Chương
Tô Kỹ đã yêu thương anh từ nhỏ, ông sẽ không thật sự khiến Đường Duy anh gặp nhiều khó khăn, chỉ là Đường Duy có lẽ hiểu Tô Kỳ đang nghĩ gì, hít sâu một hơi, nói: “Sóm muộn dì cũng là của tôi. Cậu ít đắc ý đi, chăm sóc tốt cho Lạc Vũ của cậu” Lục Phóng cười híp mắt, nói: “Khi con trai tôi mười tuổi, không biết lúc đó con gái cậu đã được sinh ra chưa?” Đường Duy nghe vậy giận lên, nói: “Con trai cậu có thể xứng với con gái tôi sao? Chết đi!”
Nửa đêm, Đường Duy một mình trở về. Lúc này ba cậu đang chờ ở cửa biệt thự, thấy một mình cậu trở về liền nói: “Thật không có chí tiến thủ, Nhan Nhan đâut”
“Anh em tốt của ba dẫn đi rồi” Đường Duy lẩm bẩm nói: “Thật là không nể mặt, ai da, ba, nếu con không lấy được vợ, nhà họ Bạc sẽ không có sau này.
nữa”
“Đó cũng là do con làm” Bạc Dạ nói, “Tô Kỳ đến tìm ta trước, rồi mới đến tìm hai đứa. Ta biết sẽ như thế này nên mới ở đây đợi con”
“Có thời gian con sẽ tìm Sakahara Kurosawa nói chuyện” Đường Duy lắc đầu, “Tốt xấu gì con cũng có thể từ trên người hẳn tìm thấy một chứt an ủi”
Đứa trẻ này học ở đâu cách bắt nạt người khác.
Nhưng mà có sao nói vậy, quả thực Sakahara Kurosawa bây giờ đang trong tình trạng khủng hoảng cực kỳ, khi nhận được điện thoại của Đường Duy lúc nửa đêm, anh ấy đã suýt khóc lên, “alo?”
“Lại làm sao” Đường Duy nghe vậy thì giật mình, “Câu sao vậy? Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, xuống mở cửa đi.”
Sakahara Kurosawa khit mũi, “Tôi thấy trong vòng bạn bè… Cố Mang và Du Du đang khoe ân ái… huhuhu”
“Một người đàn ông mạnh mẽ sao có thế khóc thành thế này?” Đường Duy.
cầm điện thoại di động bước xuống xe, nói với ba: “Ba, ba về trước đi. Tối nay con sẽ ở cùng Kurosawa”
Bạc Dạ rít một cái, “Hai đứa thật là, thôi, đi lên dỗ dành đi” Tình hình ngày cảng tệ.
“Cậu ấy cũng không phải con gái, con dỗ dành làm gì” Đường Duy trợn tròn đôi mắt xinh đẹp rồi vẫy tay với Bạc Dạ, “ba lái xe chậm một chút”
Nói xong thì thấy Kurosawa đi xuống mở cửa, mặc đồ ngủ rộng rãi. Nhìn thấy Đường Duy, Sakahara Kurosawa nói: “Đường Duy, hết thật rồi, Cố Mang và Lạc Du Du hình như đang yêu nhau thật rồi”
‘Yêu đương? Còn phát lên vòng bạn bè?
Đường Duy sửng sốt “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Là sáng hôm nay. Sakahara Kurosawa sắc mặt không tốt lắm, “Ngày mai là Thất tịch rồi, cậu nói xem chúng ta có nên làm một đôi với nhau không?”
‘Đường Duy trực tiếp lấy một hột hạt dẻ đập vào trán cậu ta, “Ai muốn cùng cậu chứt”
“Vậy không aï cùng trải qua với tôi sao?”
Sakahara Kurosawa đi vào phòng khách ngồi phịch xuống sô pha tiu nghỉu như cọng bún thiu, bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tóc tai bù xù, thoạt nhìn có chút phóng túng mị hoặc, nhưng nhìn kỹ ánh mắt của sẽ thấy cậu ta rất bưồn.
Đường duy tự chủ trương xuống tầng vào hầm rượu, lúc đi ra trên tay đã cầm theo một chai vang đỏ Sakahara Kurosawa vừa nhìn thấy mặt liền đen lại “Cậu lại chọn chai rượu mắc nhất của ông đây”
“Không uống hả? Rượu dù quý tới đâu đi nữa thì cũng là để uống” Đường duy lắc đầu, thành thạo mà rót hai ly cho mình cùng Sakahara Kurosawa. Lắc lắc cái ly trong tay, nhìn chất lỏng màu đỏ tía sènh sệch như chính dòng máu đang chảy trong huyết quản của cậu, Đường Duy cong môi, “Lạc Du Du không quan tâm tới cậu nữa sao?”