Công Nam rất ít khi thấy có biểu hiện khác thường như thế, trong lòng cũng biết nó đang tức giận vì mình, đột nhiên cậu cảm thấy sau bao ngày tháng bị nó tàn phá, cậu đã chậm rãi biến đau thương thành tình cảm rồi.
- Cậu làm vậy không sợ chủ quản gì đó sẽ phạt cậu, nói không chừng sẽ mang cậu đi hủy diệt nhân đạo đấy?
[Không đến mức như vậy, cùng lắm tôi lấy ký chủ ra gán nợ cho chủ nhân, chỉ cần cậu cày bừa mấy chục năm là trả hết nợ thôi.]
Công Nam: …
Cái đồ không có trái tim! Tôi bị điên mới đi mang nợ vì cậu!
Công Nam hờn dỗi im lặng chờ kết quả từ , mà thầy Hưng ngồi bên cạnh lén lút liếc nhìn sang, thấy mặt mày cậu bí tỉ thì khẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là người được huấn luyện đặc biệt có khác, đây có lẽ là ánh nhìn chết chóc trong truyền thuyết.
[Tích! Kết quả điều tra đã có, người muốn danh dự của ký chủ bị hủy hoại triệt để, từ nay về sau không thể ngóc đầu lên được chính là con trai của một vị thành viên trong ủy ban tư pháp.
Họ Tên: La Hồng Nhật
Tuổi:
Trình độ học vấn: Đang du học tại trường F ở Pháp
Định vị: Cậu ấm con nhà quan chỉ biết ăn chơi đua đòi, không quan tâm đến việc học hành.]
Công Nam nghe xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cậu cho rằng kẻ đứng sau phải là đối thủ sắp tới hoặc trong quá khứ từng bị cậu đánh bại, vì không cam lòng cho nên mới sử dụng quyền lực hạ bệ cậu, vậy mà bây giờ lại nói kẻ đó là một tên ăn chơi trác táng?
- Tại sao? Tôi có quen biết gì anh ta đâu? - Công Nam nhíu mày hỏi.
[Là có người khích bác anh ta.]
- Ai?
[ cho ký chủ xem một đoạn ghi hình, ký chủ sẽ hiểu thôi.]
Nói xong, trong não của Công Nam bỗng hiện ra một khung cảnh, đó là không gian bên trong một căn phòng karaoke, người bên trong toàn là nam, nhưng kỳ lạ chính là những người nam đó lại đang ôm ấp nhau.
Công Nam lập tức hiểu ra đây là một quan karaoke dành cho gay, mặc dù cậu cũng là gay, nhưng những hình ảnh lõa lồ trước mắt thật sự khiến cậu không cách nào tiếp thu được.
Tuy nhiên vì đại cục, Công Nam không thể không cắn răng chịu đựng mà quan sát tiếp, lúc này, ở một góc trong phòng, cậu bắt gặp một người vô cùng quen thuộc.
Thành Tín!
Tại sao cậu ta lại ở chỗ này? Hơn nữa còn ăn mặc hở hang và trang điểm đậm nữa, sao cậu ta có thể mặc cho người đàn ông bên cạnh vuốt ve cơ thể của mình như thế?
- , rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải Thành Tín đang ở nước ngoài với mẹ và anh trai sao?
Đột nhiên, Công Nam nhớ đến tình trạng của Thanh Tâm trước lúc cô ta phát điên kéo cậu xuống biển.
Lúc đó Thanh Tâm bị cậu bắt gặp đang cặp kè với một người đàn ông lớn tuổi, cậu còn cho rằng cô ta đua đòi thành thói nên mới sa ngã vào con đường này, nay Thành Tín cũng như thế, khiến cậu không khỏi có suy nghĩ khác.
Thanh Tâm có dã tâm, nhưng Thành Tín cùng lắm chỉ là một thằng nhóc choai choai hiếu thắng, làm sao lại rơi vào bước đường hầu hạ đàn ông được chứ?
Công Nam nhớ lại lời Thanh Tâm từng nói, dường như có ai đó đã bắt ép cô ta làm thế, rốt cuộc là kẻ nào? Thành Phúc và bà Hồng đâu?
Đang lúc Công Nam đang trầm tư suy nghĩ thì bỗng nhiên cậu nghe người đàn ông đang sàm sỡ Thành Tín, cũng chính là gã cậu ấm kia dùng giọng điệu ngả ngớn nói: “Bây giờ chơi mấy thằng trai bao dơ dáy này cũng chán, phải tìm mấy em sạch sẽ, tốt nhất là học giỏi con nhà đàng hoàng, như vậy chơi mới đã.”
Người đàn ông trung niên hói đầu ngồi gần đó nịnh nọt nói: “Chẳng lẽ cái thằng nhỏ học sinh lớp mười lần trước không khiến cậu Nhật thỏa mãn sao?”
Gã đàn ông tên Nhật kia nhếch mép cười nhạo: “Cái hạng giả vờ ngây thơ nhưng bên dưới rộng tuếch kia mà ông dám cho là sạch sẽ à? Tôi còn chưa hỏi tội ông mà bây giờ ông còn cả gan nhắc lại kể công với tôi, hử?”
Người đàn ông trung niên hói đầu nghe vậy mồ hôi lạnh lập tức ứa ra, thật không ngờ ông ta chọn tới chọn lui, lại chọn đúng đứa giả nai, hiện giờ ông ta phải làm sao để không mất mối quan hệ trọng yếu này đây?
Đang lúc ông ta không biết phải làm sao thì Thành Tín ngồi dựa vào lòng ngực của Hồng Nhật, nói: “Nếu cậu Nhật thích thể loại này thì em có thể giới thiệu cho cậu một người đấy, tuyệt đối sạch sẽ, lại còn từng đoạt huy chương vàng Olympic quốc tế.”
Hồng Nhật nhíu mày liếc nhìn Thành Tín, gã ta vốn không thích loại hàng đã bị chơi nhiều lần như thằng này, nhưng kỹ năng của cậu ta tốt lại biết nói ngọt, cho nên gã mới giữ lại, không ngờ lần này lại dám mở miệng dắt mối, là ngại bản thân sống quá lâu hay cho rằng địa vị của mình đủ quan trọng để tự ý nhúng chàm vào sở thích của gã rồi?
- Daniel, cậu vượt quá bổn phận của mình rồi đấy.
Thành Tín thấy Hồng Nhật nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh thì cũng cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng thù hận trong lòng cậu ta quá lớn, cho nên cậu ta bất chấp tất cả, giả vờ rưng rưng nói:
- Em chỉ muốn giúp cậu Nhật thỏa mãn mà thôi, em không có ý gì cả.
- Hừ, không có ý gì? Một thằng học sinh đoạt giải Olympic gì đó vừa nghe đã biết là cái dạng đầu bù tối rối kính cận dày che hết cả khuôn mặt rồi, nếu cậu không vì thù oán cá nhân thì sao dám đề cử nó cho tôi hả?
Hồng Nhật tức giận bóp chặt lấy cằm của Thành Tín, lần này cậu ta thật sự khóc vì đau, người đàn ông này rõ ràng không coi cậu ta là người, hôm trước hành hạ cậu ta chết đi sống lại, hoàn toàn không có chừng mực, bây giờ chỉ vì một câu nói không vừa ý mà đã mạnh tay với cậu ta, càng như thế, cậu ta càng hận, càng muốn kéo tất cả xuống vực sâu.
Thành Tín gian nan nói:
- Cậu Nhật nhẹ tay, em không dám, mặt mũi của thằng đó không tệ, em có hình, cậu xem.
Hồng Nhật nghe tới đây mới nới lỏng tay ra, gã tin chắc thằng nhãi này không dám lừa gã, nếu không, một thằng trai bao mà thôi, chết cũng chả ai quan tâm.
Thành Tín ôm lấy cằm của mình, nơi đó vẫn còn đau đớn không thôi, cậu ta cắn răng, trong mắt hiện lên sự oán độc, sau đó móc điện thoại ra rồi đưa cho Hồng Nhật.
Hồng Nhật vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình trong mắt lập tức hiện ra sự say mê, sau đó gã ta hỏi:
- Em này đẹp vậy mà có thể đoạt giải quốc tế gì đó sao?
Thành Tín vội vàng gật đầu, đáp:
- Em nói thật, thông tin của nó có đầy trên mạng, em không dối gạt cậu đâu.
Hồng Nhật nghe vậy biểu cảm trên mặt càng thêm vặn vẹo, ông già ở nhà suốt ngày cứ so sánh gã với mấy thằng cháu học cao, bây giờ gã chơi chết mầm non của đất nước xong, để xem ông già đó còn nói gì được không.
Hừ, đối phó với một thằng nhỏ mọt sách thì có gì khó, bẻ cánh của nó, khiến nó khốn cùng rồi sẽ tự động đến quỳ gối dưới chân của gã thôi.
Công Nam xem tới đây giận không thể át, cậu vốn có suy nghĩ sẽ tìm cơ hội đi gặp Thành Tín, nếu có thể giúp, cậu không ngại giúp đỡ, dù sao cũng đã hứa với ông Mạnh trước khi ông ta nhắm mắt rồi, thật không ngờ hiện thực lại tát một cú thật đau vào mặt của cậu.
Lương thiện không đúng chỗ, kẻ hề chính là mày.
- -
Lời của Gừng: Hic ai đủ điều kiện nhắn vô địa chỉ cho ở chương giúp Gừng nha, hoạt động chỉ kéo dài đến cuối tháng hoi.
Tất cả chức vụ trong truyện chỉ là hư cấu, không liên hệ đời thật ạ..