Hai mươi ba Tết, học sinh trên cả nước đều được nghỉ hai tuần, Công Nam ở nhà chính hai ngày, sau khi tiễn ông Táo về trời xong thì xách vali lên lẽo đẽo đi theo Trường Quân lên máy bay bay sang Singapore.
Hai người vừa bước xuống sân bay Singapore Changi thì đã lập tức nhìn thấy bà Hoa và hai vợ chồng dì ba đứng ở bên khu vực chờ giơ bảng tên của Công Nam lên.
Công Nam vui vẻ nắm lấy tay của Trường Quân kéo tới chỗ của ba người họ.
Bà Hoa nhìn thấy cậu lập tức khóc lên, nắm chặt hai cánh tay của cậu ôm lấy cậu vào lòng.
- Cháu của ngoại lớn nhanh quá, hơn một năm mấy mới gặp mày, ngoại nhớ mày muốn chết.
Hốc mắt của Công Nam cũng đỏ lên, bây giờ cậu đã cao hơn bà ngoại của mình rất nhiều, bà chỉ đứng tới ngực cậu, thành ra lúc này trông có vẻ như cậu đang ôm lấy bà.
Dì ba cũng xúc động dùng khăn giấy lau nước mắt, năm nay dì ấy ba mươi lăm tuổi, do chăm sóc da kỹ lưỡng cho nên trông chỉ tầm ba mươi ngoài, dì ấy mỉm cười đi lên vỗ vai cậu, nói:
- Thôi được rồi, chúng ta mau về nhà thôi, dì đã nấu cơm sẵn rồi, chỉ chờ con về nhà là nhập tiệc đấy.
Công Nam buông bà ngoại ra, cười gật đầu với dì ba, sau đó liếc nhìn qua Trường Quân đang đứng sau lưng mình, cậu giới thiếu:
- Đây là anh Quân con của bác cả nuôi, lần này anh ấy sang đây chung với con.
Trường Quân mỉm cười gật đầu chào mọi người:
- Chào cả nhà.
Bà Hoa niềm nở cười nói với anh:
- Thời gian qua chắc thằng Nam có nhiều chỗ làm phiền con, cám ơn con nhiều.
Trường Quân cười lắc đầu, nói:
- Nam rất ngoan, không để cả nhà phải bận tâm, có một đứa em như vậy, cháu mong còn không kịp.
Bà Hoa nghe cháu mình được khen, lại còn là người thành đạt khen, trong lòng vui vẻ phải biết, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Dượng của Công Nam là người Singapore gốc, không quá hiểu tiếng Việt, nhưng trùng hợp là ông ấy biết Trường Quân, bản thân ông ấy cũng có một công ty cho riêng mình, vì thế không lúc nào không chú ý tới tình hình biến động kinh tế cũng như các danh nhân có tiếng trong giới doanh nhân, nếu không biết đến cái tên chủ tịch Seven Phạm của tập đoàn Slori thì ông ấy cũng không cần lăn lộn trong thương trường làm gì.
Nhìn thấy anh, ông ấy cũng rất bất ngờ, lúc này mới tiến lên chìa tay ra dùng tiếng Việt sứt sẹo nói:
- Cậu là Mr.
Phạm đúng không? Hân hạnh được biết cậu, tôi là Kevin.
Trường Quân cũng lịch sự bắt tay ông ấy khẽ gật đầu.
Dì ba thấy mọi người cứ đứng mãi bèn lên tiếng nhắc nhở:
- Cứ đứng đây nói chuyện chắc tới sáng mất, hai đứa nhỏ ở nhà đói meo rồi, chúng ta mau về nhà thôi.
Lần này mọi người không dây dưa nữa, ngoại trừ Trường Quân ra, tất cả mọi người đều ngồi xe chạy về nhà của dì ba.
Ban đầu thấy anh không đi theo, Công Nam cũng hơi buồn, nhưng nghĩ lại nếu anh vào ở chung với nhà cậu thì thật bất tiện, còn không bằng để anh ở bên ngoài, như vậy anh cũng sẽ thoải mái hơn.
Đến nơi, mọi người bước xuống xe, nhà của dì ba là một căn biệt thử tầm trung, không quá xa hoa, nhưng phong cách trang trí cũng không kém phần sang trọng nhã nhặn.
Vào trong nhà, dì ba gọi hai đứa con của mình ra chào hỏi Công Nam, đứa con gái lớn lên tên là Hera, năm nay mười sáu tuổi, nhỏ hơn Công Nam hai tháng, đứa con trai út tên Kyle, năm nay mười hai tuổi.
Hera nhìn thấy cậu lập tức nhiệt tình nắm lấy cánh tay của cậu, dùng tiếng Anh nói:
- Hello, tớ rất ngưỡng mộ cậu đấy, cậu siêu giỏi, cái gì cũng biết, bên này có rất nhiều bài báo viết về cậu, tớ nói với bạn mình rằng cậu là anh họ của tớ nhưng họ không tin, lần này cậu sang đây chơi, tớ có thể dẫn cậu đi giới thiệu với bạn tớ không?
Công Nam:…
Tại sao cậu lại quên mất sang đây chỉ có một mình bà ngoại và dì ba là nói được tiếng Việt kia chứ?
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!
Cũng may trước đó cậu đã thành công tốt nghiệp lớp chống dốt, nếu không bây giờ chắc phải mất mặt rồi, nhưng mà cô bé này nói nhanh quá, cậu không nghe kịp!
Cuối cùng, cậu đành phải dựa vào câu đầu đoán ý câu sau, mỉm cười đáp:
- Chào em gái, anh cũng rất vui khi được gặp em.
Hera bĩu môi buông cánh tay của cậu ra, không vui nói:
- Hơn tớ có hai tháng mà đã xưng anh rồi.
Dì ba đứng bên cạnh lườm con gái mình một cái, nói:
- Dù con có lớn tuổi hơn anh Nam thì cũng phải gọi nó bằng anh, với lại rõ ràng con biết tiếng Việt, nói tiếng Anh làm gì?
Hera nhúng vai đáp lại:
- Tiếng Việt của con không tốt, hơn nữa con nghĩ Nam cũng muốn giao tiếp bằng tiếng Anh với con hơn mà, mẹ không nghe phát âm của cậu ấy rất chuẩn sao? Chắc chắn cậu ấy sẽ dễ chịu hơn khi con nói tiếng Việt nhiều.
Công Nam: Thôi khỏi, cám ơn, anh vẫn thích em dùng tiếng Việt hơn.
Tuy vậy, mấy lời này cậu không thể nói ra khỏi miệng, hơn nữa đây cũng là một dịp tốt để cậu thực hành kỹ năng giao tiếp của mình, nếu chỉ học mà không hành, cho dù có một trăm cái hệ thống NA cũng không cứu nổi cậu.
Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục trò chuyện với nhau, nói chuyện một hồi mới biết Hera là tuyển thủ đại diện Singapore tham gia IPhO, Công Nam cảm thấy quá trùng hợp, mà sau khi cô bé biết cậu thi một lúc cả Vật Lý lẫn Toán thì lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt giống như nhìn yêu quái, sau cùng cơm cũng không ăn đã vọt vào trong phong lôi bài tập Vật lý ra ôn lại.
Công Nam ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Hera, dì ba thấy vậy lại cười nhạo cậu một phen, nói cậu đúng là thần khí thúc giục học sinh học tập, Công Nam nghe xong cũng rất bất lực, thật ra trước giờ trình độ học vấn của Singapore cực kỳ cao, luôn đứng top đầu trong các cuộc thi quốc tế, con bé cần gì phải sợ cậu như vậy chứ?
Dì ba cười nhạo xong lại nói:
- Cứ để mặc con bé, dì sẽ chừa đồ ăn cho nó, con cũng đói bụng rồi, ra ngoài ăn đi con.
Công Nam ngoan ngoãn gật đầu, lúc cậu vừa mới ngồi vào bàn ăn thì bống nhiên con trai út Kyle của dì ba đặt mạnh đũa xuống bàn, xụ mặt nói:
- Con no rồi, con vào phòng đây.
Nói xong, cậu ta đứng dậy, trước khi đi còn liếc xéo Công Nam một cái, sau đó hất cằm kiêu ngạo đi lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Công Nam không hiểu tại sao cậu ta lại có địch ý với cậu, dì ba ngại ngùng giải thích thay:
- Chắc là bước vào thời kỳ phản nghịch rồi cho nên mới bướng bỉnh như vậy, lát nữa dì sẽ nói nó, con đừng để bụng.
Công Nam mỉm cười lắc đầu nói:
- Không sao đâu dì.
Bà Hoa thấy thế bèn lên tiếng cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng, cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện, mà chủ yếu là bà Hoa hỏi về việc cậu ở Việt Nam sống có tốt không, ăn uống có đầy đủ không?
Cả quá trình này, Công Nam đều kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của bà, hơn một năm không gặp, bây giờ thấy mặt mày bà ngoại hồng hào, đi đường nhanh nhẹn, lại nghe dì ba nói bệnh của bà đã điều trị gần khỏi, lòng cậu cũng cảm thấy an tâm không thôi.
Ăn cơm xong, Công Nam nghe dì ba nói có chuyện muốn nói với mình, cậu cũng lấy cớ đi dạo với dì ấy, hai dì cháú bước đi ven công viên, một lúc sau, dì ấy nói:
- Thời gian qua vất vả cho con rồi, nếu không có tiền của con gửi qua, bệnh của bà ngoại con cũng không mau khỏi như vậy.
Công Nam nghe tới đây lập tức ngạc nhiên trợn to mắt, hỏi lại:
- Con gửi tiền cho dì?
Dì ba nghe cậu hỏi lại cũng sững sờ.
- Không phải mỗi tháng con đều gửi hai ngàn đô cho dì sao? Con có gửi mail cho dì nói là con chơi chứng khoán có lãi, muốn gửi tiền phụ dì chữa bệnh cho bà ngoại mà, chẳng lẽ người đó không phải cháu?
Công Nam nghe xong càng nghi ngờ, dùng danh nghĩa của cậu chuyển tiền cho dì ba, hơn nữa còn biết chuyện bà ngoại bị bệnh, lại còn dùng luôn cả email của cậu, như vậy sẽ là ai đây? Là tội phạm mạng chuyên nghiệp muốn rửa tiền? Hay là người quen muốn giúp đỡ nhà cậu?
Suy đoán đầu tiên nhanh chóng bị loại bỏ, người đó đã chuyển tiền cho dì ba hơn một năm nay, dì ba cũng đã lấy ra chữa bệnh cho bà ngoại rồi thì làm gì có việc lừa đảo ở trong suốt thời gian dài như thế.
Nếu là trường hợp thứ hai, có người quen biết hoàn cảnh gia đình cậu, muốn giúp đỡ cậu mà số tiền mỗi lần gửi lại lớn như vậy, người đó chỉ có thể là…
Anh ấy!
Công Nam nghĩ tới đây bỗng cảm thấy hoảng hốt, nếu đây là sự thật, chẳng phải anh đã thầm lặng làm rất nhiều chuyện vì cậu rồi sao?
Đột nhiên, hai mắt cậu ươn ướt.
Một người đàn ông tốt như vậy, đi đâu tìm được người thứ hai kia chứ.
Dì ba ở bên cạnh thấy sắc mặt của cậu thay đổi, bèn lên tiếng hỏi:
- Sao vậy Nam?
Công Nam lắc đầu, mỉm cười nói với dì ấy:
- Không có gì, là con bỗng nhiên quên mất chuyện đó thôi, lần này con cũng mang theo một số tiền kiếm được từ app phiên dịch, lát nữa về nhà con gửi đỡ đần cho dì.
Dì ba cảm động không thôi, nắm lấy tay cậu nói:
- Con thật sự đã trưởng thành rồi, dì ba và ngoại con cũng yên tâm.
Hai người tản bộ một lúc rồi quay về nhà, lúc Công Nam chuẩn bị lên phòng của mình thì bị Kyle chặn lại, cậu ta hất cằm ra lệnh:
- Đấu với tôi một trận!.