Chương
“Người anh đó của tôi quá vô lý rồi”
Lời nói này của Sakahara Sakurako không biết đang nói cho ai nghe: “Rõ ràng cũng là một thành viên của gia tộc Sakurahara, tuy rằng vẫn luôn chống đối lại sự sắp đặt của gia tộc dành cho anh ấy, nhưng ở độ tuổi này của mình thì anh ấy nên kết hôn rồi, hay là nên sinh một đứa nhỏ cho gia tộc, thế nhưng anh trai tôi hoàn toàn không có một chút suy nghĩ đến việc này”
“Cô cho rằng cô là cỗ máy sinh sản cho gia tộc hay sao thế?” Vẻ mặt của Đường Duy không hề buông lỏng, mà tự mình đi mở cửa, phía sau Sakurahara Sakurako gọi anh: “Bây giờ trưởng bối trong gia tộc của chúng tôi chính là thích anh nhất, cho nên tôi nhất định phải có được anh”
Đường Duy trợn trắng mắt nhìn trời, không hề giả tạo một chút nào, sau đó đóng sầm cửa lại trước mặt cô ta.
Tiếng gõ cửa dai dẳng của Sakurako vang lên bên ngoài cửa.
Đường Duy khó chịu vô cùng, đẩy cửa ra với vẻ mặt khó chịu cực kỳ: “Ban đầu ở trước cửa nhà tôi đi qua đi lại thì thôi cũng kệ, bây giờ còn đến tận nhà, xin hỏi cô có tự trọng một chút nào không hả?”
“Nghe nói anh và Tô Nhan đã không còn ở bên nhau nữa rồi”
Sakurahara Sakurako đi thẳng vào vấn đề: “Gen của anh là tốt nhất, vì để gia tộc được vui lòng, vì để thay thế cái người gọi là người nối nghiệp chính thống của gia tộc Sakurahara đã phủi mông đi mất, tôi nhất định phải có một đứa con với anh”
“Đầu óc của cô có vấn đề rồi”
Đường Duy không hề kiêng nể: “Tôi không có rảnh rỗi để giúp gia tộc Sakurahara của các người nối dõi dòng giống, nếu đến làm phiền tôi lần nữa, tôi sẽ bảo anh trai cô dẫn cô về đấy”
“Đừng mà!”
Sakurahara Sakurako ôm lấy cánh tay của Đường Duy, hành động này khiến Đường Duy giật mình, nhưng người phụ nữ không hề buông tay ra: “Chỉ có cơ hội này thôi… tôi có thể thay anh ấy trở thành người nối nghiệp của dòng họ Sakurahara, chỉ cần tôi sinh em bé sớm hơn anh ấy, con của tôi là chủ nhân tương lai của nhà họ Sakurahara! Còn anh, anh trở thành chồng của tôi, Đường Duy, chúng ta có thể một bước lên mây, và hai nhà chúng ta có thể mạnh mẽ liên kết lại với nhau, có thể có tất cả mọi thứ mà anh mong muốn!”
“Tôi cần nó à?”
Đường Duy hơi nhướng mày lên, lạnh lùng cười khinh bỉ: “Buông tay ra Sakurahara Sakurako lắc đầu: “Trước đây anh trai tôi đã luôn nói với tôi rắng anh và Tô Nhan đang hẹn hò với nhau, bây giờ cả hai người đều đã độc thân rồi, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên xuất hiện”
Trước đây rốt cuộc là Sakahara Kurosawa đã nói gì với Sakahara Sakurako vậy?
Trước đây anh ta và Tô Nhan đang hẹn hò với nhau sao?
Đường Duy suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng nói: “Không chia tay, cô có thể cút đi rồi chứ”
… Con nhỏ này vẫn còn mặt dày bịa chuyện được nữa sao!
Nhưng Sakahara Sakurako đã hạ quyết tâm muốn chen vào cuộc sống của Đường Duy, cậu cáu kỉnh đẩy cô ta ra, thuận tay gọi một cuộc điện thoại: “Tôi sẽ gọi người đưa cô đi”
“Anh thật sự là không suy nghĩ một chút sao?” Khuôn mặt của Sakahara Sakurako tràn đầy sự chờ mong, tuy rằng trước đây cô ta chưa từng gặp qua Đường Duy, nhưng bây giờ vừa nhìn một cái đã thích ngay rồi. Đó giờ chỉ nghe nói về việc cậu lợi hại như thế nào, nhưng đó đều là do bạn của Sakahara Kurosawa nói thôi.