Sáu giờ ba mươi phút sáng ngày thứ hai kể từ khi máy bay cất cánh, đoàn đại biểu IMO của Việt Nam đặt chân lên thủ đô Santa Marta của Colombia, Jason dẫn tụi nhỏ đến khách sạn Coze nổi tiếng hàng đầu tại Santa Marta nghỉ ngơi chuẩn bị cho lễ khai mạc diễn ra vào ngày mai.
Có được một ngày nghỉ ngơi, Jason hỏi tụi nhỏ có muốn tham quan thủ đô một vòng hay không, tụi nhỏ lắc đầu, Huy Hùng thay mặt năm người nói muốn tranh thủ nghỉ ngơi ôn tập, đợi thi xong sẽ tập trung đi chơi.
Jason gật đầu nói không sao cả, bảo sáu người không cần ôn tập quá nhiều, phải giữ tinh thần thật thoải mái, đừng quá áp lực, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Sau khi dặn dò một vài thứ, Jason đi ra ngoài nhường không gian lại cho tụi nhỏ.
Trong sáu người, ngoài Huy Hùng và Minh Tú ra, bốn người còn lại đều chưa từng ra nước ngoài, đặc biệt lần này còn là vì thi đấu.
Huy Hùng coi như người lão làng có kinh nghiệm, từng đoạt giải ở khá nhiều đấu trường toán học quốc tế, vì thế cũng cố gắng quan tâm những người còn lại.
Kỳ thật nói cho đúng thì kiếp trước Công Nam cũng đã từng ra nước ngoài nhiều lần, nhưng đều là đi chơi giải khuây, không có ý nghĩa trọng đại như lần này, cho nên giáo viên hướng dẫn nói gì, dặn dò điều gì, cậu đều tập trung nhớ rõ, nếu thật sự cậu để thua vì sự cố chứ không phải thua vì kiến thức, chắc chắn cậu sẽ tức hộc máu mà chết luôn.
Hôm nay, mọi người tụ lại trò chuyện với nhau, ít ai nhắc tới bài vở, coi như hôm nay là một ngày thả lỏng của mọi người.
Sáng hôm sau, cái đoàn đại biểu của chín mươi bảy quốc gia tập trung tại sân vận động lớn nhất Colombia, bà Maria, Bộ trưởng Bộ Giáo dục Colombia phát biểu trong buổi khai mạc, sau đó đoàn đại biểu của chín mươi bảy quốc gia lần lượt đi diễu hành.
Theo như những năm trước, những thí sinh trong đoàn đại biểu của Việt Nam sẽ mặc đồ vest trang trọng đi dự lễ, nhưng năm nay, mọi người quyết định mặc chiếc áo mang hình lá cờ đỏ sao vàng của dân tộc để xuất hiện, lúc này, trên những gương mặt non nớt kia không giấu nổi sự tự hào dân tộc cùng với niềm háo hức được thi đấu với bạn bè trên toàn thế giới.
Sau buổi lễ khai mạc, các đoàn đại biểu sẽ được nghỉ hai ngày để ôn tập, ngày thứ ba chính thức bắt đầu ngày thi đầu tiên.
Đoàn đại biểu của nước nhà đều là những cô cậu học trò lần đầu tham gia IMO, trước lúc ngày thi đầu tiên bắt đầu, căng thẳng là điều không thể tránh khỏi.
Có vài thí sinh không tự tin bắt đầu run rẩy lật tài liệu ra xem lại, đối với những trường hợp bình thường, đây có thể nói là một quan điểm sai lầm, bởi vì trong khi đang căng thẳng, độ tiếp thu của não sẽ tự đồng bài xích nếu quá tải, như thế cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy trong trường thi.
Bên này, Công Nam cũng không bình tĩnh hơn những người khác là bao, tim cậu đập liên hồi, dù cố lấy bình tĩnh nhưng dường như không có tác dụng cho lắm.
Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu vào phòng thi, cậu không thể cứ để mình căng thẳng suốt nửa tiếng như vậy được.
Do dự một lúc, cậu quyết định lấy...!đồ nghề đan len của mình ra, định đan một chiếc khăn quàng cổ, không, hai chiếc, một cho cậu một cho Trường Quân, coi như đồ đôi đầu tiên của hai người.
Thật ra từ noel năm ngoái, sau khi được Kiều Vy tặng búp bê len, ngay hôm sau cậu đã lật đật lên mạng tìm hiểu, những lúc thư giản tầm mười lăm phút gì đó, cậu thường lấy ra tập luyện một lúc rồi học tiếp.
Bây giờ bản thân cậu cũng không muốn ôn tập nữa, vì thế dứt khoát ngồi xuống nhanh nhẹn lấy len ra đan.
Mọi người xung quanh nhìn thấy hành động của cậu nhưng lựa chọn làm lơ, lúc này thứ họ quan tâm là đề thi bên trong mà thôi.
Ngồi đan được tầm mười lăm phút, đột nhiên một câu tiếng anh vang lên bên tai cậu:
- Hello! Southeast Asian doll...
Công Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một chàng trai đậm chất Tây mắt xanh tóc vàng vô cùng đẹp trai, cậu ta đang mỉm cười với cậu.
Công Nam lập tức lúng túng.
Má ơi, làm sao đây? Nếu bây giờ nói "Xin lỗi tôi không hiểu thì có làm mất mặt quốc gia không? Biết vậy trước khi đi học thêm vài câu giao tiếp rồi."
Nội tâm cậu đang đấu đá dằn xé, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh nhìn chằm chằm chàng trai ngoại quốc kia.
Người bạn đi cùng cậu ta vội kéo cậu ta lại, nói nhỏ:
- Này, cậu nói vậy rất mất lịch sự đấy, con trai Châu Á không thích bị ví như búp bê đâu, không thấy người ta bất mãn nhìn cậu sao?
Chàng trai ngoại quốc há to miệng, trợn mắt nói:
- Omg, thật sao? Tôi cảm thấy chàng trai này xinh đẹp như búp bê nên mới nói vậy, con trai ở Đông Nam Á không thích được khen đẹp sao?
- Ai không thích được khen đẹp, nhưng đừng so sánh lung tung như vậy.
Chàng trai ngoại quốc gật đầu, sau đó quay sang nhìn Công Nam, mỉm cười nói:
- Xin lỗi vì lời nói khiếm nhã vừa rồi, tôi tên John, rất vui khi được gặp cậu.
Nói xong, cậu ta chìa tay ra với Công Nam, mà sau khi nghe xong, não của Công Nam bắt đầu loạn, câu đầu hình như người này xin lỗi cậu cái gì đó, còn câu sau cậu hiểu, nice to meet you quá cơ bản rồi, cậu hiểu ha ha...
Người ta muốn bắt tay với mình, mình cũng phải bắt tay lại mới thân thiện đúng không, vì thế Công Nam chìa tay ra bắt tay lại chàng trai, tuy nhiên chính cậu cũng không biết, lúc này cơ mặt của cậu vì lúng túng mà hoàn toàn đơ hẳn, nhưng trong mắt người khác lại là sự lạnh lùng giữ lễ, khiến người đối diện không dám khinh thường khi nói chuyện với cậu.
John tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn đôi tay thoăn thoắt đan len của cậu, tò mò hỏi:
- Cậu đang làm gì thế?
Lại một câu nghe hiểu, nhưng trả lời thế nào đây? Hai cánh môi của Công Nam dán chặt vào nhau, cái loại cảm giác có miệng không thể nói quả thật quá khó chịu, biết vậy lúc trước đã chăm học tiếng Anh hơn để tránh trường hợp bối rối như bây giờ rồi.
John thấy cậu không trả lời thì nghĩ có lẽ câu hỏi của mình quá ấu trĩ, không phải mình cũng nhìn thấy cậu đang đan len sao? Vì thế John tiếp tục hỏi:
- Đây là cách giải trí của cậu sao? Thật thú vị, có thể cho tôi thử không?
Lần này chàng trai này nói nhiều quá, cậu nghe không hiểu nữa, cứ im lặng như thế có khi nào bạn ngoại quốc sẽ đánh giá cậu không thân thiện không?
Hết đường, cậu đành cầu cứu hệ thống:
- , tôi sắp rớt mặt nạ rồi, cậu mau nghĩ cách giúp tôi đi.
[Làm một nhà toán học khoa học lỗi lạc trong tương lai, bây giờ lại bị ngôn ngữ phổ biến toàn thế giới làm khó dễ, ký chủ à, thời gian qua cậu thật sự quá sa đọa rồi.]
Công Nam:...
- Được được, tôi sai tôi sai, cậu mau giúp tôi chữa lửa đi.
[Vì yêu câu giúp đỡ của ký chủ có liên quan tới kiến thức, cho nên hệ thống áp dụng cách thức trao đổi như sau:
Gói : Phiên dịch từng câu, ( điểm học tập/ câu)
Gói : Cấy kiến thức vào não, thời hạn trọn đời ( điểm học tập).
Mời ký chủ chọn gói dịch vụ.]
Công Nam nhìn số không có hạn cuối ở gói lập tức hoa mắt, cậu nghĩ ước chừng cả đời này mình cũng không thể đạt được số điểm học tập như thế, chọn gói là điều không có khả năng, vậy thì chỉ còn gói , giá điểm một câu có hơi chát, nhưng để bù cho sự dốt của mình thì phải chịu thôi.
- Chọn gói .
Hệ thống lập tức mở ra dịch vụ của gói , dựa theo yêu cầu của Công Nam, dịch ra câu nói vừa rồi của John, nghe xong, Công Nam chỉ đáp:
- OK!
Một từ vô cùng xúc tích ngắn gọn mang phong cách ngầu lòi mà cậu "vô tình" tạo ra trong mắt hai chàng trai tới bắt chuyện.
Cứ như thế, nhờ có hệ thống phiên dịch thương hiệu ngoài hàng tinh, Công Nam không còn trở ngại trong việc nghe hiểu nữa, còn nói thì...!Ừm, cố gắng nói ngắn gọn dễ hiểu nhất là được rồi, càng nói nhiều càng sai nhiều mà thôi, cậu không muốn rớt mặt nạ lần nữa đâu.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, Công Nam ruột đau như cắt tốn điểm học tập để giữ hình tượng cho mình, bây giờ cậu thật sự rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất rồi, còn John và Criss bạn của cậu ta thì lưu luyến tạm biệt người bạn Đông Nam Á "lạnh lùng" trở về đoàn đại biểu của mình, chuẩn bị bước vào ngày thi đấu đầu tiên.
--
Lời của tác giả:
Ừm, trước hết xin lỗi các bạn vì lặn mất tăm mấy ngày nay, thật sự mấy ngày nay có nhiều chuyện lắm, cả công việc và tình cảm của Gừng đều gặp vấn đề.
Hôm nay Gừng cũng nghỉ việc rồi (nói mà muốn khóc), trong thời gian tìm được công việc khác, Gừng sẽ cố gắng ra nhiều chap cho mn, yêu mn nhiều....!.