Ăn miến xong, dọn dẹp bát đĩa gọn gàng, nhìn đồng hồ đã là tám giờ tối, Lăng nương vẫn chưa về.
Tiêu Thỏ ngồi trên ghế xa lông, chợt nhớ lại chuyện vừa nãy, nhớ tới dáng vẻ lúc Lăng Siêu ôm nàng, không hiểu vì sao trong lòng bỗng có cảm giác có lỗi.
Thật ra nàng không phải một người thích ôm thù nhớ oán lâu. Sự việc đã xảy ra rồi, nàng cũng đâu thay đổi được điều gì. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Lăng Siêu tới giờ vẫn không chịu nhận mình sai. Không lẽ với hắn, nàng là kẻ mà hắn muốn làm sao thì làm không cần để ý cảm xúc của nàng sao?
Nghĩ tới đó, Tiêu Thỏ lại kiên quyết không lùi bước: Không thể thỏa hiệp, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
Lúc đó, Lăng Siêu đã dọn rửa bát đĩa xong xuôi và bước ra, vẻ mặt có chút đăm chiêu trầm mặc. (wow, chàng nấu xong, nàng ăn chàng rửa bát giùm hở... mắt nong nanh ngời sáng)
Trong lòng hắn cũng đang phiền muộn chuyện này. Hơn một tháng qua, hắn chỉ đơn giản nghĩ Tiêu Thỏ nổi giận một chút thôi, ai ngờ nàng lại vì thế mà rơi nước mắt! Nói thật lòng, từ nhỏ tới lớn cùng nhau, hắn chưa từng thấy Tiêu Thỏ rơi lệ bao giờ, ngay cả lúc đấu võ hồi ấy, trên sàn đấu nàng bị Âu Dương Mai đánh cho tơi tả, nàng cũng chưa hề lộ ra vẻ khuất phục buồn bã. Ấy vậy mà giờ đây nàng lại vì chuyện này mà khóc.
Nghĩ lại, hắn không khỏi tự hỏi bản thân: Không lẽ lần này, quả thật là mình đã làm sai rồi sao?
Cứ thế, hai người tuy cùng ngồi trong phòng khách, nhưng mỗi người lại theo đuổi một luồng suy nghĩ riêng, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.
Tới khi đồng hồ chỉ chín giờ hơn, Lăng nương mới gọi điện về nhà. Lăng Siêu nhấc điện thoại, vâng dạ hai tiếng, rồi đưa máy cho Tiêu Thỏ. "Mẹ tôi tìm cậu."
Tiêu Thỏ nhận lấy điện thoại, tiếng Lăng nương lập tức truyền tới. "Alô? Thỏ Thỏ hả con, tối nay có sinh nhật một người bạn thân của mẹ, cô ấy nhất quyết đòi mẹ ở lại đêm nay. Mai mẹ mới về được!"
Tiêu Thỏ sững sờ muốn khóc. "Còn chìa khóa nhà con..."
"Giờ mẹ ở trong thành phố, không có cách nào đưa chìa khóa cho con cả. Không thì con ngủ lại phòng dành cho khách nhà mẹ một đêm đi vậy, dù sao bàn chải khăn mặt mới trong toalét có sẵn, quần áo cho con tắm rửa trong phòng dành cho khách ấy, ở ngăn kéo thứ hai từ dưới lên tủ quần áo... À phải rồi! Ba của Siêu Siêu đi công tác vắng, mai bà nội nó tới mà không ai đi đón kịp. Con nhớ nói với Siêu Siêu tám rưỡi sáng phải tới ga tàu đón bà nha."
"Nhưng mà mẹ nuôi à..."
"Không được, chỗ này ồn quá mẹ nghe không rõ. Con nhớ kỹ nhé, phải nhắc Siêu Siêu sáng mai đi đón bà nội a! Mẹ tắt máy đây." Sau đó cạch một tiếng, Lăng nương đã tắt máy.
Tiêu Thỏ cầm điện thoại ngẩn người một lúc mới có phản ứng. Mà phản ứng đầu tiên là mặt xìu xuống xám xịt.
Không lẽ, nàng với Lăng Siêu... ack... đêm nay... cô nam quả nữ ở chung nhà? Nghĩ tới đây, trong lồng ngực quả tim bất trị bắt đầu loạn cào cào.
Ngay lúc Tiêu Thỏ không biết làm sao, Lăng Siêu đột nhiên hỏi tới. "Mẹ tôi bảo sao?"
"... Mẹ nói hôm nay tôi ngủ ở phòng dành cho khách." Từng chữ từng chữ khó khăn lắm Tiêu Thỏ mới thốt ra được.
Lăng Siêu ngẩn ra, lập tức bình tĩnh nói. "Vậy cậu đi tắm trước đi."
Rõ ràng là ngại ngần việc ở chung một chỗ, vậy mà hắn lại tỏ ra thản nhiên không cần để ý, khiến cho Tiêu Thỏ bỗng dưng cảm thấy dường như mình suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ là ngủ một đêm thôi mà, không có gì đâu! Trong lòng nàng không ngừng tâm niệm câu nói đí, cảm xúc nhộn nhạo hồi nãy cũng được thả lỏng đi nhiều. Nàng gật gật đầu bước vào phòng ngủ cho khách để lấy quần áo.
Bạn hỏi vì sao quần áo của Tiêu Thỏ lại ở trong phòng dành cho khách của nhà Lăng Siêu ư? Thật ra lý do vô cùng đơn giản. Tiêu Thỏ từ bé tới lớn từng qua nhà Lăng Siêu ngủ không ít lần.
Trước kia lúc ba mẹ nàng phải đi vắng không có nhà, mẹ nàng luôn mang nàng qua nhà Lăng Siêu ăn nhờ ở nhờ. Số lần tăng lên nhiều, cuối cùng khiến mẹ Lăng Siêu dành luôn một cái ngăn kéo tủ quần áo để sẵn quần áo cho Tiêu Thỏ thay.
Nhưng tất cả đã là chuyện của vài năm trước. Hơn nữa khi ấy ba mẹ nuôi của nàng luôn có ở nhà, tình hình hoàn toàn khác với hiện giờ chỉ có nàng với Lăng Siêu hai đứa ở trong một cái nhà thật to. Chưa kể nàng với Lăng Siêu đang chiến tranh lạnh, Tiêu Thỏ từ phút đầu tiên đã bối rối cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Lại nói Tiêu Thỏ vào phòng dành cho khách lấy quần áo vào phòng tắm. Trong phòng tắm, nước nóng vừa đủ, mơn man trên làn da mềm mại, khiến nàng vô cùng thoải mái, bao nhiêu mệt mỏi trong ngày đều như tan biến hết.
Cứ như vậy chìm trong làn nước ấm thư giãn, Tiêu Thỏ dần dần quên đi sự ngượng ngùng hồi nãy. Mãi tới khi nàng tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo ra khỏi phòng tắm, nàng mới nhận thấy có chút gì đó không ổn cho lắm.
Sao dưới chân thấy lành lạnh man mát thế nhỉ?
Vừa cúi đầu nhìn, nàng liền cứng người, hóa đá tại chỗ.
Quần áo này nàng mặc từ mấy năm trước rồi, tuy vài năm gần đây nàng không béo lên, nhưng mà... nàng cao lên a...
Lúc này, Lăng Siêu cũng ôm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm. Vừa nhìn thấy Tiêu Thỏ, hắn cũng sững cả người.
Chiếc quần ở nhà màu hồng phấn ôm gọn lấy cặp đùi dài mịn màng thon hả, gấu quần chỉ chớm nửa đùi. Tay nàng còn không ngừng nắm gấu quần kéo xuống mong che bớt, nhưng càng che lại càng có vẻ gây sự chú ý tới nơi đó, khiến người ta không nén nổi đưa mắt nhìn xuống chỗ muốn che.
Thấy Lăng Siêu mắt nhìn không chớp về phía chân mình, Tiêu Thỏ thực hận không kiếm ra cái lỗ nẻ nào mà chui xuống cho rồi.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ sắc lang!" Nàng giựt luôn đống quần áo trong tay hắn để trước đùi hòng che bớt. (Nghe "sắc lang" – con sói háo sắc, gã háo sắc thì hay hơn là "đồ háo sắc" nên LV để nguyên, he he... sắc lang!)
"Là quần áo của tôi mà." Lăng Siêu "tốt bụng" nhắc nhở nàng.
"Thì sao?" Tiêu Thỏ giận dữ hỏi lại.
"Cậu đang dùng quần áo của tôi để che chân cậu..."
Tiêu Thỏ không nhớ nổi mình làm thế nào vừa ôm quần áo của Lăng Siêu, vừa chạy ra phòng khách nữa, chỉ nhớ rõ hai má nóng bừng bừng, hai tai như muốn xì khói.
Vừa ra tới phòng khách, nàng vội chạy vào phòng Lăng nương, kiếm đại một bộ đồ ngủ của bà mượn tạm cái quần, rồi mới thở phào nhẹ nhõm mò ra ngoài.
Chân vừa bước tới cửa phòng, liền chạm mặt ngay Lăng Siêu.
"Cậu muốn gì?" Nàng vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhìn hắn một cách cảnh giác.
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, y chang con thỏ trắng bị sợ hãi run rẩy rụt đầu cụp tai, khiến người khác không nhịn được muốn trêu ghẹo một trận.
Lăng Siêu chỉ chỉ tay nàng. "Cậu thích quần áo của tôi tới vậy sao?"
Tiêu Thỏ giờ mới nhớ ra mình còn chưa trả quần áo lại cho người ta đi tắm, liền vươn tay ném quần áo qua. "Giả này! Sắc lang!" Cứ nghĩ tới lúc nãy ánh mắt hắn dán lên đùi mình, nàng liền không nén được đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ.
Bị nàng ném quần áo vào người, Lăng Siêu cũng không giận, chỉ thuận tay vứt quần áo qua một bên, lừ lừ tiến lại gần nàng. Tiêu Thỏ theo bản năng chạy trốn dần dần lui về phía sau, nhưng nàng lùi một bước, hắn lại tiến một bước...
Cứ như vậy kẻ tiến người lùi một lúc, Tiêu Thỏ rốt cục không còn chỗ lùi, trượt một cái ngồi phịch xuống giường.
Khoảng cách giữa hai người mờ ám thế này khiến Tiêu Thỏ bỗng dưng bối rối sợ hãi, hai tay đã vô thức làm thành thế phòng thủ dù đang ngồi, nếu hắn dám tới gần nàng, đừng trách nàng không khách khí.
Đúng lúc Tiêu Thỏ nắm tay lại chuẩn bị vung ra, Lăng Siêu tự xét "tiên hạ thủ vi cường", kẻ nào ra tay trước là kẻ mạnh, thò tay ra giữ chặt tay nàng trước.
"Cậu làm gì thế?" Lời Tiêu Thỏ còn chưa dứt, người đã bị đẩy mạnh về phía sau. Lưng nàng vừa chạm giường, hai tay đang bị giữ lập tức bị đặt hai bên cạnh đầu chặt chẽ không cựa được.
Tiêu Thỏ bị đánh úp bất ngờ, lập tức sững sờ nằm im, chỉ thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn.
Hơi thở ấm nóng vô cùng nguy hiểm dần dần tiến lại gần, tới khi mặt hắn ở ngay sát phía trên khuôn mặt nàng mới dừng lại.
Hắn thản nhiên, mắt không có chút nào đùa cợt, trong ánh mắt còn như ẩn chứa cảm xúc nào đó. Một lát sau, khóe môi hắn khẽ giật giật như muốn nói gì đó. (phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn... wa, là trong phòng ngủ của ba mẹ Lăng Siêu nha!)
Trái tim Tiêu Thỏ đã muốn nhảy ra ngòai cổ họng, mắt thấy tình hình nguy cấp đã gần kề thế này, lửa giận trong đầu lập tức bốc cao.
"Thỏ Th... AAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Một tiếng hét thảm vang lên, Lăng đại công tử lăn lộn trên mặt đất, hai tay tạo ra một dáng vẻ vô cùng đáng xấu hổ ở... ừhm... chỗ nào đó giữa hai chân. (aaaaaaaaaaaaa fangirl gào rú cùng bé Siêu)
Đúng vậy! Tiêu Thỏ đã phản kích.
Lúc nàng từ trên giường đứng thẳng lên, Tiêu Thỏ chỉ có thể ném một ánh mắt đầy tội lỗi về phía Lăng Siêu nằm trên sàn nhà, trong lòng thầm nói "Thật xin lỗi! Là cậu ép tôi trước!" rồi chạy trốn như bay ra ngoài, vào phòng ngủ dành cho khách, khóa trái cửa.
Cánh cửa vừa khóa lại, trái tim nãy giờ còn đang bùm bụp đập liên hồi trong ngực nàng giờ mới bình tĩnh xuống, bĩnh tĩnh rồi mà lòng còn hoảng hốt chưa thôi.
Vừa rồi, quả thật là... rất nguy hiểm a!
Hắn thật ra muốn làm gì với nàng, ánh mắt như thế... Giờ nàng nhắm mắt lại vẫn có thể mường tượng ra rõ ràng như đang trước mặt cái cảnh hồi nãy, khoảng cách gần gũi tới mức nàng có thể cảm nhận rõ từng hơi thở của đối phương, tới mức nàng nhìn rõ khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt nóng bỏng của hắn... (fangirl nhỏ dãi)
Tiêu Thỏ lắc lắc đầu, thật không dám nghĩ lại nữa, chỉ có thể cúi đầu, trườn vào trong chăn tự chôn mình vào giấc mộng thôi.
Đêm hôm đó, Tiêu Thỏ ngủ thật không ngon giấc, vài lần tỉnh dậy mò mẫm ra áp tai vào cửa nghe xem động tĩnh bên ngoài ra sao, nhưng lại không dám bước ra ngoài.
Một cước vừa rồi của nàng hình như là đúng vào... ờ... chỗ hiểm. Hắn sẽ không... ờ... không... ảnh hưởng chứ... Không đâu! Hắn khỏe mạnh tráng kiện như vậy, sẽ không làm sao đâu. Tiêu Thỏ nhanh chóng gạt đi ý tưởng trong đầu mình. (haizzz, khổ thân bé Siêu, chị Tiên thỏa mãn chưa nào?)
Cứ như vậy do dự không biết có nên ra ngoài không, rồi lại lắc đầu đi vào, tới lúc trời gần sáng Tiêu Thỏ rốt cục mới nhắm mắt ngủ say.
Lúc nàng tỉnh lại, đã là hơn tám giờ sáng hôm sau. Tiêu Thỏ ngáp một cái rõ to, rồi ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Ừhm... còn sớm mà... ngủ thêm một lát.
Á!
Bỗng nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, vội bật dậy lao xuống đất như tên bắn.
Tối qua lúc mẹ nuôi gọi điện hình như có nói... tám giờ rưỡi... Lăng Siêu phải ra ga... đón bà nội, phải không ta?
Tiêu Thỏ tỉnh cả người nhìn đồng hồ treo tường lần nữa, đã tám giờ năm phút! Mà nàng tối qua... hình như... quên mất không nói với Lăng Siêu chuyện này!
Tiêu Thỏ gần như là lao ra khỏi phòng, không kịp gõ cửa mà nhào thẳng vào phòng Lăng Siêu, lúc này vẫn còn đang say giấc nồng.
"Mau, dậy mau lên! Sắp muộn rồi! Không kịp mất thôi!" Tiêu Thỏ đứng cạnh giường hắn gào lên.
Gào một hồi, hắn không những không thèm mở mắt nhìn nàng, còn trùm chăn lên đầu quay đi.
Tiêu Thỏ cuống lên liền nhào tới giật chăn của hắn xuống.
Cứ như vậy tôi giật cậu giữ lại chăn một hồi, Lăng Siêu cuối cùng cũng nổi cáu. Hắn túm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vèo một cái lên giường, sau đó thuận thế nhào qua nằm đè lên người nàng.(Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, lại phi lễ nữa bà con ơi! Trẻ em nhắm mắt lại, nhanh!)
Một loạt động tác liên tục tiếp nối nhau như chảo chơp, Tiêu Thỏ không phản ứng kịp. Chờ lúc nàng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ánh mắt sắc lẻm như muốn giết người của Lăng Siêu đã phóng vun vút tới gần nàng.
Tiêu Thỏ giờ mới nhớ tới một việc vô cùng quan trọng. Lăng đại công tử có một tính xấu cực kỳ lớn: Tính nết khó chịu khi thức giấc ()!
Cái gọi là tính nết khó chịu khi thức giấc, chính là có những người, lúc ngủ dậy, tính tình sẽ trở nên vô cùng khó chịu. Trong cuộc sống thật ra những người như thế khá nhiều. Có những người căn bệnh này còn nhẹ, lúc thức giấc ra khỏi giường chỉ cùng lắm mắng chửi lầm bầm vài câu thô lỗ rồi thôi, nhưng vài người bệnh nặng, thậm chí còn có thể cãi vã đánh nhau với người khác nữa.
Lăng Siêu cũng có bệnh khó chịu khi thức giấc, nhưng bệnh của hắn không giống người thường. Hắn không mắng chửi, không đánh nhau, không ném đồ ném đạc, mà chỉ... có một ánh mắt như muốn giết chết người đối diện!
Loại ánh mắt như thể dao kiếm vô hình có thể giết người này của hắn, Tiêu Thỏ không phải chưa từng chứng kiến bao giờ. Nàng còn nhớ rõ lúc học tiểu học, có một ngày vô cùng hào hứng sung sức dậy thật sớm. Lúc qua nhà Lăng Siêu gọi hắn đi học, hắn còn đang cuộn tròn trên giường, thế là nàng cũng như hôm nay, vừa hò hét vừa kéo chăn, kết quả là...
Nghĩ tới đó, Tiêu Thỏ không khỏi rùng mình run lên...
Vất vả lắm Tiêu Thỏ mới hồi phục tinh thần thoát khỏi bóng ma thời thơ ấu, nhìn lên lại gặp ánh mắt giết người của Lăng Siêu, quả thật giống y hệt năm đó... Không phải! Là còn nguy hiểm khủng bố hơn một bậc a!
Nàng sợ tới mức không dám ngọ nguậy, cả người cứng đờ, mặc cho Lăng Siêu nhìn nàng chằm chằm một cách đáng sợ.
Chỉ một lát thôi, một lát là mọi chuyện sẽ qua ấy mà... Nàng chỉ còn biết tự an ủi.
Quả nhiên, sau vài phút giằng co như vậy, ánh mắt Lăng Siêu trở nên bình thường trở lại. Ngay lúc Tiêu Thỏ tưởng hắn bắt đầu tỉnh táo hơn, hắn... nhắm mắt lại, gục đầu xuống ngủ!
Nếu chỉ được dùng một từ để miêu tả tâm trạng Tiêu Thỏ bây giờ, thì hẳn đó sẽ là từ: BI THẢM!
Mắt thấy đến giờ tàu vào ga, Lăng Siêu lại vẫn đang ngủ, mà chết người nhất chính là, bản thân nàng bị hắn nằm đè lên, dậy không dậy được, kêu không kêu được, nhỡ không cẩn thận lại đánh thức Lăng đại công tử, ánh mắt kia sẽ...
T____T
Đúng lúc Tiêu Thỏ muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt, đầu Lăng Siêu bỗng áp sát vào mặt nàng, cọ cọ, dụi dụi vài cái. Rồi có một âm thanh khẽ khàng lại mang chút trầm trầm khàn khàn vang lên bên tai. "Bà xã..."
Tiêu Thỏ sững sờ, thiếu chút nữa nghĩ hay mình ngủ quên nên nằm mơ nghe nhầm.
"Bà xã..." Hắn lại gọi tiếng nữa, lần này quay đầu sang dán môi vào tai nàng mà gọi, tiếng nỉ non không ngớt truyền vào tai nàng, vô cùng "chân thực sống động như thật". (Hị hị, mượn lời quảng cáo ti vi một chút!)
Má hai người chạm vào nhau, truyền đến một cảm giác ấm áp, cộng với hơi thở nóng hổi của hắn khi nói chuyện phả lên mặt nàng, khiến Tiêu Thỏ hiểu ra hắn là giả vờ ngủ, nhưng mà... nàng vẫn không dậy nổi... (ừhm, hỏi nhỏ, bé Siêu không có morning breath, buổi sáng dậy bị hôi miệng hay sao mà bé Thỏ... ừhm... chịu được thế?)
Hắn... đang gọi nàng là "bà xã" sao?
Rõ ràng làm cho người ta xấu hổ ngượng ngùng muốn chết, nhưng lòng lại không nén nổi sinh ra một chút ấm áp ngọt ngào từ sâu thẳm trái tim.
"Bà xã, anh biết lỗi rồi, tha thứ cho anh nha?" Tiếng của hắn lại vang lên, mặt dán vào cổ nàng dụi qua dụi lại y như con cún nhỏ đang làm nũng. (Hic, ngọt ngào... nổi cả da gà!)
Trong lòng Tiêu Thỏ bỗng có tiếng thở dài: Đúng là con trai! Đôi khi giấu mình trong vỏ bọc không ai nhìn thấu nổi hắn nghĩ gì, nhưng đôi khi lại nói thẳng tuột khiến người ta không biết làm sao phản ứng, tính cách rõ ràng vừa biến thái vừa xấu tính vừa quái đản, nhưng lại khiến người ta muốn giận cũng không giận được lâu... (má ơi, tháng còn không giận lâu sao?)
Tự sâu thẳm trong tim nàng bỗng có tiếng thì thầm khe khẽ. "Tha thứ cho hắn đi thôi."
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng. "Ừh."
Ngay khi nàng vừa đáp ứng, chỉ một giây sau, đôi môi lập tức bị chiếm lấy.
Một nụ hôn mãnh liệt, không kiêng dè, không kiềm chế. Môi ai kia cứ thế công thành chiếm đất xâm lược mạnh mẽ, mãi tới khi rút hết toàn bộ hơi thở của nàng, như thể muốn đem những nỗi nhớ thương buồn bã lo âu của hơn một tháng qua lôi ra đòi bồi thường vậy.
Đúng vậy! Hắn đã lâu như thế mà vẫn không chịu mở miệng giải thích nhận lỗi, chỉ là vì lòng tự kiêu tự tin tự ngạo tự tôn một cách vô nghĩa trong hắn tác oai tác quái. Cho tới giờ khi nàng tha thứ cho hắn, hắn mới phát hiện hơn một tháng nay hắn nhớ nàng, mong nàng, cần nàng sâu đậm tới mức nào.
Hôn nàng tới khi cả hai không thở nổi, rời ra hắn còn chưa thỏa mãn, lại thuận thế hôn xuống chiếc cằm xinh xinh, xuống chiếc cổ thon mảnh dịu dàng, xuống dưới... dưới nữa... Đầu lưỡi không ngừng lưu luyến trên làn da mềm non tơ, để lại bao dấu ấn hồng nhạt, mãi tới khi...
"Chờ đã!" Tiêu Thỏ kêu lên.
"Sao thế?" Lăng Siêu nhíu mày ngẩng lên, trên mặt viết rõ mấy chữ "đang-hôn-dở-không-muốn-ngừng" đầy khó chịu.
Tiêu Thỏ run rẩy vươn tay chỉ lên đồng hồ treo tường. "Mau đi... đi đón... đón... bà nội!"
Chú thích:
() Nguyên văn là起床气 (khởi sàng khí): chỉ sự khó chịu mỗi lúc thức giấc, nhất là khi ngủ chưa đủ giấc. Lãnh Vân quả thật chưa tìm ra từ tương đương trong tiếng Việt nên tạm dịch nôm na ra là tính nết khó chịu khi thức giấc. Sơ sơ chúng ta có thể hiểu là một người nếu ngủ không đủ giấc, khi tỉnh dậy sẽ vô cùng khó chịu, và tùy người mà có phản ứng khác nhau như giải thích trong truyện.