Bản thân Trường Quân cũng không ngờ, chuyến đi lần này của mình lại kéo dài hơn ba tháng, từ lúc tuyệt vọng khi bị đám người ở đảo Jazz bao vây cho tới khi được viện binh lạ mặt tới cứu, không biết bao nhiêu lần anh phải đối mặt với tử thần.
Ngày đó, sau khi lên máy bay trực thăng cùng cô gái người nước J kia, suốt một đường đi anh không có được bất cứ thông tin nào về người đứng sau họ, anh không biết tại sao người nọ lại cứu anh, hơn nữa mơ hồ anh còn có cảm giác giống như mình đang bị...!giám sát.
Cho đến khi bị đưa đến trước mặt người nọ, quả nhiên anh đoán không sai, là anh ta!
Người nọ cười nham nhở nói với anh rằng:
- Giúp tôi, bạn và tên lính quèn kia của anh sẽ được sống!
- Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.
- Anh đáp.
- Ha ha...
Người nọ cười sặc sụa không ngừng, cười một lúc, anh ta vừa cười vừa thở nói:
- Phạm pháp? Không phải cả nhà các người cũng bò lên từ xác người sao? Ầy...
Đừng làm ra vẻ như bản thân trong sạch lắm, nói tóm lại, anh có giúp tôi không?
Trường Quân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chàng trai giống mình hai ba phần ở trước mắt, sắc mặt lạnh lùng, anh nghiêm túc nói:
- Trên đời này không ai có thể uy hiếp được tôi, kể cả cậu là...
Thôi, nể tình lần này cậu ra tay cứu tôi một mạng, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp, tôi sẽ cố gắng giải quyết cho cậu.
Nghe đến đây, người nọ đột nhiên nổi giận đùng đùng, dữ tợn chỉ tay vào anh, quát:
- Dẹp mẹ cái giọng điệu kẻ bề trên của anh đi, nhìn ông đây giống như đang cần anh che chở lắm sao? Anh không nhìn lại tình trạng bây giờ của mình à?
Trường Quân nhìn chàng trai như đang nổi điên chỉ vào anh chửi loạn, trong lòng thở ra một hơi, sau đó quay lưng đi ra cửa giống như lúc này người đang bị bắt tới không phải là anh vậy.
Đám thuộc hạ thấy Boss không ra lệnh cản người cũng không dám xông lên, vì thế cứ trơ mắt nhìn anh đi xa dần.
Sau khi rời khỏi chỗ của người nọ, Trường Quân nhanh chóng tập họp đoàn lính đánh thuê của mình, một tay chọi ba phía, vừa xử lý đám người nhà của vua dầu mỏ vừa điều tra về kẻ đứng sau màn lại vừa đề phòng thế lực đã cứu mình chơi xấu cản đường.
Bận rộn như con quay suốt ba tháng, lúc này Trường Quân mới có thời gian đến gặp người mà anh vẫn luôn thương nhớ.
Đáng lẽ Trường Quân đã có thể đến gặp Công Nam ngay lúc cậu vừa đặt chân xuống sân bay quốc tế Simón Bolívar, tuy nhiên anh lại nhận được tin tức từ Andrew, nói rằng có một nhóm người lạ mặt đang lảng vảng xung quanh nhóm của Công Nam.
Lúc này anh chỉ có thể lui lại, âm thầm giải quyết đám người kia, đúng như dự đoán, đám người kia thật sự do thế lực đã cứu anh ra tay với mục đích dùng Công Nam để ép anh lên cùng chiếc thuyền với anh ta.
May mắn người của Trường Quân phát hiện kịp thời, may mắn quân đội Colombia bảo vệ thí đoàn đại biểu của các nước khá nghiêm, cũng may mắn nhóm của Công Nam không lựa chọn đi tham quan một vòng thủ đô trước khi thi đấu.
Nếu không, "sự cố trước cuộc thi" mà Công Nam vẫn luôn lo sợ chỉ e tám chín phần sẽ xảy ra.
Lúc này, ôm chặt người mình luôn nhớ nhung trong lòng, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, cơ thể của Trường Quân khẽ run rẩy.
Cơ thể ấm áp, mùi hương thanh mát trên người cậu cho anh biết, mình không phải đang nằm mơ, anh thật sự đã sống sót trở về với cậu rồi.
Trường Quân không nói gì, hai tay càng siết chặt cơ thể của cậu hơn.
Trong ánh đèn mờ mờ, sự nhớ nhung khiến nước mắt của cậu không nhịn được lăn xuống, anh đau lòng lau nó đi, sau đó in một nụ hôn lên mí mắt của cậu, anh dùng một tay nâng ót cậu lên, cuối cùng, cánh môi lạnh lẽo của anh tìm đến đôi môi mềm mại của cậu, tay còn lại vòng ra sau lưng, luồng vào trong áo cậu bắt đầu mơn trớn...
Nụ hôn kịch liệt của Trường Quân khiến con nai vàng ngơ ngác như Công Nam nhanh chóng giải giáp đầu hàng, khi môi hai người tách ra, khóe miệng của hai người vươn một sợi nước bọt dài, cậu thở hổn hển, đôi mắt đỏ ứng như sắp khóc, rồi lại dùng đôi mắt ướt át mê ly đó nhìn anh.
Trường Quân mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, sau đó đột nhiên anh ấn cả người cậu xuống giường, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, giống như anh đang muốn khắc dung nhan thiếu niên trước mặt vào sâu trong đại não của mình vậy, vĩnh viễn không quên!
Mặt của Công Nam đỏ lên, ừm, tư thế lúc này của hai người hình như rất mờ ám thì phải, mà anh lại đang dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cậu, kế tiếp có phải sẽ...
Đột nhiên, trong lòng cậu cảm thấy có phần sợ hãi, nhưng...!cũng có chút chờ mong.
Trường Quân lại hôn lên mắt của cậu một cái, tiếp theo là những nụ hôn vụn vặt ở trán, gò má, sóng mũi, cằm, vành tai… Thậm chí còn dừng lại ở vành tai của cậu, khẽ liếm một cái, sau đó một tiếng mút vào vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Cậu giật bắn người, vành tai đỏ lên, sau đó vệt đỏ lan ra hai bên má rồi lan dần xuống cần cổ, tim cậu đập bang bang bang trong lồng ngực, hai mắt vẫn mở to trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Một bàn tay của Trường Quân lần mò vào trong vạc áo của cậu, bàn tay thô to mang theo những vết chai sạn lướt qua từng thớ thịt, khiến da cậu trở nên nóng bỏng một cách lạ kỳ, từng tầng từng tầng da gà đua nhau nổi lên.
- Đừng ưm...
Bàn tay của anh đã tìm tới đầu hạt đậu của cậu, sau đó dùng móng tay khều nhẹ một cái làm cậu giật bắn mình, miệng không không chế được mà rên lên một tiếng.
Công Nam lập tức dùng hai tay che miệng lại, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm anh.
Trường Quân bật cười thành tiếng, hôn nhẹ lên mắt cậu, hỏi:
- Em sợ à?
Công Nam lập tức lắc đầu:
- Không phải, chỉ là cảm giác mất khống chế vừa rồi quá kỳ quái, cho nên em...
Không đợi cậu nói tiếp, anh dán môi mình vào cổ cậu mút thật mạnh một cái, sau đó dùng giọng nói trầm thấp nói lộ ra sự nam tính cuồng dã, vô cùng mang tính xâm lược bá đạo nói:
- Nam, anh yêu em.
Công Nam ngơ ngác nhìn anh, hốc mắt dần dần trở nên cay cay, trước đây anh từng nói thích cậu, nhưng chưa bao giờ nói yêu cậu cả, kỳ thật, tận sâu trong lòng cậu vẫn còn chút gì đó tự ti về cuộc tình này, cậu cảm thấy mình không có gì đáng để anh thích cả, cậu sợ hãi tình cảm của hai người sẽ rạn nứt theo thời gian, đợi đến khi anh chán rồi sẽ vứt bỏ cậu như một món đồ chơi rẻ tiền.
Nhưng bây giờ, anh đã nói yêu cậu rồi, lời yêu của một người đàn ông có địa vị như anh vẫn...!đáng tin, đúng không?
Thấy thiếu niên long lanh mắt nhìn mình, Trường Quân mỉm cười khẽ vuốt mũi cậu một cái, thiếu niên giống như một thiên thần được thượng đế ban tặng xuống thế gian này, mà anh lại chính là người có được cậu, anh phải làm sao để giữ mãi trái tim của thiên thần nhỏ này đây?
Đột nhiên máu dồn lên não, Trường Quân giống như nổi điên cởi áo sơ mi trên người mình ra để lộ cơ thể rắn chắc, bụng anh không có sáu múi nhưng rất chắc và khỏe, cậu không nhịn được giơ tay sờ vài cái.
Anh thản nhiên để cậu sờ, một lúc sau, anh nắm lấy tay cậu dời xuống dưới đũng quần của mình, sau đó bản thân cũng tự tuột quần của cậu xuống, lần mò tìm lấy thằng em vẫn chưa phát dục hoàn toàn của cậu.
Anh biết mình không nên làm vậy, cậu vẫn còn nhỏ, anh đang dẫn cậu đi sai đường, nhưng lúc này, anh đã không khống chế được mình nữa.
Trường Quân cầm lấy thằng em non nớt của Công Nam, nhẹ nhàng lay động, đôi môi lại quấn quýt lấy môi cậu một lần nữa.
Mà tay của Công Nam cũng đang đặt trên thằng em của Trường Quân, nhưng trái ngược với anh, cậu không biết tiếp theo mình nên làm cái gì nữa, kiến thức xem GV mười mấy năm của cậu hoàn toàn không xài được vào lúc này.
Hơn nữa bản thân cũng đang "bị" bàn tay của anh hầu hạ vô cùng thoải mái, dần dần ý thức của cậu tan biến.
Lúc sau, một luồng điện bỗng xẹt qua toàn thân, Công Nam ưỡn người lên, một dòng sữa bắn lên bụng và ngực của Trường Quân, đúng lúc này, tay của cậu mất khống chế mà bóp mạnh thằng nhỏ của Trường Quân một cái làm anh giật hết cả mình, suýt nữa đã tước súng đầu hàng.
Động tác của Trường Quân khựng lại làm Công Nam cũng hoàn hồn, cậu lúng túng buông súng của anh ra, nói:
- Xin lỗi, em không cố ý...
Công Nam ấp úng nói xong thấy mặt anh trở nên đờ đẫn thì tưởng mình làm anh mất hứng, đang lúc cậu định dùng tay "phục vụ" lại cho anh thì bị anh cản lại.
Cố gắng hít sâu một hơi, Trường Quân dứt khoát đứng dậy, nói:
-Anh đi tắm một cái, em ngủ trước đi!
Nói xong anh lập tức xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Công Nam ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Trường Quân, khẽ cắn môi.
Vậy mà đêm đầu tiên xúc tiến tình cảm của mình và anh Quân đã bị cái bóp của mình phá hủy rồi sao?
---
Lời của tác giả: Thịt nguội thôi nên chắc không cần cảnh báo cảnh nóng đâu nhỉ?.