iêu Thỏ hoàn toàn không ngờ, mình đã chuẩn bị chu đáo kế hoạch dành cho kỳ nghỉ dài ngày vào lễ Quốc tế Lao động đến thế, mà cuối cùng vẫn xách hành lý về căn nhà Lăng Siêu thuê để làm nhân viên rửa bát cho hắn. Mà nàng lại càng không ngờ hơn nữa, chính là đương lúc nàng cầm cái bát ăn cơm đầu tiên của kỳ nghỉ lên để rửa, thì chuông cửa bỗng reo inh ỏi. Chạy ra mở cửa, đập vào mắt chính là cảnh ba nàng hùng hổ đứng đó. Tiêu Thỏ sững người. So với Tiêu Thỏ, Lăng Siêu bình tĩnh hơn rất nhiều, thản nhiên lên tiếng chào. "Con chào ba!"
Thằng nhóc này được, đã đổi giọng gọi ba rồi cơ đấy! Chữ Ba là để cho chú mày gọi chắc? Vẻ mặt Tiếu Hải Sơn hơi biến sắc, cười ha ha. "Bao nhiêu năm nghe cháu gọi chú quen rồi, giờ đổi cách gọi thật khó quen ngay được. Thôi cháu đổi lại đi, ha ha ha..."
"Dạ được, chào nhạc phụ đại nhân!"
Oạch! Tiêu Thỏ đang xách hành lý của ba mình vào nhà lập tức loạng choạng, sém chút nữa thì ngã lăn quay. Ba à, giờ ba đã biết chữ vô sỉ viết như thế nào chưa ba?
Ba Tiêu Thỏ xanh mét cả mặt, không thèm nói tiếp.
Tóm lại, hiệp đấu thứ nhất giữa bố vợ cấp cao và con rể cấp cao, Lăng Siêu thắng lợi áp đảo -!
Lần này Tiêu Hải Sơn tiếng là tới thăm con gái, mục đích chính là để ngăn Lăng Siêu thừa cơ ăn vụng. Thế nên ông ta vác một va li to bự đầy đủ quần áo vật dụng tùy thân, hạ quyết tâm ở đủ bảy ngày nghỉ lễ mới về.
Cũng may Quan Tựu đã về nhà đợt nghỉ dài ngày này, nên có thêm một phòng để ngủ.
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện. Ba người hai phòng ngủ, đêm sắp xếp ra sao đây? Tiêu Hải Sơn chắc như bắp là sẽ không cho con gái ngủ chung phòng với Lăng Siêu rồi. Tiêu Thỏ lại đã quá tuổi ngủ chung giường với ba. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ba nàng đành quyết định hi sinh vì nghĩa lớn, vác thân già này ngủ chung phòng với Lăng Siêu.
Dù trong lòng Lăng đại công tử mấy trăm phần trăm là không hề muốn thế, nhưng không hề thể hiện ra mặt chút nào cả, đi làm, nghỉ ngơi vẫn theo nếp cũ, không hề khác biệt. Thế nhưng ba của Tiêu Thỏ lại không chịu nổi trước. Địch không hành động vậy ta động trước. Nếu Lăng Siêu không để lộ sơ hở gì cả, vậy ông ta tự mình xuất trận thôi. Nói đi nói lại, cũng không thể để cho thằng nhãi con này cứ thế dễ dàng cướp con gái mình đi mất được.
Tiêu Hải Sơn liền quyết tâm, trước hết là không còn lạnh lùng với Lăng Siêu như trước nữa. Rồi tối đến ăn cơm xong, ông ta lôi một bàn cờ tướng trong va li ra, kéo Lăng Siêu ngồi xuống chơi cùng.
Người Trung Quốc vốn rất coi trọng việc đánh cờ, không chỉ có xem xét kỹ thuật tính toán khi chơi, mà còn nhờ sự tính toán đó nhìn ra được ý chí của người chơi. Thông thường, lúc chơi cờ một người có thể vừa bày mưu nghĩ kế đánh cờ, vừa bình thản trò chuyện vui vẻ, người đó đảm bảo là nhân trung long phượng, tiền đồ sáng lạng không nói cũng biết.
Có điều ba Tiêu Thỏ cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, trong lòng ông ta đang nghĩ một cách vô cùng nhỏ nhen. Nếu Lăng Siêu thua, đó chính là vì hắn kém cỏi, không đáng để ông gả con gái cho hắn. Nếu hắn dám thắng ông, vậy là không biết khiêm tốn, làm sao có thể gả con gái cho người ngông cuồng tự đại như thế được? Còn nếu hắn dám giở trò lòe mắt ông, như vậy tỏ ra hắn là đồ nham hiểm giả đói, càng không thể giao phó cuộc đời con gái mình cho hắn được. Thật ra, Tiêu Hải Sơn muốn ra oai cho Lăng Siêu biết mặt, rằng muốn lấy con gái ông ta cũng chả phải dễ dàng như ăn cháo thế được!
Mục đích đã xác định rõ ràng, Tiêu Hải Sơn đi nước cờ đầu tiên, lên pháo. Vừa nhìn đã thấy thế công mãnh liệt.
Mặt Lăng Siêu không đổi sắc, bình thản xuất mã, ngăn chặn quân pháo kia.
Xem ra thằng nhãi này vừa vào đã quyết tâm phòng thủ rồi đây, Tiêu Hải Sơn thầm đánh giá, rồi liên tiếp tấn công.
Cứ thế, kẻ công người thủ, liên tiếp hơn mười nước cờ, phòng tuyến vững chắc của Lăng Siêu vẫn không có sơ hở, mặc cho ba vợ tương lai tấn công mạnh mẽ ra chiêu thần tốc đến đâu đi chăng nữa. Thậm chí, ngay cả khi ông ta cố tình để lộ sơ hở cho hắn thấy, hắn vẫn chỉ phòng thủ nghiêm chỉnh, nhất quyết không tấn công.
Mắt thấy thế cờ dần dần đi vào bế tắc, công cũng chẳng công nổi, thủ lại không cần cố thủ mãi. Tiêu Hải Sơn đánh cờ cả nửa đời người, chưa bao giờ gặp phải loại đối thủ khó chơi thế này. Nhịn mãi hơn mười nước nữa, cuối cùng ông ta nổi cáu. "Nhãi con, rốt cục cậu có đánh cờ tử tế không hả?"
"Dĩ nhiên con vẫn đánh mà." Quân cờ trong tay Lăng Siêu lại chuẩn bị hạ xuống một vị trí phòng thủ khác.
Tiêu Hải Sơn tức giận đến nổ đom đóm mắt. "Thôi ngay! Có ai lại chơi cờ kiểu của chú mày chứ? Cậu khinh thường Tiêu Hải Sơn tôi đấy hả?"
"Nhạc phụ đại nhân nói quá lời rồi. Chơi cờ với bề trên, thân làm con cháu như con làm sao có thể tấn công chứ?" Lăng Siêu lại cầm quân cờ lên, ánh mắt thản nhiên không hề tỏ ra khác lạ.
Quả đúng là nghẹn như ngậm hột thị vậy, có khổ mà không nói nên lời[]. Tiêu Hải Sơn nghẹn hết cả ngực, rõ ràng biết Lăng Siêu đang cố tình "chơi" lại mình, nhưng không có cách nào bắt nhược điểm của người ta cả. Bực bội trướng đầy cả bụng, nghẹn lên tận cổ mà không có chỗ nào phát tác, nuốt vào thì lại không cam tâm. Một lúc sau ông ta mới cáu tiết chỉ thẳng mặt Lăng Siêu mắng. "Cậu khinh tôi đấy à? Ý cậu là tôi chắc chắn sẽ thua hả?"
Câu nói này của ông ta chính là cố tình bới lông tìm vết, nhưng Lăng Siêu cũng không trả lời hay phản đối, chỉ mỉm cười im lặng.
Tiêu Hải Sơn giận dữ đến đấm ngực dậm chân, ông ta nghĩ bịa đặt vài câu thôi, ai dè thằng nhãi này lại không phản đối. Lẽ nào trong mắt nó bậc cha chú hơn năm mươi tuổi đánh cờ nửa đời người như ông ta lại không thắng nổi một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như nó chứ? Lại nghẹn cả ngực, lại muốn chửi mắng ai đó cho bõ tức.
Giờ Lăng Siêu mới mở miệng, chộp thời cơ trước khi ông ba vợ quý hóa bắt đầu cất tiếng mắng. Hắn từ tốn nói. "Nếu nhạc phụ đại nhân cứ cố ý bắt con tấn công, vậy con đành xin lỗi trước vậy." Dứt lời, quân cờ trong tay hắn liền đặt xuống một vị trí trên bàn cờ.
Bao lời mắng chửi trong miệng Tiêu Hải Sơn lập tức tắc lại trong miệng không thốt lên nổi, nhìn chăm chăm quân cờ mà Lăng Siêu vừa hạ xuống, cùng với thế cờ sau đó, ông ta ngẩn người sững sờ.
Sao... sao thế trận lại thay đổi thế này?
Vừa lúc nãy, Lăng Siêu còn đang nem nép một bên, cả bàn cờ nhìn qua là rõ một công một thủ, quy tắc nghiêm chỉnh đến mức người khác choáng váng. Ấy vậy mà Lăng Siêu vừa hạ quân cờ kia xuống, toàn bộ thế cờ như thể xoay chuyển càn khôn, bên thủ bỗng hóa tấn công mãnh liệt. Đám quân cờ khi nãy còn đang phòng bị kín kẽ giờ bỗng thành một đường tấn công, vô cùng căng thẳng. Mà bên vừa tấn công hồi nãy, do mê mải tham chiến mà quên đi phòng tuyến hậu phương, trăm ngàn sơ hở, yếu ớt run rẩy như cây non trước gió, chỉ cần một nước là toàn bộ thế trận hòan toàn tan vỡ.
"Nhạc phụ đại nhân, người xem như vậy đã được chưa ạ?" Lăng Siêu chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn ông ta, đôi mắt như thể đang nói, không phải là con muốn tấn công, mà là ba ép con phải tấn công đó nha.
Tiêu Hải Sơn... không còn gì để nói.
Chờ tới khi hết ván cờ, bên Tiêu Hải Sơn bị đánh cho hồn bay phách lạc, mũ giáp tơi tả, đến cuối cùng chỉ còn hai quân tượng, một quân xe với một quân sĩ nối chút hơi tàn trên bàn cờ.
Ngực Tiêu Hải Sơn bừng bừng lửa giận, nhưng mà lúc nãy chính mình bắt Lăng Siêu tấn công, giờ bị đánh thua tan tác thế này mà không có cách nào bắt bẻ hắn được, thật là tức nghẹn cả họng mà! Lại nhìn Lăng Siêu, cờ chưa mất quân nào, vẻ mặt tươi tỉnh nhìn ông ta cười nói. "Nhạc phụ, thôi thì chúng ta tính trận này hòa nhé?"
Hòa cái đầu chú mày! Tiêu Hải Sơn cắn răng phẩy tay. "Trận này tính tôi thua, tiếp một trận nào!"
Thế à, đấu trận thứ hai, rồi trận thứ ba...
Cả một buổi tối, Tiêu Hải Sơn vốn tự xưng là có ba mươi năm đánh cờ lão luyện, không thắng nổi ván nào chưa nói, còn hoàn toàn mất mặt, không có cách nào nói lại đứa nhãi ranh kia cả.
"Không được, không chơi nữa! Đi ngủ!"
Ba vợ khoát tay, hùng hổ vào phòng đi ngủ.
Hiệp đấu thứ hai giữa ba vợ cao cấp và con rể cao cấp, con rể cao cấp lại thắng, -!
Hai lần thất bại khiến Tiêu Hải Sơn thật sự nhận ra sự thiếu sót trong tính toán của mình, đồng thời ý thức được mình phải cẩn thận đừng có để Lăng Siêu nắm mũi dắt đi. Ông ta nghĩ mình phải bảo vệ thực lực, tùy lúc mà hành động mới có thể bảo đảm thắng lợi trong cuộc chiến này. Thế nên trong vài ngày sau đó, ông ta vẫn không có động thái gì mới, chỉ ngấm ngầm quan sát nhất cử nhất động của Lăng Siêu để tìm điểm yếu hòng đâm thọc vào.
Có điều Lăng Siêu cũng chẳng phải kẻ ngốc nghếch, làm sao có thể cho phép Tiêu Hải Sơn có cơ hội đó được. Thế nên chiến dịch này trải qua hai lần đối kháng trực tiếp liền bước vào giai đoạn trường kỳ kháng chiến.
Trường kỳ kháng chiến chính là thử thách nghị lực và khả năng chịu đựng của đối phương. Tiêu Hải Sơn ngoài việc âm thầm nuôi quân nuôi chí lớn, đồng thời cũng nghiền ngẫm chuyên mục chứng khoán trên báo hàng ngày để điều chỉnh tâm tình cho tốt.
Tuy là đợt nghỉ dài ngày này thị trường chứng khoán cũng ngừng giao dịch, nhưng dân chơi cổ phiếu vẫn sôi sục ý chí quyết tâm như ngày thường. Thị trường chứng khoán năm ngoái đã có một năm đỉnh cao chót vót, giá hét trên trời, năm nay xu thế có vẻ vẫn đang tăng vùn vụt. Có tin đồn rằng sau đợt nghỉ dài ngày này, chỉ số giao dịch rất có thể lại đạt kỷ lục mới. Tiêu Hải Sơn chơi cổ phiếu cũng đã vài năm, thật ra vẫn cầm chừng khi chơi khi nghỉ. Mãi tới năm ngoái thị trường tăng vọt khiến ông ta lời được một cú to, nên từ đó ngày nào cũng chăm chú vào việc lướt sàn lên xuống xanh đỏ này.
Gần đây thị trường chứng khoán rất được ưa chuộng, giá cả trên báo chí đăng tải vô cùng đầy đủ. Trong kỳ nghỉ này báo chí ngày nào cũng rầm rộ đăng bài phân tích thị trường sắp tới này nọ, rồi thì lời bình luận của các chuyên gia chứng khoán. Tiêu Hải Sơn đọc liền một đống, liên tục gật gù, nhất là thấy loại cổ phiếu khoa học kỹ thuật mà mình mua khá nhiều đang được dự đoán là sẽ tăng cao tăng mạnh, thoáng chốc trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc đó, Lăng Siêu đang đi ngang qua, liếc thấy tiêu đề tờ báo, đôi lông mày không khỏi nhíu lại một chút.
"Ba, giờ này ba vẫn còn đang chơi cổ phiếu sao?"
Tiêu Hải Sơn còn đang hớn hở, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ ậm ừ một tiếng.
"Sáu tháng cuối năm nay, thị trường chứng khoán rất có khả năng lao dốc. Tốt nhất ba không nên đầu tư vào đó quá nhiều."
"Giờ bán ra? Đầu óc cậu bị sao thế hả? Giờ mới càng phải ôm nhiều cô phiếu chứ có biết không?" Tiêu Hải Sơn mặt đầy coi thường, tay lào xào đống báo chí trên bàn, bắt đầu coi lời khuyên của Lăng Siêu tưởng đúng mà sai, có ý chọc ngoáy người khác.
"Ba bốn năm nay chứng khoán lên liên tục rồi, từ năm trước cổ phiếu được định giá cao vọt, chỉ số cổ phiếu cũng cao nghiêm trọng. Tỷ giá các công ty thuộc nhóm A đều đã vượt quá lần, giới cổ phiếu đã bắt đầu bội chi trong thời gian qua. Giờ nếu xử lý không tốt thì sẽ rất dễn xuất hiện sa lầy giảm giá. Thế nên bây giờ còn ôm quá nhiều cổ phiếu chính là rất nguy hiểm."
"Giờ mà không cố gắng tích trữ cổ phiếu làm sao ăn lời nhiều được, cậu nhìn đi, các chuyên gia chứng khoán chả nói thế à." Tiêu Hải Sơn phát hỏa. "Cậu coi khinh cái mạng già này chưa qua đại học thì cũng được đi, không lẽ cậu cho những chuyên gia này đều bất tài hết sao?"
Đối diện với sự cố chấp cứng đầu của Tiêu Hải Sơn, Lăng Siêu cũng chẳng có cách nào khác. "Ba, ý con không phải là ba không nên chơi cổ phiếu, con chỉ muốn ba đừng đầu tư quá nhiều, cẩn thận một chút thôi mà."
"Cậu bớt giải thích vớ vẩn đi. Tôi biết cậu không thích tôi lê thân già từ xa tới phá đám hai kẻ tình nhân ngọt ngào, cậu chướng mắt tôi rồi! Nhưng cậu đừng có vì thế mà lừa gạt tôi!"
"Ba à, con không dám lừa ba đâu. Công ty con chuyên thẩm định giá chứng khoán mà. Nửa cuối năm nay đảm bảo thị trường chứng khoán có sự đảo chiều. Nhân khi còn sớm mà rút chân ra dần, lấy lại vốn đầu tư, ngồi chờ tình hình phát triển mới là biện pháp tốt nhất hiện nay đó."
"Được rồi được rồi, tôi nói không lại câu!" Tiêu Hải Sơn cũng mơ hồ cảm thấy Lăng Siêu nói có lý, nhưng giờ trong tay như đang nắm một con dê béo mập, làm sao nỡ buông ra, chưa kể lòng tự ái đàn ông còn chọc ngoáy, nên dù đã hơi hơi mềm lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng rắn. "Tôi thấy tôi cũng chả ở lại đây được nữa rồi, thà tôi về nhà cho xong!"
Tiêu Hải Sơn vốn chỉ nói dỗi để hù Lăng Siêu thôi, ai dè đúng lúc đó Tiêu Thỏ vừa ra khỏi phòng, vừa nghe thấy ông ta nói câi đó, lập tức thốt lên hỏi. "Ba, ba muốn về rồi sao?"
"Ơ... ba..." Ba nàng cứng họng, không biết nói sao, đành chỉ khụ khụ giả vờ ho khan che bối rối.
"Mẹ biết chưa ạ? Để con gọi mẹ ra ga đón ba nhé!"
Ơ hay, bình thường không phải con gái nên nói vài ba câu khách sáo giữ ba ở lại sao? Đối với đứa con gái thẳng như ruột ngựa này, thật Tiêu Hải Sơn hết nói nổi.
Cổ nhân có câu "Họa từ ở miệng mà ra." Tiêu Hải Sơn cuối cùng cũng hoàn toàn lĩnh hội sự sâu cay của câu nói này. Chỉ một câu lỡ miệng khiến toàn bộ kế hoạch của ông ta hoàn toàn đổ sông đổ biển hết cả. Ông ta không còn cách nào khác là không cam tâm mà xách hành lý ra bắt tàu hỏa đi về nhà.
Còn về trận đấu cam go giữa ba vợ với con rể tương lai, kết quả cuối cùng ai thắng ai thua, xem ra không cần tôi nói ra, các bạn đều đã hiểu rõ trong lòng rồi, phải không nào?
--------------------------------------------------------------------------------
[] Nguyên văn là Câm điếc ăn hoàng liên, có đắng mà không nói nổi. Hoàng liên là một vị thuốc bắc rất đắng, người câm điếc ăn vào thấy đắng mà không có cách nào diễn tả thể hiện được. Chữ đắng trong tiếng Trung là苦, đọc là khổ, vừa có nghĩa là đắng vừa có nghĩa là khổ sở. Như câu Khổ tận cam lai, nguyên nghĩa đen là hết đắng tới ngọt, và nghĩa bóng chính là hết thời khổ sở tới ngày hạnh phúc vậy.