Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Đương nhiên là Bạc Dạ không thế ngăn được Đường Duy, từ nhỏ đến lớn cũng không có ai có thể ngăn được cậu, giống như là chỉ cần chuyện mà Đường Duy muốn làm, thì sẽ dùng hết mọi cách để đạt được mục đích, bất kể là dùng thủ đoạn gì.
Mà đây cũng là phương thức suy nghĩ của Đường Duy, cậu vì có thể đạt được mục đích mình muốn mà sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, mà không từ thủ đoạn nào cũng có nghĩa là… Có lẽ sẽ tạo thành tổn thương cho người khác.
Bạc Dạ đứng ở trong gara, nhìn Đường Duy cũng không quay đầu lại lái xe như bay ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng xuất hiện vô số cảm xúc.
Đường Thi đi theo sau anh tới gara, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tại sao lại thành như vậy chứ?”
“Đứa nhỏ này…”
Bạc Dạ nhìn về phía Đường Duy đã đi xa, tiện tay thuần thục kéo.
không biết là trên cái thế giới này đã có bao nhiêu nơi sụp đổ vì sự tuyệt vọng.
Mà trái ngược với sự yên tĩnh và tuyệt vọng ấy, trong một quán bar nhộn nhịp không yên, dưới ánh đèn màu rực rỡ về đêm là các loại yêu ma quỷ quái dồn dập ra tay, treo lên mặt nụ cười giả dối đi xuyên qua quán bar, đều tỏ vẻ nhiệt tình đối với mỗi người ở đây giống như bạn tốt vậy, gặp mặt là có thể ôm hôn.
Bên trong đôi mắt mơ hồ đong đầy men say, mỗi người đều là bảo bối.
Tô Nhan dựa vào bả vai của Lam Thất Thất ngồi ở bên phần rìa của sàn nhảy trung tâm, ánh đèn liên tục thay đổi màu sắc quét qua, cặp mắt kia phảng phất như phát ra tia sáng màu xanh quỷ dị, mà cô lại lười biếng ngửa người ra, trên mặt có chút ửng đỏ, cứ như thế mà dựa vào người Lam Thất Thất, ưu nhã xinh đẹp giống như một đóa hoa hồng sắp nở vào ban đêm.
Có người đã thử đi lên tiếp cận cô, tiếng D.J đánh đĩa quá lớn khiến cho Tô Nhan cũng không thể nghe rõ được là anh chàng đẹp trai bên cạnh đang nói cái gì, tóm lại là bày ra cái vẻ mặt đáng ghét cho dù là ai tới tôi cũng không quan tâm, cũng đã có mấy người đàn ông ngại ngùng rời đi, nhưng lại giống như là không cam lòng mà quay đầu nhìn lại.
Khiến cho Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân ở phía sau nhỏ giọng nói như tiếng mèo kêu: “Anh xem cái vẻ mặt kia của Nhan Nhan, giống hệt dáng vẻ Đường Duy ngậm điếu thuốc hút một cái.”
“..” Từ Thánh Mân cười hèn hạ nói: “Rốt cuộc là thì cũng là vợ chồng… Làm sao có thể không giống nhau được đây?”
“Xí!” Lam Thất Thất nói: “Là chồng trước! Bây giờ hai người bọn họ cũng không phải như vậy nữa! Em thấy Trì Liệt cũng rất tốt!”
“Rõ ràng là Trì Liệt không có ý gì với Tô Nhan” Từ Thánh Mân liếc mắt nhìn Trì Liệt ngồi bên cạnh, cuối cùng khẳng định tới gần bên tai của Lam Thất Thất, hạ thấp giọng nói: “Trì Liệt đây giống như là một người anh trai yêu thương và chăm sóc cho Tô Nhan vậy, rõ ràng là trong ánh mắt mà Trì Liệt nhìn Tô Nhan hoàn toàn không có cái thứ gọi là tình yêu, em có hiểu không? Trì Liệt giống như là một hồ nước lặng vậy, ai cũng có thể đến, ai rời đi thì cũng không sao cả.”
“Anh biết nhiều thứ kỳ lạ quá đó.” Lam Thất Thất vừa mới nói xong thì ly rượu trong tay đã bị người khác lấy đi, nghiêng đầu nhìn thấy Tô Nhan cầm ly rượu của cô ấy một hơi uống sạch, cô ta kêu lên một tiếng: “Nhan Nhan, rượu này rất mạnh đó, cậu đừng có uống quá nhanh!”