tên nhóc đó nói em là của nó, anh không thể thích."
Giản Ngôn Chi: "..."
"Nhưng anh vẫn muốn xác nhận một lần, em thích cậu ấy sao?"
Trong phòng bếp có tiếng người, trong thư phòng cũng có tiếng nói chuyện của Hà Nguyên Gia và Hà Uyên truyền tới loáng thoáng. Nhưng trước mắt ở phòng khách chỉ có hai người bọn họ, Kiều Ty ra sức hạ thấp giọng, cho nên khi anh nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
Em thích cậu ấy sao?
Có người từng hỏi cô, mà trong lòng cô đã rõ câu trả lời nhưng trước giờ cô từng chính miệng thừa nhận.
Mà giờ phút này Kiều Ty hỏi, cô rất sửng sốt, cũng rất sợ hãi.
"Em thích anh ấy."
Thừa nhận xong như trút được gánh nặng.
Giản Ngôn Chi ngước mắt nhìn về phía Kiều Ty, sắc mặt cô ửng đỏ, "Em rất thích anh ấy."
Kiều Ty nhìn cô, lúc sau rũ mắt xuống, "Mặc dù biết đại khái câu trả lời rồi nhưng chính tai nghe thấy vẫn rất đả kích."
"Anh..."
"Anh thật sự cảm thấy em rất thú vị, cũng thật sự thích em, đáng tiếc là anh đến chậm rồi."
Hoặc có lẽ là anh tới quá sớm, lúc cô còn chưa trưởng thành, còn chưa thích Liên Minh thì anh đã tới rồi. Sau đó cô còn chưa tới, anh lại rời đi.
Giản Ngôn Chi nhìn Kiều Ty nói những lời này nghiêm túc như vậy, có hơi không quen lắm, "Anh đừng trêu em."
Kiều Ty bất đắc dĩ, "Nhìn anh giống đùa giỡn sao?"
"..."
"Giản Ngôn Chi."
"Hả?" Giản Ngôn Chi có phần xấu hổ ngước mắt nhìn về phía người gọi cô. Lúc này, không biết Hà Uyên đã đứng ở cửa phòng làm việc không biết được bao lâu, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn cô.
"Nhanh như vậy đã xong rồi?"
Hà Uyên không lên tiếng. Bố anh và Hà Nguyên Gia vẫn luôn hy vọng anh có thể hiểu rõ chuyện công ty hơn mà anh lại không có hứng thú, nhưng thi thoảng vẫn sẽ nghiêm túc xem xét. Nhưng vừa nãy ở trong phòng làm việc, trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô và Kiều Ty ở bên ngoài, thế nên chỉ xem qua loa rồi đi ra.
Không ngờ, đến khi anh ra rồi, cô gái này lại nhìn về phía Kiều Ty với vẻ xấu hổ.
"Chút chuyện nhỏ thôi, không tốn bao nhiêu thời gian."
Hà Nguyên Gia đi ra từ đằng sau với khuôn mặt toát ra vẻ "cái định mệnh", dự án mấy tỷ cũng đâu phải chút chuyện nhỏ đâu.
"Mệt không, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Bình thường lúc này Giản Ngôn Chi sẽ trở về phòng ngủ một giấc, nhưng hôm nay Hà Nguyên Gia và Kiều Ty đều ở đây, tất nhiên cô sẽ không thể không lễ phép mà trở về phòng như vậy được.
"Không cần, hôm nay em không mệt."
Sắc mặt Hà Uyên sầm xuống, anh tiến lên bế cô, "Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, em bị thương."
Giản Ngôn Chi khẽ thốt lên một tiếng, ra sức đưa mắt ra hiệu với anh, "Anh anh và Ty đều đang ở đây... Anh để em xuống."
"Tôi nói em phải nghỉ ngơi."
Hà Uyên mặc kệ cô chống cự, trực tiếp ôm cô lên lầu.
Hai người đàn ông trong phòng khách: "..."
Sau khi vào cửa, Hà Uyên dùng chân khép cửa lại rồi đặt cô lên giường.
"Ầy, như vậy không hay đâu, bọn họ vừa tới mà em đã về phòng nghỉ ngơi rồi."
Hà Uyên không trả lời cô những câu này, mà hỏi, "Em xấu hổ cái gì."
Giản Ngôn Chi sững người, đột nhiên nghĩ tới vừa rồi cô nói mình thích Hà Uyên trước mặt Kiều Ty, "Không, không có mà."
"Tôi đâu có mù."
"Dù sao thì em cũng không xấu hổ."
Hà Uyên híp mắt, hơi hạ thấp người, một tay nắm cằm cô, "Đỏ sắp thành Quan Công rồi em còn chối, Giản Ngôn Chi, em cứ như vậy mà thích Kiều Ty à."
Giản Ngôn Chi trợn mắt, "Chuyện này liên quan gì tới anh ấy."
"Xấu hổ trước mặt anh ta, hửm?" Giọng anh rất trầm, chữ ‘hửm’ đó lại phát ra từ cổ họng, mang theo sự cuốn hút của người đàn ông, đồng thời cũng toát sự bất mãn của anh.
Giản Ngôn Chi mấp máy môi, biết là anh hiểu lầm nhưng chuyện hiểu lầm này khiến cô vô cùng mừng rỡ.
Đúng như lời Lục Tuyết và Kiều Ty nói, anh thích cô.
"Chuyện vừa rồi là em xấu hổ, anh nghĩ thế nào?" Giản Ngôn Chi bất chấp tất cả, cố ý kích anh.
Hà Uyên ngẩn ra, một cơn lửa nóng trong dạ dày bắt đầu thiêu đốt, nháy mắt đã đốt tới đỉnh đầu, ngón tay anh nắm cằm cô siết lại, đột nhiên cúi đầu cắn lên.
Giản Ngôn Chi còn đang nghĩ anh sẽ bị cô kích động thế nào, nhưng không ngờ tới kết quả lại thế này.
Thời khắc này cô giống như bị điện giật, là loại điện một trăm nghìn vôn ấy.
Môi mềm, lạnh, nhưng cơ thể lại tê dại, nóng rực. Anh cắn môi cô, nhưng không dùng sức, một lát sau, anh buông cô ra.
Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, "Uyên, Uyên thần..."
Lỗ tai Hà Uyên hơi đỏ, anh liếc cô, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng hít thở khe khẽ, "Nói nữa là cắn em tiếp đó."
Giản Ngôn Chi đột nhiên ngậm miệng.
Khóe miệng Hà Uyên hơi cong, dừng mấy giây rồi lại phủ lên.
Giản Ngôn Chi, "...."
Theo lời anh nói, cô không nói lời nào thì anh sẽ không cắn, mà chuyển thành hôn.
Lần này rất nhẹ nhàng, cánh môi áp vào nhau, hô hấp quẩn quanh. Sự đụng chạm ngây ngô lại dịu dàng này khiến lòng người rung động, giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, sau khi có người tới xâm lăng đạp xuống thì lập tức bị chia năm xẻ bảy, dòng nước ngầm dưới mặt băng dập dềnh từng gợn lăn tăn, từng gợn từng gợn tràn vào đáy lòng.
"Nhìn thấy anh ta còn xấu hổ không?" Anh cách cô rất gần, Giản Ngôn Chi gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu.
"Coi như em biết điều."
Hà Uyên ép khóe miệng hơi cong lên của mình xuống, đưa tay xoa tóc cô, "Nghỉ ngơi cho khỏe, đợi anh ta đi rồi em dậy."
"..."