Chương
Đường Duy ngoảnh mặt sang một bên, bởi vì Lạc Du Du mặc áo choàng tắm ở cùng Cố Mang như vậy, bản thân là đàn ông, cậu quá hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Cố Mang thật sự có thế nhịn được, vậy chỉ có thế nói lực tự khống chế của cậu ta đã mạnh hơn Đường Duy rất nhiều.
Có lẽ Sakahara Kurosawa cũng biết, chỉ là.
Không dám thừa nhận điều đó.
“Cô đi ra đây.”
Mặc kệ Lạc Du Du nói cái gì, Sakahara Kurosawa đều đi lên kéo cô ấy: “Cô đừng đứng một chỗ cùng Cố Mang nữa, tôi nhìn tháy vô cùng ngứa mắt, cô ra đây!”
“Quần áo của tôi ở trong phòng, tôi đi ra để làm gì!”
Lạc Du Du muốn né tránh, Cố Mang vừa định ngăn lại thì Sakahara Kurosawa nói: “Buông tay ra”
Giọng nói của Sakahara Kurosawa lạnh đến đáng sợ: “Nếu tôi không buông tay thì sao?”
“Tuỳ anh, anh muốn làm gì cũng đúng?”
Ánh mắt Cố Mang cũng lạnh thấu xương: “Nơi này nên để Lạc Du Du tự mình quyết định, đừng lúc nào cũng tự quyết định mọi chuyện cho cô ấy, anh nghĩ anh là ai?”
Luôn có những người đàn ông tự cho mình là đúng, muốn tự theo ý mình quyết định tất cả mọi thứ.
“Dựa vào cái gì khi anh muốn tìm cô ấy nói chuyện, cô ấy lại phải ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài nói chuyện đây?” Cố Mang cảm thấy Sakahara Kurosawa có hơi buồn cười: “Đã đến mức này rồi, còn không hiểu tôn trọng người khác như thế nào phải không?”
Lời này giống như một cây kim đâm thẳng vào trong lòng Sakahara Kurosawa , nhưng anh ta không còn sức để chống lại, giống như một đứa trẻ chỉ có thể dựa vào giọng nói và sức lực để tỏ vẻ căng thẳng sợ hãi của bản thân, anh ta dứt khoát kiên quyết nắm lấy tay Lạc Du Du: “Đi ra nói chuyện được không? Cho dù chỉ năm phút.
Điều này đối với anh ta mà nói đã là hạ mình rất thấp rồi, anh ta cũng chưa từng hèn mọn như vậy, có thể Sakahara Kurosawa và Đường Duy đều giống nhau, từ nhỏ đã quen với thái độ kiêu ngạo, từ trước đến nay sẽ không tôn trọng người khác, mà giờ phút này, anh ta lại chủ động cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi: “Du Du, cô nghe tôi nói chuyện được không?”
Nhưng câu trả lời của Lạc Du Du là từ chối.
Trước mặt Cố Mang, cô từ chối Sakahara Kurosawa thẳng thừng.
Cô ấy nói: “Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh. Anh đi đi”
Anh đi đi.
Sakahara Kurosawa đứng ở nơi đó, mất đi tất cả sức lực trong cơ thể, anh ta lắc đầu: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy… Lạc Du Du cô quá tàn nhẫn…”
Trả lời anh ta là đôi mắt đỏ bừng của Lạc Du Du: “Tôi tàn nhẫn sao?
Tôi đã làm chuyện gì ngoan độc à? Lúc trước tôi thích anh như vậy!
Anh đã làm gì khi tôi thích anh nhiều như vậy! Bây giờ lại quay đâu muốn nói chuyện với em, điều này thực sự đối lập với những gì đã diễn ra trong quá khứ!”