Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, mẹ Tiêu Thỏ vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô con gái của mình vốn còn một tuần nữa mới phải nhập học giờ lại đang thu xếp hành lý của mình.

"Thỏ Thỏ, con làm cái gì vậy?"

"Mẹ, con phải về trường!" Tiêu Thỏ nhét thêm một cái áo khoác vào túi du lịch, nghiến răng nghiến lợi thốt.

"Sao thế?" Mẹ nàng vô cùng nghi hoặc. "Không phải còn những một tuần nữa mới vào học sao? Con vội về sớm thế làm gì?"

"Bạn cùng phòng con gọi tới nói là có thay đổi đột xuất, trường học bảo nhập học sớm một tuần." Nàng vừa nói vừa hùng hổ nhét một cái quần vào cái túi giờ đã to đùng.

Mẹ nàng còn tưởng con gái mình đang cáu gắt vì trường học bắt đi học sớm, liền an ủi. "Trường các con cũng kỳ cục, đã nói là tuần sau mới nhập học, sao lại tự dưng đẩy sớm lên thế? Con gái ngoan đừng cáu giận nữa, tới trường gặp mấy ông thày rồi mắng mỏ cho biết!"

"Con cũng định thế!" Tiêu Thỏ nheo nheo mắt lại, cái quai túi xách trong tay bị nàng xiết xiết tới mức cả cái túi muốn run lên bần bật.

Nhìn cảnh này, mẹ nàng co rúm cả mặt lại.

"Mẹ, con đi trước, lát ba về mẹ nói với ba giúp con nha!" Tiêu Thỏ nói xong liền xách túi lên lưng, không quay đầu lại cứ thế bước ra cửa.

Thấy dáng vẻ con gái mình rời đi một cách hùng hổ như thế, mẹ nàng không tránh khỏi lo lắng. Nhìn con bé không giống với đi cãi nhau với mấy ông thày lãnh đạo trường tí nào, mà là giống như muốn đi đánh nhau với mấy ông thày hơn! >____<

Lại nói Tiêu Thỏ ra khỏi nhà, xách hành lí chạy một mạch đến ga tàu. Do các trường học chưa nhập học nên người trên ga cũng không nhiều lắm. Tiêu Thỏ vừa vào ga lập tức chạy tới phòng bán vé, nghiến răng nghiến lợi nói. "Chị ơi, cho em một vé tàu một chiều đến thành phố Z, càng sớm càng tốt!"

Ngồi ở cửa sổ bán vé là một cô gái còn trẻ, lập tức bị giọng hung hăng của nàng khiến cho giật bắn lên, nếu không phải nhìn rõ trước mặt chỉ là một cô sinh viên nhu nhược, trong tay chìa tiền mua vé, cô còn tưởng đang Tết nhất lại gặp cướp ngày nữa chứ.

"Chào em, có hai chuyến lúc chín giờ và lúc mười giờ. Chuyến lúc mười giờ còn nhiều chỗ hơn, có chỗ ngồi tốt, thoải mái hơn nhiều, không biết em muốn đi chuyến..."

"Chín giờ, càng sớm càng tốt!" Mặt Tiêu Thỏ vô cùng hắc ám âm trầm, lập tức cắt ngang lời cô bán vé tội nghiệp.

Cô bán vé tội nghiệp kia thật sự là chỉ biết nhăn nhó trong lòng, vị khách này sao nhìn như muốn đi giết người thế không biết? Trông thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô nàng, cô ta cũng không dám nói thêm gì, vội vã lấy một vé tàu lúc chín giờ đưa cho cô nàng kia.

Tiêu Thỏ vừa cầm lấy vé tàu liền lập tức chạy ra phía sân ga của chuyến đó. Nhìn dáng vẻ hầm hầm lửa giận bốc lên trời của nàng, một bác bán vé có tuổi khác liền than thở. "Ai da... Tết nhất thế này, lại có người phải đi tróc gian a!"

"Sao bác biết?" Cô bán vé trẻ tuổi hồi nãy bèn hỏi.

"Cháu không thấy ánh mắt cô bé hồi nãy sao? Không có cảm giác gì sao?"

"Có a, giống như muốn đi giết người..."

"Sai rồi, là giống như muốn đi thiến người!"

Sự thật cho thấy, cách nhìn của quần chúng đặc biệt chính xác. Tiêu Thỏ hùng hùng hổ hổ chạy vội về trường như thế, nguyên nhân chỉ có một: nàng muốn đi tróc gian!

Tối hôm qua, Nghê Nhĩ Tư vốn vẫn ở lại thành phố Z nghỉ lễ gọi điện cho nàng, kể là lúc nàng ta ngồi trên xe buýt vô tình nhìn thấy Lăng Siêu ngồi với một cô gái vô cùng xinh đẹp trò chuyện rất là vui vẻ trên xe, sau đó hai người xuống xe ở gần khu chung cư mà Lăng Siêu ở. Thế là nàng ta cũng xuống để theo dõi, chính mắt nhìn thấy hai người kia cùng nhau lên lầu có căn hộ của Lăng Siêu.

Lúc mới nghe tin này, Tiêu Thỏ còn không thấy đáng tin chút nào. Nhưng Nghê Nhĩ Tư làm sao có thể bỏ qua, tính nàng ta vốn đã tìm hiểu là phải tới nơi tới chốn, nên đã gửi ảnh chụp lén hai người kia gửi qua mail cho nàng.

Trên ảnh, có hai người một nam một nữ đang sóng vai nhau đi tới. Người con trai dĩ nhiên là Lăng Siêu, còn người con gái kia, một thân mini jupe, da trắng tóc đen, vô cùng gợi cảm. Chỉ trong khoảnh khắc, tim Tiêu Thỏ như bị ai bóp chặt lại. Nàng cứ nghĩ mấy hôm nay mình vô cùng phiền não vì chuyện mâu thuẫn giữa hai người, ăn không ngon ngủ không yên! Thế mà hắn ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho nàng, nàng còn nghĩ hắn cũng đang vô cùng buồn phiền về chuyện này, không ngờ...

Tiêu Thỏ chưa bao giờ là một người thích ôm mối nghi ngờ lo lắng trong lòng, việc này là sự thật cũng thế, hiểu lầm cũng thế, tóm lại nàng nhất định phải tìm Lăng Siêu nói chuyện cho rõ ràng ba mặt một lời. Nếu hắn quả thật như lời Nghê Nhĩ Tư nói, đã có bồ nhí bên ngoài...

Nghĩ tới đây, nàng không nén nổi nắm chặt nắm đấm lại, hung hăng đập lên bàn một cái.

Lăng Siêu, lão nương sẽ liều mạng với nhà ngươi!

Tiêu Thỏ tới nơi, lập tức lao như tên bắn ra khỏi ga tàu, dáng vẻ hung hăng hùng hổ khiến cho tất cả mọi người chung quanh chú ý.

Lên xe buýt, chỉ thoáng chốc là tới căn hộ Lăng Siêu thuê, nàng giơ tay lên định gõ cửa, nhưng bàn tay vừa chuẩn bị chạm vào cánh cửa lại dừng lại.

Nếu... lỡ như là cô gái kia mở cửa, nàng phải làm sao bây giờ? Nàng nên nói gì? Làm gì bây giờ?

Nói cho cùng, Tiêu Thỏ bản tính thiện lương, chả có tí kinh nghiệm nào trong chuyện đi troc gian cả. Sáng nay nàng giận dữ đùng đùng chạy tới thành phố Z, hoàn toàn là bị tấm ảnh chụp kia choán hết cả lý trí, suy nghĩ không hề rõ ràng, do xúc động nhất thời mới có thể quyết định như thế. Mà hiện giờ, cơn xúc động kia đã trầm xuống rất nhiều nhờ quãng đường đi tàu hỏa khá dài, gần như biến mất sạch sẽ, trong lòng nàng, chỉ còn lại một nỗi lo lắng rất lớn.

Lăng Siêu... thật sự đối xử với nàng như vậy sao?

Mấy năm nay, nếu nói biểu hiện của Lăng Siêu với nàng là hoàn toàn theo kiểu theo lý thường phải thế, vậy thì nàng với hắn có khác gì đâu? Theo lý thường, hai người họ phải đến với nhau; theo lý thường, nàng phải quan tâm đến hắn; theo lý thường, hắn không nên có người khác...

Tất cả, thật sự cứ theo lý thường phải thế mà thôi hay sao?

Nàng bắt đầu lo lắng, lo lắng nếu những gì Nghê Nhĩ Tư nói là thật, lo lắng nếu cô gái kia quả thật đang ở trong căn hộ nàng, lo lắng Lăng Siêu thật sự có người con gái khác sau lưng nàng.

Con người, thường ở lúc chuẩn bị đối mặt với nỗi đau lớn nhất, sẽ không tự giác mà có ý muốn lui bước.

Bỗng nhiên trước mắt nàng như hiện lên tấm ảnh kia, hình dáng hai con người sóng vai nhau mà đi biến thành một cú kích thích thật mạnh lên suy nghĩ của nàng, khiến lòng nàng thắt lại một cái, bàn tay đang rụt rè trên cửa liền hạ xuống.

Trái tim bắt đầu hoảng hốt loạn nhịp, không còn an tĩnh như trước, nàng bắt đầu hi vọng, hi vọng tất cả sẽ chỉ là một chút hiểu lầm, hắn cũng không hề làm chuyện gì có lỗi với mình...

Bỗng trước mắt sáng bừng lên, cánh cửa... mở toang.

Người đứng bên trong cùng người đứng bên ngoài cùng bốn mắt nhìn nhau, ai cũng choáng váng...

Thật lâu sau, Tiêu Thỏ mới lấy lại được tinh thần, rụt rè thốt lên. "Anh là... Quan Tựu?"

Người kia giật mình, lập tức ậm ừ hậm hừ một tiếng ảo não rồi gật đầu.

Cứ nghĩ người mở cửa sẽ là Lăng Siêu, hoặc là cô gái trong ảnh kia, nhưng Tiêu Thỏ hoàn toàn không hề đoán trước được mở cửa ra lại chính là bạn cùng phòng ký túc với Lăng Siêu là Quan Tựu. (Là anh bạn Sa Tăng đấy ^^)

Nhìn thấy người kia vẻ mặt câm lặng như ngậm hột thị, Tiêu Thỏ bỗng dưng cũng chả biết nên nói gì.

Hai người nhìn nhau, Quan Tựu thì không hề có tí vẻ mặt nào cho thấy đang vui hay buồn, mà vẻ mặt Tiêu Thỏ thì quả thật biến hóa liên tục nãy giờ. Cứ thế tôi nhìn anh anh nhìn tôi phải đến mười mấy phút nhưng vẫn chả ai nói câu gì.

Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng nhịn hết nổi.

"À... ờ... Lăng Siêu có nhà không?"

"Công ty." Quan Tựu trả lời.

Tiêu Thỏ ngẩn người một lúc mới hiểu anh ta vừa trả lời thẳng sang câu hỏi thứ hai còn chưa được hỏi của nàng: ý là Lăng Siêu không có nhà, đang ở công ty.

"Vậy... khi nào anh ấy về?"

"Không."

Hẳn ý anh ta là không biết. Tiêu Thỏ toát cả mồ hôi. "Vậy... em có thể vào nhà chờ anh ấy không?"

"Ừhm." Quan Tựu liền gật đầu tránh đường cho nàng vào.

Vào nhà, gã Quan Tựu kia đến một câu cũng không thèm nói, không thèm để ý tới nàng mà quay lưng vào phòng mình, đóng sầm cánh cửa phòng lại, ngay cả một câu mời khách ngồi cũng không có. Một người có thể ít nói tới mức độ này chứng tỏ không còn chỉ là vấn đề tính cách con người, mà đã thành một thứ khí chất tỏa ra từ trong ra ngoài!

Ngồi một mình, chính xác là bị bỏ rơi một mình ngoài phòng khách, Tiêu Thỏ đành xấu hổ ngồi trên ghế sô pha nhìn quanh.

Nội thất bày biện trong nhà cũng không khác gì so với lần trước nàng tới, có điều trên giá treo đồ nhiều quần áo hơn một chút, bệ cửa sổ còn để hai chậu xương rồng, nhìn thế nào cũng không giống như có bàn tay con gái trong đó...

Con gái?

Tiêu Thỏ bỗng nhớ tới mục đích mình chạy tới đây. Nghê Nhĩ Tư nói chính mắt thấy Lăng Siêu cùng người con gái kia lên căn hộ này cùng nhau, mà trên ảnh cũng là một cô gái thật sự. Nhưng nếu Quan Tựu sống ở đây, nếu là hai người bọn họ cùng nhau thuê căn hộ này, Lăng Siêu hẳn sẽ không mặt dày mà đem bồ bịch về căn hộ làm này làm nọ linh tinh trước mặt bạn cùng nhà chứ? (Hí hí, em thật sự nghĩ thế sao em? Dzậy là chít em rồi =)):D)

Không lẽ cô gái kia thật ra là Quan Tựu đóng giả? >____<

Tâm trạng Tiêu Thỏ quả thật đã từ sự phẫn nộ giận dữ ban đầu hóa thành bất an lo lắng, rồi lại từ bất an lo lắng biến thành nghi ngờ, rồi một lúc sau biến thành một đống bùng nhùng trong đầu không biết nên nghĩ gì nữa rồi.

Trời ạ, rốt cục nàng tới đây làm gì cơ chứ? Nhỡ ra lát nữa Lăng Siêu về nhà nhìn thấy nàng tay xách nách mang ngồi đây, nàng biết giải thích ra sao?

Hẳn không thể nói với hắn là mình chạy tới để tróc gian rồi.

Các cụ nói nóng giận mất khôn, từ bé tới lớn, lần đầu tiên Tiêu Thỏ cảm thấy mình làm một việc vô cùng mất khôn!

Thôi đi, vẫn nên thừa dịp Lăng Siêu còn chưa về, cứ chuồn đã rồi tính sau!

Nghĩ vậy, Thỏ ta liền nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, lấy túi hành lý gần đó, cũng không dám gọi Quan Tựu chào một tiếng đã vội vội vàng vàng mở cửa ra ngoài.

Cửa vừa mở, đập vào mắt đầu tiên là một bàn tay đang cầm chìa khóa chuẩn bị chọc vào ổ mở cửa vào nhà. Từ cái bàn tay đấy dần dần nhìn lên, đôi mắt đen thẫm của Lăng Siêu đang nhìn nàng chằm chằm. Cả hai người đều cũng ngẩn người nhìn nhau.

Đây gọi là... oan gia ngõ hẹp a!

"Sao... em lại đến đây?"

Biến cố bất ngờ xảy ra khiến cho Tiêu Thỏ nhất thời cứng họng không biết nên nói gì.

Lại im lặng một lát, Lăng Siêu bỗng nói. "Bà xã, thật ra em không cần đích thân chạy tới xin lỗi thế."

Tiêu Thỏ sửng sốt, bắt đầu nổi cáu. "Đừng có đùa, ai thèm tới xin lỗi anh!"

"Chứ em đến làm gì?" Hắn nói xong, ánh mắt liền lướt tới đống túi xách Tiêu Thỏ đang cầm, nhướng mày hỏi tiếp. "Đến muốn tìm anh sống chung à?"

"Em..." Tiêu Thỏ ngắc ngứ, mặt đỏ bừng lên, trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, một lúc sau mới nói nổi nên lời. "Anh tránh ra, em đi về!"

Trước mặt lại bị chặn lại. Hắn đã vươn tay ra dựa vào khung cửa chắn hết đường nàng.

"Nếu đã đến thì không cần xấu hổ nữa." Hắn cười trêu nàng.

Tiêu Thỏ giờ thật sự như đang ngậm phải hoàng liên ( vị thuốc rất đắng của TQ), có đắng cũng không thốt lên nổi. "Anh mới đáng xấu hổ! Em cần quái gì xin lỗi với anh, muốn xin lỗi anh đi mà xin lỗi!" Nàng hung hăng nhào ra ngoài, tay kéo túi hành lý muốn tránh hắn mà ra, nhưng bình một cái lại lao thẳng vào ngực hắn.

Đang định lùi lại, người lập tức bị ôm chặt, hai cánh tay vừa cứng vừa mạnh giữ chặt lấy nàng vào trong ngực hắn.

"Được rồi, vậy để anh xin lỗi."

Xét cho cùng Tiêu Thỏ vẫn không có cách nào chống cự với cái giọng nói trầm trầm, hơi khàn khàn đầy nhu tình mật ý đi thẳng vào lòng người thế này hết. Nàng chỉ biết sững sờ, đầu vẫn dúi trong ngực hắn không dám ngẩng lên.

"Là anh sai, không nên to tiếng với em." Bàn tay hắn thò lên khẽ vuốt tóc nàng, miệng thì nhẹ nhàng dịu dàng dỗ dành. "Có điều..." Hắn ngừng lại một chút. "Em cũng sai, đáng ra không nên khiến anh lo lắng như thế."

Trong lòng bỗng như có cái gì đó trào ra, nhẹ bẫng. "Vâng..." Nàng vẫn chúi đầu trong ngực hắn, miệng khe khẽ thốt.

"Vậy chúng ta giảng hòa chứ?"

"Vâng..." Thật ra nàng đã sớm hết giận hắn từ lâu, vẫn chưa giảng hòa chỉ là vì cả hai bên chưa ai xuống nước mở miệng trước.

"Vậy... em đừng về nữa, ở đây chứ?"

"Vâng... khoan đã!" Tiêu Thỏ bổng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối lo lắng nhìn Lăng Siêu.

Nàng không về, không lẽ là nói nàng sống chung với hắn?

Truyện Chữ Hay