Chương
“Anh muốn trả thù Đường Duy sao?” Tô Nhan cười điên cuồng: “Anh đang nói đùa đấy à? Anh cho rằng chỉ bằng những thứ kia đã đủ để uy hiếp Đường Duy sao? Người như Đường Duy chắc có dính dáng đến cái gì, cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì. Anh không thể trả thù Đường Duy được…”
“Muốn trả thù anh ta sao? Trả thù anh ta vì anh phát hiện ra bao nhiêu năm nay, anh chỉ là… một người thay thế anh ta sao?”
Tô Nhan năm lấy hai tay Vinh Sở, chậm rãi đặt tay anh ta lên cổ mình, sau đó siết chặt: “Vậy thì phương pháp duy nhất chính là cái chết của em. Trừ khi anh bóp chết em, nếu không anh sẽ không bao giờ trả thù được Đường Duy. Anh ấy không thèm quan tâm đến thế giới này, càng không để ý đến những thứ bản thân sở hữu, Vinh Sở, dù anh có tính toán hết thảy cũng sẽ không khiến anh ấy nhíu mày”
Tô Nhan cười: “Người thua chính là người thua.”
Những lời này khiến trong lòng Vinh Sở như dấy lên một cơn sóng lớn, bàn tay đang bị Tô Nhan năm chặt cũng có chút run rẩy.
Chỉ thấy Tô Nhan nắm tay anh ta, đặt lên cổ cô, làm tư thế tự dâng lên cổ mình.
Đến, không phải muốn trả đũa Đường Duy sao?
Vậy thì không bằng bắt đầu ở đây, ra tay với tôi.
Giây phút đó, những gì anh ta nhìn thấy trong mắt cô là một cơn bão tuyệt vọng đang ùn ùn kéo đến nhấn chìm anh ta.
Ngay cả một tia lý trí cũng không còn.
Vinh Sở đang suy nghĩ, Tô Nhan rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì mới có thể có ánh mắt như vậy, anh ta vẫn nhớ có lần thỉnh thoảng nhìn thấy bức ảnh của cô khi còn nhỏ, đôi mắt xanh u sầu, trong đó đều là tình yêu sự rụt rè và hèn yếu, mặc dù nhát gan nhưng dường như đang nhìn ai đó, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Mà bây giờ…
Vinh Sở rút tay ra: “Em định chọc tức anh sao?”
“Em chỉ đang nói một sự thật.”
Giọng điệu của Tô Nhan không thay đổi, chiếc cổ mảnh mai của cô dường như sẽ bị Vinh Sở bẻ gãy trong một giây kế tiếp.
Nhưng cho dù là như thế, cô cũng không sợ hãi chút nào.
Có lẽ người trước mặt không phải Đường Duy nên cô không hề sợ hãi, thậm chí còn có hơi mong đợi, anh ta có thể làm chuyện gì khác có thể khiến cô thăng trầm.
“Em quá tàn nhẫn”
Giây phút này, Vinh Sở thừa nhận mình đã thua, dường như anh ta nhìn thấy được bóng dáng của Đường Duy trên người Tô Nhan.
Vào lúc này, anh ta mới dám tin.
“Em và Đường Duy thật sự là cùng một loại người.”
Vinh Sở lắc đầu: “Đường Duy khi còn trẻ rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng mới có thể căm hận ba ruột của mình như thế chứ?”
Mà cô cũng vậy, chịu muôn vàn hành hạ và đau khổ lại vô cùng căm hận mẹ ruột của mình, Đường Duy còn có đường lui, cô thì sao.
Hận thù của cô sẽ chuyển giao cho ai, ai sẽ tới gánh vác.
“Nếu Đường Duy xem thường sự trả giá của em, tốt hơn hết là em đừng cho nữa”
Hầu kết của Vinh Sở di chuyển lên xuống, giống như đang đưa ra một quyết định khó khăn: “Em buông xuống những chấp niệm kia đi, Tô Nhan, làm người bình thường không tốt sao?”
“Bây giờ anh khuyên em làm người bình thường…”
Tô Nhan cảm thấy nơi cổ họng dường như mùi vị ngọt ngào của thịt sống đang dần dần cắn nuốt lấy cô: “Vậy tại sao khi sinh ra tôi không thể chọn làm một người bình thường chứ? Lúc các người hủy hoại thế giới của tôi không còn một điểm, lại cao cao tại thượng đứng ở phía ngoài quan sát rš nói một câu “làm người bình thường đi”, có thể nói ra lời như vậy, thật sự là không thể tha thứ”