Trường của Lục Tuyết được nghỉ học, cô chẳng nói chẳng rằng đi đến nhà của Giản Ngôn Chi. Lúc này, Giản Hòa Thư và Quan Mẫn cũng đều ở nhà.
“Nhà đối diện là gaming house của DSG thật sao?” Lục Tuyết nhoài người trên cửa sổ được mười phút, cũng đã hỏi câu này hơn hai mươi lần rồi.
Giản Ngôn Chi day day Thái Dương, “Thật...”
“Làm thế nào đây, em hơi kích động.”
Giản Ngôn Chi: “Này, nhóc sắp thi đại học rồi đấy, có thể chú tâm học hành chút không, đừng đu idol có được không.”
Lục Tuyết quay đầu lại, nhìn cô bằng vẻ ai oán, “Chính là vì sắp thi đại học nên em mới cần phải xin chút vía của Uyên thần. Một người sống ở phía đối diện như chị làm sao biết được khát vọng của bọn fan tụi em.”
“...”
“Ấy chị ơi, có thể qua đó ngó nghía chút không?”
“Thôi khỏi đi, có thể người ta đang huấn luyện.”
“Ôi dào, chỉ nhìn một cái thôi.”
“Không đi.”
“Chậc.” Lục Tuyết nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi về phía Quan Mẫn ở phòng khách.
Ở phía xa xa, Giản Ngôn Chi nhìn thấy Lục Tuyết chu đáo bóp vai cho mẫu thân đại nhân của mình.
“Dì ơi, con nghe nói anh họ làm việc ở ngay bên đối diện.”
“Đúng thế.” Quan Mẫn tươi cười kéo tay cô bé, “Sao thế?”
“Lâu lắm con không gặp anh họ rồi, con muốn qua đó thăm anh ấy.”
“Chuyện này không dễ đâu, để dì bảo Bác Dịch về nhà một chuyến.” Quan Mẫn nói xong, lấy điện thoại ra, “Dì gọi điện thoại cho nó.”
“Không cần đâu, không cần đâu ạ, con cảm thấy con tự qua đó cũng được, bắt anh ấy phải đi đi về về thì phiền phức lắm ạ.” Lục Tuyết cười ha hả nói.
“Con bé này lại còn hiểu chuyện như vậy cơ.” Quan Mẫn nghĩ ngợi rồi nói: “Được, nếu con muốn qua đó thì bảo chị con dẫn đi, dì thấy nó suốt ngày chạy sang bên đó.”
“Đúng thế, dì nói đúng ạ.” Lục Tuyết nhìn về phía Giản Ngôn Chi rồi nhếch mày lên, “Chị, dì nói rồi đấy, bảo chị dẫn em đi thăm quan nơi làm việc của anh họ, chúng ta đi thôi.”
“Không đi.”
Quan Mẫn: “Giản Ngôn Chi, sao lại nói thế, đưa em đi đi.”
“...”
Giản Ngôn Chi trưng ra vẻ lạnh lùng, “Chỉ giỏi đóng vai người tốt.”
Lục Tuyết: “Quá khen quá khen.”
Ước chừng người bên phía đối diện đã ăn cơm xong được một lúc, vì thế Giản Ngôn Chi đợi tiệm đồ ngọt ship hàng đến, mới dẫn Lục Tuyết đi sang phía đối diện.
Người ra mở cửa là Lâm Mậu, cậu nhìn Giản Ngôn Chi và Lục Tuyết ton ton theo sau Giản Ngôn Chi, tỏ ra hơi ngạc nhiên: “Em nhớ cô bé này, lần trước là Cửu Ca dẫn cô bé vào hậu trường.”
Lục Tuyết vẫy tay chào, nói với vẻ kích động: “Người đi đường giữa Noble! Em cũng vô cùng thích anh! Lần trước không chào hỏi anh tử tế được, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp gỡ chính thức rồi.”
Lâm Mậu hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, cũng bỏ qua ý nghĩa của chữ “cũng” kia.
“Em họ chị, Lục Tuyết.” Giản Ngôn Chi đi thẳng vào trong nhà, “Mọi người đã đói chưa, chị mang đồ ngọt sang nè.”
“Khéo quá, đúng lúc bọn em đang được nghỉ, định đặt đồ ăn đây này.”
Giản Ngôn Chi bước vào phòng khách, lúc này trong phòng khách đang vang lên âm thanh trò chơi TiMi* đầy ồn ã.
*TiMi Studios Group (Thiên Mỹ studio) là công ty con thuộc tập đoàn Tencent, chuyên sản xuất các tựa game như Call of duty, Vương Giả Vinh Diệu...
“Thế mà ở đây vẫn có người chơi Vương Giả Vinh Diệu ạ?” Dạo này Lục Tuyết rất cuồng Vương Giả Vinh Diệu, nghe thấy âm thanh này thì vội vàng vọt vào bên trong.
Giản Ngôn Chi hơi bất ngờ, nhìn xung quanh một vòng, thế mà lại là...
“Uyên thần?”
“Hình như gần đây đại ca cực kỳ thích chơi trò này. Trước đây em rủ anh ấy chơi mà anh ấy không chịu, cũng không biết thời gian này đã bị cái gì thích nữa.” Lâm Mậu xách một chút đồ ngọt giúp cô, “Này, qua ăn bánh mọi người ơi.”
“Tiểu Tuyết, sao em cũng tới đây thế?” Giản Bác Dịch ngồi vắt chân chữ ngũ, “Trường cho nghỉ học rồi à?”
“Vâng.” Lục Tuyết gật đầu, ánh mắt dán lên người Hà Uyên, “Thế mà Uyên thần lại chơi Vương Giả Vinh Diệu, lập team chơi không ạ!”
Hà Uyên ngước lên nhìn cô bé một cái.
Lục Tuyết vội vàng nói: “Em chơi giỏi lắm đấy.”
Hà Uyên ngẫm nghĩ lại một lát, đột nhiên nhìn về phía Giản Ngôn Chi, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười, “Tôi từng xem em chơi rồi.”
Lục Tuyết: “Dạ?”
“Tướng Chung Quỳ vĩnh viễn không móc trúng người, đúng không?”
Giản Ngôn Chi tròn xoe mắt, “Chuyện này anh cũng biết ư?”
Hà Uyên: “Cái lần ở trong cầu thang khách sạn, chẳng phải em mắng tướng Chung Quỳ của cô bé này như tát nước sao.”
Giản Ngôn Chi: “...”
Lục Tuyết: “...”
“Lập team chơi đi, lập team chơi đi, em cũng muốn làm ván.” Lâm Mậu ngậm một miếng bánh ngọt, đi qua, “Em cũng chơi trò này, dễ ợt.”
Lâm Mậu vừa rủ rê, Lục Tuyết lập tức nhận lời.
Thế là mấy phút sau, họ thật sự đã tụ tập đủ năm người bắt đầu ghép đội.
“Em chơi tướng Lý Bạch rất mượt, em chọn Lý Bạch nhé.” Lão Dao nói.
Hà Uyên: “Không được.”
Lão Dao: “Vì sao?”
Hà Uyên: “Anh muốn chơi thích khách Hoa Mộc Lan.” Nói xong lại bổ sung một câu: “Những tướng khác anh không rành.”
Lão Dao ồ một tiếng, đành từ bỏ thích khách Lý Bạch, chọn một nhân vật tank (vị trí đỡ đòn).
Hơn mười giây sau, mọi người đều đã chọn được nhân vật của mình.
Trong thời gian đợi vào trận, Lâm Mậu rảnh đâm ra nhàm chán bèn hỏi một câu: “Đại ca, hôm qua anh lại trả lời bài đăng của một fan, hiếm có à nha.”
Lão Dao tiếp lời: “Không ngờ đại ca cũng là người nịnh hót như thế.”
Lâm Mậu: “Sao lại nói thế?”
“À, cậu không biết à? Tiểu Hồ Ly nhà Hà Uyên chẳng phải là ‘đại gia’ của đại ca sao, chính là cái ID lần nào cũng tặng một đống quà khủng đó.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Giản Ngôn Chi hơi khựng lại, ngại ngùng khịt mũi.
Hôm qua anh trả lời dưới bài đăng của cô, đã thu hút một lượng fan lớn. Mọi người đều nói cô may đến nỗi sắp nổ đến nơi rồi, cũng có người nghi ngờ đằng sau chủ tài khoản này có quen biết với Hà Uyên.
Mà cô nhìn thấy bình luận phản hồi của anh cũng rất vui, vì Hà Uyên đã bình luận là: “Khéo quá, tôi cũng không xem.”
Cô có thể hiểu ý của anh là anh cũng không có hứng thú với CP Uyên Đồng, nói sâu hơn thì chính là anh không thích Uông Đồng!
Idol vẫn chưa rung động với ai, cô yên tâm rồi!
“Tiểu Hồ Ly nhà Uyên thần...” Lục Tuyết nhìn mọi người với ánh mắt kỳ quái, họ không biết chị gái cô sao? Chẳng phải lần trước cô đã nói với Uyên thần rồi sao?
“Chị ấy là... ưm!” Lục Tuyết đột nhiên bị người ta bịt miệng, cô bé trợn mắt nhìn Giản Ngôn Chi vừa giẫm vào chân cô bé một cú đau điếng ở dưới bàn, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
“Đừng có bảo là chị.”
Giản Ngôn Chi thì thầm vào tai cô bé.
Lục Tuyết tiếp tục ngơ ngác gật đầu, Giản Ngôn Chi nhìn thấy thế mới bỏ tay ra.
Mà mấy người khác cũng bị họ làm cho giật mình.
Lão Dao: “Hai người làm gì vậy?”
Giản Ngôn Chi cười khan, “Không, không có gì, lời thì thầm của cánh chị em phụ nữ thôi.”
Lão Dao: “Ồ...”
Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi, cười trêu chọc, “Chưa từng thấy cô gái nào có cách thì thầm thô lỗ như thế này.”
“Chắc là do tầm nhìn hạn hẹp đó.” Giản Ngôn Chi hắng giọng, lẩm bẩm: “Các anh chơi game vốn cũng chẳng nhìn thấy con gái mấy.”
“Ai bảo thế, anh đã nhìn thấy rất rõ nhé.” Lão Dao nói với vẻ cực kỳ thô bỉ.
Giản Ngôn Chi: “... Anh không tính.”
Trò chơi bắt đầu, ánh mắt của Lục Tuyết đảo qua đảo lại giữa Hà Uyên và Giản Ngôn Chi. Chuyện gì thế nhỉ, Uyên thần vờ như không biết cái ID kia chính là Giản Ngôn Chi, sau đó lại giả vờ chiều fan, bình luận ở bài đăng của chị ấy nhiều lần như thế.
Ah... Giấu giếm? Mập mờ? Yêu nhau!
Thế nên là, chuyện trong phòng Uyên thần bất ngờ xuất hiện phụ nữ, không phải là Giản Ngôn Chi chỉ lên phòng anh ấy lấy hộ đồ như chị ấy đã nói, mà là hai người thật sự đã làm gì đó ở trong phòng!
Trời, hình như cô đã biết được bí mật nào đó không nên biết, hơi hoảng, phải làm thế nào đây?
“Em làm gì đấy, bắt đầu rồi.”
Giản Ngôn Chi nhìn nhân vật Angela của cô bé, “Chơi cẩn thận, đừng để bẽ mặt.”
Lục Tuyết cười he he, “Dạ vâng.”
Giản Ngôn Chi bị nụ cười của cô bé làm cho khó hiểu, “Em bị trúng độc rồi à, cười hèn mọn vậy.”
Lục Tuyết: “Chuyện phải làm, hèn mọn trưởng thành* mà.”
*Từ gốc (猥琐发育) ngôn ngữ mạng, xuất hiện trong Vương Giả Vinh Diệu, có nghĩa là khuyên mọi người tích lũy lực lượng, thăng cấp trước tiên, không nên bốc đồng, đuổi theo kẻ địch mạnh rồi mất mạng (Baidu)
Trong ván này, người chơi đường giữa là Angela của Lục Tuyết, đường dưới là Thái Văn Cơ của Lâm Mậu và Tôn Thượng Hương của Giản Ngôn Chi. Đường trên là Điển Vi của Lão Dao, đi rừng là Hoa Mộc Lan của Hà Uyên.
Lại là Hoa Mộc Lan, Giản Ngôn Chi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng người nào đó chơi rất “gà” ở sau hậu trường buổi tiệc.
Giản Ngôn Chi đã chuẩn bị sẵn sàng chờ lát nữa Hà Uyên nộp mạng, cô sẽ cười nhạo anh một phen. Nhưng không ngờ, sau khi Hoa Mộc Lan lên cấp bốn lại linh hoạt đến đường dưới chặn đánh. Hướng di chuyển của anh vô cùng lắt léo, mạnh mẽ vọt vào trong tháp đánh giết quân lính rồi lại lắt léo thoát về mà chỉ còn lại nửa thanh máu.
Giản Ngôn Chi tỏ vẻ sợ hãi, “... Anh chơi giỏi như này từ lúc nào vậy?”
“Hửm? Chị có ý gì vậy?” Lâm Mậu tỏ ra ấm ức, “Thế mà hai người lại chơi cùng nhau rồi, sao lại không gọi em.”
Giản Ngôn Chi còn chưa kịp giải thích thì đã nghe thấy Hà Uyên cười lạnh lùng, “Em tưởng tôi vẫn cho em cơ hội cười nhạo tôi hả?”
Giản Ngôn Chi: “Cho nên từ sau cái lần đó anh đã luyện trò này...”
Hà Uyên trưng ra vẻ mặt coi thường, “Tôi làm gì có rảnh thế, trò này làm quen mấy ván chẳng phải là biết chơi rồi sao?”
Lâm Mậu nổi quạu nói: “Trọng tâm bây giờ không phải là chuyện hai người chơi mảnh với nhau, không rủ tui chơi cùng sao!”
Lục Tuyết nói với vẻ hiển nhiên: “Chuyện này không phải rất bình thường sao, ai lại mang theo bóng đèn chơi game với nhau chứ.”
Lâm Mậu: “???”
Giản Ngôn Chi giật mình, chẳng chơi game nữa, vội vàng ngẩng lên nhìn Hà Uyên một cái rồi nói với Lục Tuyết: “Ý gì đấy, nói lung tung cái gì đấy?”
Hà Uyên đang nhìn màn hình điện thoại, như thể không nghe thấy lời của Lục Tuyết.
Lục Tuyết cũng không trả lời cô, chỉ cuống quýt la lên: “Ai da, em lại sắp chết rồi em lại sắp chết rồi, mau cứu em với!”
Giản Ngôn Chi: “...”
“Đứng đơ ở đó, em định nộp mạng cho người ta đấy à?” Hà Uyên bất thình lình ngước lên nhìn cô một cái.
Giản Ngôn Chi: “... Không phải.”
Ván này bên đội đối thủ rất mạnh, nhất là sau khi Lục Tuyết ở đường giữa mất mạng mấy lần, tướng Gia Cát Lượng của đội địch ăn tích lũy rất mạnh.
Gia Cát Lượng có một chiêu cuối là thu lượm trang bị cần thiết, nó sẽ phóng ra lôi điện, mức sát thương cực cao, vào lúc combat nó luôn có thể một chiêu diệt sạch mọi người.
“Giản Ngôn Chi, qua đây.” Khi trò chơi diễn ra được hơn mười phút, Hà Uyên đột nhiên chạy về chỗ Rồng lớn, tiện thể gọi Tôn Thượng Hương cách anh gần nhất.
“Có người trộm rồng ư?” Mặc dù hỏi như vậy nhưng Giản Ngôn Chi vẫn chạy lên không chút do dự.
Không nằm ngoài dự đoán của Hà Uyên, quả nhiên có hai người đang trộm rồng ở bên này, là Gia Cát Lượng và Lưu Bị ở đội địch.
Hà Uyên lập tức phát ra một chuỗi kỹ năng vào hai người kia, đội địch không trộm được rồng đành lui ra đánh trả bọn họ. Dường như đội địch đã sớm biết được sự mạnh mẽ của Hoa Mộc Lan, cho nên tập trung hỏa lực nhắm vào Tôn Thượng Hương.
“Ủa, sao lại đánh em chứ!” Tôn Thượng Hương của Giản Ngôn Chi bị tấn công chỉ còn lại chút máu. Lúc này Gia Cát Lượng lại tung chiêu cuối, Giản Ngôn Chi la lên một tiếng, gần như có thể nhìn thấy cảnh chết thảm của mình.
“Ra đằng sau tôi.”
Đúng lúc này, Hà Uyên bất chợt nghiêm giọng nói.
Giản Ngôn Chi sửng sốt, lập tức dùng kỹ năng tốc biến của mình, nhoáng một cái đã chạy đến phía sau Hà Uyên.
“Bùm!” Hoa Mộc Lan của Hà Uyên đỡ đòn công kích chiêu cuối của Gia Cát Lượng, mất nửa thanh máu nhưng lại giúp Giản Ngôn Chi may mắn sống sót. Còn Giản Ngôn Chi chuồn ra đằng sau Hà Uyên cũng nã đạn liên tục, chẳng mấy chốc Gia Cát Lượng của phe địch đã bị nổ chết ở bên Rồng lớn.
Chỉ còn lại Lưu Bị không làm được trò trống gì, bị Hà Uyên chém chết sau hai ba chiêu.
“Đỉnh.” Lâm Mậu hoan hô một tiếng.
Giản Ngôn Chi nhoẻn miệng cười, kích động đến mức tim cũng đập nhanh chóng. Thực ra người nhiều máu giúp người ít máu đỡ chiêu cuối của Gia Cát Lượng là chuyện rất bình thường, nhưng nếu đổi lại là Hà Uyên thì... chẳng hiểu sao cô hơi bị rung động.
Mấy lần sau đó, Gia Cát Lượng đều tìm đến Giản Ngôn Chi, lần nào chiêu cuối cùng nhắm vào người cô. Nhưng không may là, lần nào Hà Uyên cũng ở bên cạnh cô, ngăn hết chiêu này tới chiêu khác.
Cuối cùng, Gia Cát Lượng cũng bị chèn ép cho phát rồ lên, đánh ra một hàng chữ trên màn hình thế giới: “Hoa Mộc Lan ở phía bên kia, ông cũng lạ thật đấy! Tanker cũng không kịp đến đỡ đòn, ông việc gì phải chăm đỡ đòn như vậy!”
Lưu Bị ở bên phía đối phương khuyên nhủ Gia Cát Lượng nhà mình, “Cặp đôi nhà người ta thể hiện tình cảm, cậu chấp nhận đi.”