Chương
Đây hẳn là lý do khiến Tô Nhan thay đổi ý định chạy trốn đến chỗ Trì Liệt, Đường Thi nhạy cảm bắt được bên trong sẽ có sự tình khác, lập tức hỏi: “Cô gái kia là ai, Đường Duy, con nói!”
Đường Duy hít sâu một hơi: “Sakahara Sakurako.”
Cái tên này… Đường Thi suy nghĩ một lúc: “Là em gái của Sakahara Kurosawa ư?”
Đường Duy gật gật đầu.
“Cô ta đã nói gì?”
Đường Thi tiếp tục chất vấn.
Đường Duy im lặng.
“Nói!” Đường Thi nhấn mạnh.
“Cô ta mắng Tô Nhan là đồ đê tiện, còn nói Tô Nhan là trẻ mồ côi không xứng ở cùng chỗ với con, còn nói mọi chuyện đều là trách Tô Nhan, cô ta mới là người duy nhất đối xử tốt với con”
Đường Thi nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất nói hết tất cả ra, cậu đã biết, cho nên… Cho nên Tô Nhan mới muốn lùi lại sau, mới muốn lui về sau đã có người thân bên cạnh.
Cho nên Trì Liệt mới có thể cố ý kích thích cậu ta như vậy.
Lẽ nào lại như vậy!” Đường Thi nghe vậy hai mắt đỏ ửng, nhìn về phía Tô Nhan tái nhợt đứng ở một bên sắc mặt đau lòng, trái tim cũng co thất lại.
Cô bé sẽ phải chịu đựng những lời nói thấu tim như vậy bao nhiêu lần nữa… Tại sao rõ là con mình yêu cô bé, nhưng lại hết lần này đến lần khác không thể bảo vệ cô?
“Những đứa trẻ nhà Sakurahara, lẽ nào lại không có giáo dục như thế?”
Tô Nhan không muốn Đường Thi biết, có người khoa tay múa chân chỉ trỏ vào quá khứ của bọn họ, những chuyện vô lý như vậy một chút cô cũng không muốn lọt vào tai Đường Thị.
Đối với người đã từng trải qua tất cả những thứ này mà nói, đây chính là tổn thương thêm một lần nữa.
Thế nhưng… thế nhưng…
Rõ ràng Trì Liệt đang muốn khơi lại chuyện này trước mặt Đường Thi!
Tô Nhan sốt ruột nhìn sang Trì Liệt, sau đó bắt gặp ánh mắt không hề áy náy của cậu, thậm chí Trì Liệt còn nhún nhún vai, bày ra dáng vẻ không thể làm gì với Tô Nhan, khiến cô khổ sở cần môi.
Thế nhưng sốt ruột hơn phải là Đường Thị, cô tiến lên một chút đè bả vai Tô Nhan xuống, vừa dịu dàng vừa thương xót cảm thông mà nhẹ nhàng nói: “Cháu muốn giấu giếm có phải không?”
Tô Nhan không nói chuyện.
Đã quá lâu cô không gần gũi như vậy với Đường Thi.
Đôi mắt ấy dường như không để lại dấu vết của thời gian, vẫn mạnh mẽ và dịu dàng như vậy.
Mẹ của Đường Duy thực sự là một người phụ nữ kiên cường hiếm có trên đời.
Tô Nhan mở miệng: “Cháu không muốn… để cho cô nghe lại những lời đồn đại về quá khứ”
“Đứa trẻ ngoan”
Ba chữ vừa cất lên, nước mắt Tô Nhan không kìm được, từng giọt từng giọt rơi xuống. Đường Thi nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, dùng tay võ nhẹ lên vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo năng lượng kiên cường đáng tin cậy: “Cô nhớ, cô vẫn nhớ rõ, lúc cháu vẫn còn nhỏ xíu đứng ở bên cạnh cô, đứa trẻ ngoan, Nhan Nhan, cô tôn trọng cháu, cũng đau lòng vì cháu đã phải chịu khổ như vậy. Qua nhiều năm như vậy, Duy Duy vẫn mang cho cháu biết bao phiền phức đúng chứ?”