Con Thần Thú Ngu Ngốc, Cút Ngay!

chương 43: ảo cảnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong căn phòng chứa đủ các phong cách mỹ nữ, từ thanh thuần đáng yêu, gợi cảm tà mị, thanh lãnh cấm dục đến hoang dã kiêu ngạo. . . . . . muôn sắc muôn vẻ.

Dù chỉ là một người trong này bước chân ra thế giới bên ngoài thôi cũng đủ gây nên một hồi sóng gió !

Thế nhưng Mạc Ảnh Quân chỉ liếc qua liền không quan tâm, bước chân đi thẳng đến cánh cửa phía sau đám đại mỹ nhân đang đứng, thần sắc lạnh nhạt lười biếng.

"Gia ~" Một mỹ nhân gợi cảm có vẻ không cam lòng, tiến về phía Mạc Ảnh Quân mềm mại gọi, âm thanh khiến người say mê.

Mạc Ảnh Quân mắt lạnh nhìn nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Mỹ nhân gợi cảm đằng sau rùng mình, buồn bực quay trở về hàng ngũ.

Đột nhiên một thiếu nữ loli đáng yêu chạy đến trước mặt Mạc Ảnh Quân, cặp mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn, "Ca ca, ngươi ở lại chơi với chúng ta đi ~~"

Mạc Ảnh Quân dừng bước, ngay lúc thiếu nữ mừng thầm liền âm u mở miệng: "Cút."

"C. . cái gì. . . .ngươi . . . .?!" Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt, phẫn nộ dậm chân, chưa chịu thua liền chạy lên định nhào vào lòng Mạc Ảnh Quân thế nhưng bị hắn một chân đá bay thẳng về phía góc tường ngất xỉu.

Đám mỹ nữ bên này trông vậy vô cùng hoảng sợ, thế nhưng có người không yêu mỹ nhân, những mỹ nhân ở đây đều là do những khát vọng, ước nguyện cùng sở thích của nhân loại mà tạo thành nha !

Một đám buồn bực trông theo bóng lưng thiếu niên bước qua cánh cửa.

----------------------

Mạc Ảnh Quân hơi nheo mắt lại, giơ tay lên che, đợi qua một lúc mới thích ứng được ánh sáng cường liệt.

Bỏ tay xuống, Mạc Ảnh Quân sửng sốt nhìn đống châu báu ánh kim sáng lập lòe trải đầy trên mặt đất, thế nhưng còn có các loại thần khí bảo kiếm cùng thảo dược hiếm có, có những thứ đã tuyệt chủng cũng xuất hiện tại đây, hơn nữa trong góc phòng còn có cả . . . . . .mấy quả trứng ?

Thiếu niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua bảo vật trong căn phòng, gật gù trầm trồ, thật nhiều đồ tốt, đáng tiếc hắn không cần, quan trọng hơn là . . . . . .hắn không biết dùng !

Tiếp tục đi lướt qua, thiếu niên tiến đến cánh cửa đối diện, không biết còn thử thách gì thú vị hơn không, hắn thấy có chút nhàm chán.

'Cạch' 'Rắc rắc'

Cánh cửa chưa mở hẳn ra, không gian xung quanh đã vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống, trước mắt Mạc Ảnh Quân hiện ra một rừng hoa trải dài không thấy điểm cuối, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng, thỉnh thoảng lại có từng đợt cánh hoa bay lên, trông như chốn bồng lai tiên cảnh vậy !

Mạc Ảnh Quân hơi nhướng mày, thử thách lần này là vườn hoa ?

Đột nhiên một bóng trắng lao vút về phía Mạc Ảnh Quân, kèm theo là tiếng kêu 'ngao ngao' hết sức vui vẻ cùng phấn khích.

Lần này thiếu niên không tránh người nữa mà là dang rộng hai tay ra ôm chầm lấy vật nhỏ, theo lực đẩy lùi về sau một bước mới giữ được thăng bằng, ôn nhu nói: "Tiểu Bạch !"

"Ngao ô !" Tiểu Bạch vô cùng ủy khuất kêu gào.

Đang nằm thoải mái trong lòng Quân Quân tự nhiên bị thứ chết tiệt nào đó mang hắn ra chỗ khác. Hắn thấy được tên kia giả trang Quân Quân liền xông lên xé nát, tiếp đó tìm xung quanh nhưng không thấy người đâu đành bước vào cung điện. Hắn đi qua một đống căn phòng chứa đầy đồ và người, cuối cùng đến vườn hoa này mới tìm thấy được Quân Quân của hắn. Ô ô ô, chỉ rời xa một chút thôi mà cảm thấy thật đau lòng, thật nhớ Quân Quân ~

"Tiểu Bạch, ngươi có làm sao không ?" Mạc Ảnh Quân lo lắng nâng con mèo nhỏ lên, nhìn cẩn thận từng chỗ trên cơ thể nhỏ xíu.

"Ngao ô !" Quân Quân, ta nhớ ngươi !

Thiếu niên sửng sốt, vẻ mặt lập tức nhu hòa xuống nhẹ nhàng hôn lên cái đầu nhỏ của tiểu bạch miêu.

Thế nhưng đúng lúc đôi môi vừa chạm xuống, đoàn ánh sáng lóe lên, thiếu niên tóc trắng xóa xinh đẹp hiện ra, môi chạm môi với nhau.

Bạch Ly đỏ mặt, hắn không nghĩ là Quân Quân sẽ hôn hắn, hắn định biến thành người để ôm Quân Quân nha !

Thiếu niên xinh đẹp tóc bạch kim dáng người thanh mảnh được thanh niên tuấn mỹ cao to ôm trọn vào lòng, xung quanh là những cánh hoa đang nhẹ nhàng bay, khung cảnh vô cùng ấm áp thơ mộng.

Cứ như vậy ôm nhau một lát lâu, cuối cùng Mạc Ảnh Quân phải đẩy thiếu niên trong lòng ra, có chút bất đắc dĩ, tên này ôm thì ôm đi có cần phải dụi dụi ngực hắn suốt không ?

"Quân Quân ~" Bạch Ly ôm cánh tay Mạc Ảnh Quân làm nũng.

"Tiểu Bạch . . .ngươi . . . . .?" Mạc Ảnh Quân đang nói đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày cảnh giác nhìn xung quanh.

Bạch Ly mờ mịt hơi nghiêng đầu, thả thần thức trải một lượt chỗ này nhưng không thấy có thứ nguy hiểm gì nha !

"Quân Quân, ngươi sao vậy ?"

"Tiểu Bạch, ngươi không cảm nhận được gì sao ?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt.

Bạch Ly lắc đầu, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy ?"

Mạc Ảnh Quân trầm ngâm cảm nhận một chút liền nghiêm túc trả lời: "Ta tự nhiên cảm thấy cả người đang dần nóng lên, đầu hơi choáng váng. . . . ."

"A ?" Bạch Ly nghe Mạc Ảnh Quân nói vậy cũng cẩn thận xem lại bản thân, đúng thật là cơ thể đang dần nóng lên, cảm giác ngực có chút bức bối khó chịu, đây là xảy ra chuyện gì a ?

Bạch Ly vội vàng kể lại tình huống của bản thân cho Mạc Ảnh Quân nghe.

Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, rừng hoa này có vấn đề, chẳng qua hắn không biết vấn đề này nằm ở chỗ nào, hơn nữa cũng không biết có phải bọn họ trúng độc hay không, tiểu Bạch là thần thú, hắn tu luyện thiên tiên công pháp, đáng lẽ là bất độc bách xâm mà đây lại có dấu hiệu . . . . .trúng độc ?

Nhìn sang bên Bạch Ly có ý muốn hỏi liền giật mình, thiếu niên gương mặt xinh đẹp thanh tú giờ này đang đỏ ửng lên, miệng nhỏ hơi mở ra thở gấp, con ngươi dâng lên hơi nước mờ mịt, thần sắc ngơ ngác tín nhiệm chăm chú nhìn ngươi. Đúng chuẩn một bộ dạng yêu nghiệt dụ thụ nha !

"Tiểu Bạch !?" Đến bây giờ Mạc Ảnh Quân còn không biết là bị trúng gì thì cũng có lỗi với sự nghiệp hai mươi năm làm sát thủ của hắn quá !

"Quân Quân, ta khó chịu." Bạch Ly áp sát người vào Mạc Ảnh Quân, một tay bám lấy y phục hắn, một tay đưa lên phía cổ áo bản thân kéo kéo, nóng quá !

Mạc Ảnh Quân vội vàng chặn tay hắn lại, lo lắng hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ tìm cách ra khỏi đây !"

"Ưm ~" Từ đôi môi căng mịn hồng nhạt toát ra chút tiếng rên rỉ.

Bên tai Mạc Ảnh Quân đỏ ửng lên, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt chuyện này nha, lúc làm sát thủ chỉ đi giết người chứ chưa bị trúng chiêu bao giờ nên làm hại hắn một lúc không nghĩ được ra hai người bị gì.

Thế nhưng Mạc Ảnh Quân thử đủ mọi cách cũng không thể thoát ra khỏi nơi này, ôm Bạch Ly lên chạy nửa khắc (') cũng không thấy có gì khác ngoài những cánh hoa đang bay cùng hoa giải đầy trên mặt đất.

Thân thể hắn càng ngày càng nóng, hơi thở cũng có chút gấp gáp, tốc độ không còn nhanh như lúc đầu nữa.

Thế nhưng tình huống của Bạch Ly nặng hơn nhiều so với hắn, cả người nóng bừng như cục than, thần trí bắt đầu không rõ ràng, miệng liên tục thở gấp, hai tay lung tung sờ soạng khắp người hắn.

Mạc Ảnh Quân có chút buồn bực, tên này không phải là thần thú sao, trúng độc mà phát triển nhanh hơn con người như hắn !

Về phần Bạch Ly, tên này đang say mê hít lấy hương thơm từ người Quân Quân phát ra, cảm nhận được cơ thể mình đang được Mạc Ảnh Quân ôm lấy bao bọc ngày càng nóng hơn, mê muội nhìn lên, miệng rì rầm: "Quân Quân . . . ."

"Ta đây, ngươi còn chịu đựng được không ?" Mạc Ảnh Quân dừng lại, lo lắng hỏi hắn.

"Ô ô khó chịu quá, Quân Quân. . . . ta là bị gì vậy. . . . .có phải sắp chết rồi không, oa oa . . . ." Bạch Ly ủy khuất hô, bắt đầu giãy dụa.

Quần áo trên người trở nên xộc xệch, hở cả một đoạn vai trắng mịn tinh tế, qua khe áo còn lấp ló nhũ hoa đỏ hồng.

Mạc Ảnh Quân cố gắng giữ chặt hắn nhưng không được.

Cuối cùng cả phần áo trên của Bạch Ly đều bị cởi hết xuống, làn da trắng nõn cùng mái tóc dài bạch kim hiện lên ở giữa một đống cánh hoa đỏ tạo nên sự đối lập, hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm chặt lấy cổ Mạc Ảnh Quân, ánh mắt liễm diễm thủy khí mị hoặc nhìn hắn, những tiếng thở gấp liên tục phát ra từ trong miệng thiếu niên xinh đẹp.

"Quân Quân, ta muốn . . . . . . . ."

Truyện Chữ Hay