Kyle hẹn Công Nam chiến vào mười giờ sáng mai, bởi vì thời gian đó cả nhà đều đi vắng, hai người sẽ yên tâm chơi hơn, Công Nam gật đầu đồng ý, vốn đang tức giận cho nên cậu không cũng không nói gì với Kyle nữa, quay lưng đi một mạch lên lầu.
Kyle nhìn theo bóng lưng anh họ của mình, không hiểu sao trong lòng lại trào lên một cảm giác tội lỗi quỷ dị.
Ngày hôm sau, quả nhiên cả nhà đều đi hết, vốn hôm nay Kyle cũng đi chơi với bạn, nhưng cậu ta lại viện cớ không đi, nhất quyết muốn ở nhà đấu với cậu một trận.
Công Nam theo Kyle vào phòng của cậu ta, sau đó cậu thấy Kyle lôi dưới gầm giường ra một cái hộp, buồn cười chính là cái hộp đó lại gắn một ổ khóa, cậu ta đặt cái hộp lên trên bàn rồi đứng lên ghế học của mình vói tay lên đầu tủ sách lấy xuống một chiếc chìa khóa.
Kyle cẩn thận mở cái hộp ra, bên trong là một bộ game trông giống như đã từng sử dụng rồi, nhưng có lẽ không chơi nhiều cho nên vẫn còn rất mới.
Cậu ta đi ra cửa quan sát xung quanh một lúc mới cẩn thận khóa trái cửa lại, gắn game vào máy tính, đưa một cái máy điều khiển cho Công Nam, nói:
- Quy tắc cũ, ba ván thắng hai, yên tâm, tôi là đàn ông biết giữ lời, chỉ cần anh chơi xong trận này tôi sẽ xóa tấm hình ngay.
Công Nam lại không tỏ vẻ gì, biểu cảm trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, Kyle thấy vậy trong lòng càng thêm mất tự nhiên.
Hừ, xụ mặt cho ai coi chứ, lát nữa cho anh biết mặt!
Quả nhiên là sở trường thì luôn nổi bật, đây là một loại game mobile PK đang hot kể từ đầu năm , bởi Công Nam đã bỏ chơi game từ lâu, cho nên không quá hiểu cách chơi, chính vì thế, ván đầu tiên cậu bị Kyle hạ đo ván.
Kyle đắc ý liếc cậu một cái, nói:
- Anh nên bắt đầu suy nghĩ mình sẽ viết bài nhận thua như thế nào lên facebook đi.
Thế nhưng Kyle vui mừng quá sớm, cũng quá khinh địch, nếu so về tuổi game, Kyle phải gọi Công Nam là sư huynh đấy, nên nhớ trước khi bước vào con đường truy cầu tri thức, cậu đã từng càn quét chiến đấu khắp các tiệm net trong khu vực, cho dù sống lại hơn hai mươi năm thì cũng không có nghĩa cậu bị “lụt nghề” đâu nhé.
Chính vì thế, hai trận kế tiếp, Công Nam dùng cách thức hung bạo nhất đánh bại Kyle, thậm chí còn không cho cậu ta có cơ hội đánh trả lại dù chỉ một lần.
- Cậu thua rồi!
- Sao có thể chứ? Sao một con mọt sách như anh lại chơi thắng tôi được?
Kyle hét lên, cậu ta không thể nào chấp nhận sự thật này, ngay cả sở trường mà mình vẫn luôn tự tin nhất lại dễ dàng bại dưới tay của người chỉ biết học và học, chẳng lẽ thiên tài là có quyền kiêu ngạo ức hiếp người bình thường như vậy được sao?
Không đúng, cậu ta không phải người bình thường, tương lai cậu ta sẽ trở thành game thủ nổi tiếng, cậu ta muốn chứng minh cho cha mẹ biết dù không cắm mặt vào bài vở, cậu ta cũng sẽ được nhiều người ngưỡng mộ tung hô.
Nhưng bây giờ mộng đẹp vỡ tan, cậu ta đã chơi thua cái người anh họ mà mẹ mình vẫn luôn khen không ngớt miệng này rồi.
- Chơi với tôi ván nữa, ván này tôi chắc chắn sẽ thắng anh.
Công Nam nhếch môi cười mỉa mai:
- Ban đầu đã nói rõ ba ván thắng hai, bây giờ lại lật lọng đòi thêm ván nữa, xem ra mười hai tuổi cũng không thể tính là đàn ông biết giữ lời rồi.
Nghe Công Nam mỉa mai mình, Kyle tức giận đến thở gấp, cậu ta lấy điện thoại ra, xóa hết hình ảnh rồi quay màn hình ra cho Công Nam xem, nói:
- Nhìn đi, tôi đã giữ lời xóa hết rồi, kế, kế tiếp anh hãy chơi với tôi thêm ván nữa.
Công Nam không vì hành động xóa hình của cậu ta mà có bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của cậu ta lạnh nhạt hỏi ngược lại:
- Thật sự đã xóa rồi sao? Có lưu ở chỗ khác hay không?
- Không có, tôi lưu chỗ khác làm gì?
Công Nam thấy Kyle không hề né tránh ánh mắt của anh, trên mặt lại không lộ vẻ chột dạ thì mới tin cậu ta nói thật, xác nhận xong, Công Nam quay đi không muốn dây dưa với thằng em khó ưa này nữa.
Thế nhưng chưa đi tới cửa thì đã nghe cậu ta gọi lại:
- Anh đứng lại cho tôi! Anh phải chơi với tôi, nếu không tôi sẽ mách mẹ, dù không có hình nhưng chắc chắn mẹ sẽ tin tôi.
Công Nam quay đầu lại nhìn thẳng vào Kyle, ánh mắt đó có thể nói là cực kỳ lạnh lẽo khiến Kyle dựng hết cả tóc gáy, cậu ta vô thức lui về sau một bước.
Công Nam đi tới trước mặt Kyle nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, sau đó đi tới chỗ bộ điều khiển nhặt nó lên, hỏi:
- Chắc cậu phải để dành tiền rất lâu mới mua được nó nhỉ? Dì ba tuyệt đối sẽ không cho cậu chơi game, cái này là mua lén đúng không?
Thấy Công Nam cầm bộ game của mình, Kyle lập tức lúng túng, lớn tiếng nói:
- Trả bộ game lại cho tôi, tôi, tôi không cần anh chơi chung nữa.
Công Nam nhếch môi phun ra hai chữ:
- Muộn rồi!
“Bốp! Loảng xoảng!”
Giây tiếp theo, Kyle nhìn thấy Công Nam giơ một cái máy điều khiển lên đập xuống sàn nhà, lực đập rất mạnh, máy điều khiển lập tức vỡ tan tành.
- Anh làm gì đó, dừng tay lại đi.
Kyle lập tức rớt nước mắt, cậu ta muốn nhào lên đoạt lại nhưng thấy Công Nam hung hăng như thế thì không dám nữa, chỉ có thể rút vào góc tường la hét:
- Quá đáng, anh quá đáng lắm, không được đập game của tôi hu hu…
Đúng như Công Nam nói, bộ game này cậu ta đã phải nhịn ăn sáng rất lâu mới mua được, chỉ mới chơi có hai lần thôi, cậu ta quý nó như quý vàng, vì sợ mẹ phát hiện thậm chí đã khóa lại rồi cất chìa khóa ở một nơi khác, ngày thường cậu ta chơi cũng không dám chơi, vậy mà bây giờ lại trơ mắt nhìn nó bị người ta đập nát.
“Bốp!”
Công Nam không hề dao động trước khuôn mặt đầy nước mắt của thằng em họ, tiếp tục đập cái máy điều khiển còn lại, cuối cùng tới bộ máy game, lúc cậu định giơ lên đập nốt thì Kyle đã lấy hết can đảm chạy tới ôm cậu lại, van xin:
- Hu hu hu anh đừng đập, tôi không cần anh chơi nữa, tôi xin lỗi, anh đừng đập mà.
“Rầm!”
Cậu ta vừa mới dứt câu, Công Nam đã lạnh lùng vô tình đập nốt cái máy game còn lại, mảnh vỡ văng khắp sàn nhà.
Lúc này Kyle đã bất chấp tất cả, tức giận giơ tay muốn đánh Công Nam nhưng lại bị cậu chụp được, cậu bóp chặt cổ tay của Kyle khiến cậu ta đau đớn, bây giờ trong lòng cậu ta mới bắt đầu sợ hãi thật sự, cậu ta không nên trêu người anh họ này, vốn cậu ta nghĩ mấy người học giỏi đều sợ phiền phức không dám lớn tiếng với ai, hơn nữa còn là anh hùng rơm chết nhát sẽ mặc cho người khác ức hiếp.
Nhưng lúc này cậu ta biết mình sai rồi, người anh họ trông vô hại này không phải như những gì cậu ta nghĩ, bây giờ ngay cả động đậy cậu ta cũng không dám, cậu ta sợ cậu sẽ đánh chết mình.
Là một đứa nhỏ luôn được cha mẹ bảo bọc, lần đầu tiên Kyle rơi vào hoàn cảnh đáng sợ như thế này, nước mắt cứ trào ra không ngừng, muốn kêu cứu nhưng trong nhà không còn ai khác, chỉ có thể ngậm miệng sợ hãi lui vào ra phía sau.
Công Nam bóp chặt hàm dưới của Kyle khiến cậu ta đau đớn, sau đó chậm rãi nói:
- Đáng lẽ cậu không nên dùng mấy tấm hình đó để uy hiếp tôi, càng không nên lấy bà ngoại ra để đạt được mục đích cho mình, bà ngoại của tôi chẳng lẽ không phải bà ngoại của cậu? Con cháu bất hiếu nên đáng bị trừng phạt…
Kyle không ngừng lắc đầu, nói:
- Không, không có, tôi chỉ hù anh thôi, tôi sẽ không nói cho bà ngoài biết, hu hu, anh buông ra, đau quá!
Công Nam nghiến răng gằn từng chữ một nói:
- Nếu cậu không phải con của dì ba, thì có lẽ bây giờ tôi đã đánh chết cậu rồi.
Lúc Công Nam nói chuyện, Kyle cảm nhận rất rõ cái gọi là sát khí mà trong phim vẫn thường nói tới, chân cậu ta bắt đầu nhũn ra, run lẩy bẩy.
Thấy thằng em họ bị dọa như vậy cũng được rồi, Công Nam buông cậu ta ra, trước khi đi ra khỏi phòng lại đe dọa một câu:
- Nếu để tôi biết cậu dám mách lẻo chuyện của tôi, tôi sẽ nhổ từng cái rắng của cậu ra đấy.
Kyle sợ hãi lui vào góc tường, biểu cảm trên mặt Công Nam quá hung hăng, khiến cậu ta thật sự tin tưởng vào lời đe dọa của cậu nhanh chóng giơ hai tay che miệng của mình lại lắc đầu liên tục.
Công Nam vừa lòng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, sự hung hăng trên mặt cậu lập tức biến mất.
Phù, làm ông kẹ dọa con nít thật mệt quá trời!
Đến chiều, cả nhà trở về, trong lúc dì ba đang nấu cơm thì Trường Quân tới, bà Hoa vui mừng đón tiếp anh, sau cùng giữ anh lại ăn cơm tối.
Trên bàn ăn đã đông đủ chỉ còn thiếu mỗi Kyle, từ lúc cả nhà về tới giờ vẫn không thấy cậu ta xuống, dì ba không biết cậu ta lại mắc chứng gì bè đi lên gõ của phòng.
- Kyle, xuống ăn cơm đi con, có anh Quân đến chơi này.
Ở trong phòng, Kyle đang chùm chăn khóc thút thít, lúc này nghe mẹ nhắc tới cái tên Quân này thì lập tức run rẩy nhớ tới khuôn mặt dữ tợn của Công Nam, một lúc sau, cậu ta nói vọng ra bên ngoài:
- Con không đói!
Dì ba nghe giọng của Kyle có vẻ hơi khàn, thầm nghĩ chắc là con trai út bệnh rồi, vì thế cũng không ép, đợi ăn cơm xong lại nấu cho nó ít cháo mang lên vậy.
Dì ba xuống nhà dưới, cả nhà bắt đầu ăn cơm, hôm nay có tôm, Trường Quân không coi mình là người ngoài theo thói quen bóc vỏ tôm để vào chén cho Công Nam, bà Hoa và Kevin không cảm thấy gì, nhưng dì ba lại khác, dì ấy nhớ tới cái môi sưng vù của Công Nam vào đêm qua.
Một lúc sau, dì ba lên tiếng hỏi:
- Nam có bạn gái chưa?
- Khụ khụ!
Công Nam nghe dì ba của mình hỏi xong lập tức bị sặc cơm, Trường Quân vội vỗ lưng cho cậu.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu nói:
- Vẫn chưa, thời gian này con chỉ lo học thôi.
- Vậy à…
Vừa nói, dì ba vừa khẽ liếc sang Trường Quân một cái, mà anh cũng không hề né tránh ánh mắt tìm tòi của dì ấy, thậm chí còn không che giấu ánh mắt chứa chan tình cảm của mình khi nhìn Công Nam.
Dì ba vừa thấy cảnh này, mặt lập tức tái mét.
--
Lời của tác giả: Chúc mừng sinh nhật bạn ChiaraScatlet nha.